Chương 742: Cớ sao nhiễm phong trần (41)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1428 chữ
- 2022-02-19 04:20:22
Không chỉ riêng Hoắc Hữu, mà tất cả mọi người đều phải nhìn lại vị gia chủ mới này bằng một cặp mắt khác.
Văn Ly chẳng rảnh mà để ý tới chuyện8 trên bàn chính, bởi vì nỗi lòng của cô ta đang rối bời vì sự xuất hiện đột ngột của Mỹ Kỳ.
Sao con ả Văn Ly này bám dai như đỉa vậy?
Nhưng lúc này cô thật sự rất buồn ngủ, không có ý định để ý tới cô ta, nên lại xoay người đi ra ngoài.
Văn Ly chậm rãi đứng thẳng lên.
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Phong Diệc Hành:
Anh xem có thể để cô ta làm lao công đường phố trong một tuần lễ được không? Như vậy cũng coi như cống hiến cho người dân thành phố Phong, đến lúc đó sắp xếp người giám sát được chứ?
Thấy cô định đi, Văn Ly mở miệng nói:
Phu nhân, xin hãy dừng bước! Tôi có chuyện muốn nói với cô!
Trần Tử Nhiễm hít một hơi, cô xoay cả người lại:
Cô còn định nói gì nữa?
Trần Tử Nhiễm mỉm cười nhìn cô ta. Văn Ly nói người khác hạ đẳng, vậy thì cô sẽ khiến cô ta làm người hạ đẳng, để cô ta trải nghiệm cảm giác bị người ta khinh thường.
Đối với người như Văn Ly, Trần Tử Nhiễm không thể mỉm cười cho qua mọi thù hận được.
Văn Ly quay lại chỗ ngồi thì không thấy bóng dáng Mỹ Kỳ đâu nữa.
Nhìn hành động của cô ta, Lê Nhàn cũng không dám hỏi nhiều.
Quả nhiên là ngoài dự liệu.
Phong Diệc Hành không nhịn được bật cười, khuôn mặt điển trai càng thêm tỏa sáng, khiến Văn Ly nhìn mà cảm thấy nhói lòng.
Bất kể lời nói của Văn Ly là thật hay giả thì Trần Tử Nhiễm cũng không muốn tha thứ cho cô ta, bởi vì có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thay đổi được suy nghĩ trong lòng bọn họ. Chỉ một câu xin lỗi là có thể che đậy quá khứ mà bọn họ từng cố tình làm tổn thương Phong Diệc Hành, cũng như có thành kiến với người bình thường?
Cơ mà Văn Ly đã làm căng như thế thì cô cũng không khách khí.
Văn Ly uống nhầm uống hay gì đây? Không những cúi người với cô, mà còn xin lỗi cô nữa?
Không nghe thấy lời đáp lại của Trần Tử Nhiễm, Văn Ly vẫn giữ nguyên tư thế cúi người chín mươi độ như vậy.
Văn Ly biết rõ, một tuần tiếp theo cô ta sẽ phải trầy chật như thế nào.
Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành ra khỏi khách sạn.
Nhìn ly rượu trong tay cô ta, Trần Tử Nhiễm vô thức lùi về sau một bước.
Đậu xanh, chắc không phải con ả này định tạt rượu vào người cô ngay trước mặt bao người như thế đấy chứ? Chiếc váy cô mặc ngày hôm nay cũng là hàng sưu tầm quý giá của ông Lương đấy, nếu bị tạt rượu vào thì đoán chừng ông Lương sẽ chém cô mất.
Văn Ly cắn chặt hàm răng, Mỹ Kỳ vẫn đang nhìn chằm chằm cô ta ở đằng sau, cô ta biết mình không thể từ chối được.
Làm lao công đường phố một tuần liền! Cô ta ghê tởm điều gì thì Trần Tử Nhiễm càng muốn cô ta cảm nhận điều ấy.
Muốn tôi tha thứ cô thì cũng được thôi.
Mời phu nhân nói.
Sau đó, bờ môi của cô ta mấp máy, nói ra mấy chữ trong sự im ắng: Xin lỗi đi.
Văn Ly vô thức nắm chặt làn váy, gần như cả cánh tay đều run rẩy.
Mãi cho đến 5khi Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm rời khỏi bàn chính, chậm rãi băng qua hội trường và đi về phía cổng, Mỹ Kỳ mới đặt đũa xuống, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Văn Ly.
Cô ta nhếch môi cười, nét uy hiếp trong mắt vô cùng rõ rệt.
Hình như cô Văn không đồng ý thì phải?
Văn Ly bỗng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch:
Được, tôi đồng ý với cô!
Sau khi lên xe, Trần Tử Nhiễm muốn nói rồi lại thôi.
Cô không phải kẻ ngốc, thừa biết chuyện Văn Ly xin lỗi cô tối hôm nay hơn phân nửa là liên quan đến Phong Diệc Hành, có thể là e ngại quyền thế của Phong Diệc Hành, cũng có thể là sợ hãi trước hành động hạ bệ nhà họ Hoắc ngày hôm nay của anh.
Văn Ly cứng đờ người lại:
Lao động tình nguyện gì?
Cô đứng thẳng lên rồi nói tiếp có được không? Nói chuyện như thế này tôi mệt lắm.
Cô ta không ngờ rằng vì muốn ép mình xin lỗi Trần3 Tử Nhiễm, Phong Diệc Hành lại làm kín kẽ như thế, trực tiếp đưa Mỹ Kỳ tới đây.
Mỹ Kỳ ngồi đối diện với cô ta, không ai hỏi vì sao trên bàn c9ủa bọn họ lại có thêm cô gái này. Vị trí trống vừa rồi vốn được chuẩn bị cho Mỹ Kỳ, bọn họ chỉ cho rằng Mỹ Kỳ là tiểu thư của tập đoàn nào đó.
Từ đầu đến giờ, sau khi đối mặt với Văn Ly, Mỹ Kỳ không hề nói chuyện với bất cứ ai, chỉ nghiêm túc ăn thức ăn trước mặt mình.
Tóm lại, nếu chỉ dựa vào một mình Trần Tử Nhiễm thì Văn Ly tuyệt đối sẽ không xin lỗi cô.
Gia chủ, có kẻ đang bám theo xe của chúng ta.
Cô… Cô định làm gì?
Trần Tử Nhiễm đề phòng hỏi.
Sau đó, cô nhìn thấy Văn Ly chậm rãi cúi người xuống với cô.
Mỹ Kỳ ở phía đối diện bỗng mỉm cười, đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Thời khắc ấy, Văn Ly không thể ngồi yên được nữa. Cô ta cầm ly đứng lên, xoay người tiến lên phía trước một bước.
Nếu không nhận được sự tha thứ của phu nhân thì tôi sẽ không đứng thẳng lên.
Tuy rằng nói rất khiêm nhường, nhưng trên thực tế, một tay cô ta đã siết chặt đến mức sắp rỉ máu rồi.
Một lát sau, Trần Tử Nhiễm mới lắp bắp nói:
Cô… Cô… Cô đứng thẳng lên đi đã.
Cứ để cô ta cúi người như thế này, người ta còn tưởng là cô cố tình bắt nạt cô ta ấy chứ.
Phu nhân, trong bữa tiệc lần trước, tôi không biết lựa lời, đã mạo phạm đến phu nhân, bây giờ tôi xin được trịnh trọng nói lời xin lỗi với phu nhân, mong phu nhân có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi khi ấy.
Trần Tử Nhiễm còn tưởng là mình nghe lầm.
Được.
Phong Diệc Hành mở miệng nói.
Cô Văn, cô thấy có vấn đề gì không?
Trần Tử Nhiễm hỏi Văn Ly.
Thấy Văn Ly gọi Trần Tử Nhiễm lại, Lê Nhàn còn tưởng là cô ta định tính sổ với Trần Tử Nhiễm, bèn vươn tay ra kéo cô ta lại, ý bảo cô ta đừng làm bừa.
Văn Ly không có một biểu cảm gì, cô ta hất tay Lê Nhàn ra, đi tới trước mặt Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm nhếch môi:
Vậy được, tôi sẽ chờ xem.
Dứt lời, cô và Phong Diệc Hành xoay người đi ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành đã đi qua chỗ mình, Văn Ly nhìn theo bóng lưng họ, mở miệng nói:
Chờ một lát!
Trần Tử Nhiễm dừng bước, quay đầu nhìn Văn Ly ở cách đó không xa.
Đang… cúi người với cô hả???
Không chỉ có Trần Tử Nhiễm, mà ngay cả những người có mặt trong bữa tiệc nhậm chức và được chứng kiến cảnh bọn họ đánh nhau lần trước đều sững người.
Nếu cô đi lao động tình nguyện một tuần thì tôi sẽ tha thứ cho cô.
Phong Diệc Hành đứng nghe bên cạnh, trong mắt mang theo sự chờ mong, anh muốn biết Trần Tử Nhiễm có thể làm ra chuyện gì bất ngờ.
Lần đầu tiên, cô ta cảm nhận được cảm giác uy hiếp rõ ràng đến thế.
Rốt cuộc, nương theo ánh nhìn chăm chú của mọi người, Văn Ly cảm thấy được rằng Trần Tử Nhiễm và Phong Diệc Hành đi qua sau lưng mình, thế nhưng cô ta vẫn ngồi im tại chỗ.
Tài xế ở hàng trước bỗng mở miệng nói một câu.
Tiếng chuông báo động như vang lên bên tai Trần Tử Nhiễm, chẳng lẽ Ngân Hồ còn định giết bọn họ trên đường đi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.