Chương 744: Cớ sao nhiễm phong trần (43)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1274 chữ
- 2022-02-19 04:20:22
Có mấy lần, nhưng có cả Vưu Thương và Vưu Mạn nữa.
Phong Diệc Hành trả lời thật thà.
Trần Tử Nhiễm trợn trắng mắt, cô chẳ8ng muốn tìm hiểu về tình bạn của bọn họ chút nào.
Cô vươn tay ra cầm lên, áp sát vào tai để nghe.
Một lát sau, cô hạ con ốc xuống:
Phong Diệc Trần, tôi đoán con ốc này không phải ốc bản địa, tiếng sóng thủy triều mà tôi nghe thấy không cùng nhịp với tiếng sóng ở đây.
Phong Diệc Hành buồn cười, suy nghĩ trong đầu Trần Tử Nhiễm luôn khác hẳn với người thường, nhưng lại hay chó ngáp phải ruồi.
Thích nhiều hơn một chút so với rung động, rung động ít hơn một chút so với thích.
Trần Tử Nhiễm không biết đó có được coi là tỏ tình không, nhưng giây phút ấy, trái tim cô cứ đập liên hồi.
Cuối cùng, Trần Tử Nhiễm còn quên luôn mình đã về nhà họ Phong thế nào.
Về đến phòng, Phong Diệc Hành đang ngồi trên mép giường, chăm chú nhìn điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên:
Tắm xong rồi à?
Giọng nói của anh rất trầm, nhưng lại làm khơi dậy nỗi lòng mà khó khăn lắm Trần Tử Nhiễm mới lắng xuống được.
Lúc quay trở về, trong tay anh mang theo một thứ.
Anh đưa thứ ấy tới trước mặt Trần Tử Nhiễm.
Nương theo ánh trăng, Trần Tử Nhiễm nhìn thấy một con ốc biển lớn bằng lòng bàn tay đang nằm gọn trong tay Phong Diệc Hành.
Cô cảm thấy mình không thích ông nội của Phong Diệc Hành cho lắm.
Vậy bây giờ v6ẫn chỉ được gặp một lần một năm à?
Không, mẹ anh có cuộc sống riêng, bà ấy muốn gặp anh thì tới lúc nào cũng được.
Trần Tử Nhiễm bó tay luôn rồi, má chứ, ai muốn nghe anh giải thích nhồi nhét mất kiến thức khoa học như thế?
Rốt cuộc tư duy của Phong Diệc Trần có bình thường không vậy???
Nhìn khuôn mặt ngày một sa sầm của Trần Tử Nhiễm, rốt cuộc Phong Diệc Hành cũng nhận ra rằng những lời mình nói không đúng lúc chút nào.
Chắc là bởi vì mới được giây lát nên điện thoại của Phong Diệc Hành còn chưa kịp tắt.
Cô thề là cô không cố tình nhìn trộm, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, cô đã nhìn thấy mấy chữ trên màn hình.
[Diệc Hành, ngủ ngon.]
Khụ… Tóm lại bây giờ con ốc này thuộc về em.
Trần Tử Nhiễm mở to mắt, thuộc về cô?
Có nghĩa là Phong Diệc Hành muốn tặng thứ này cho cô?
Động tác trên chân Trần Tử Nhiễm khựng lại, cô ngẩng đầu lên:
Anh không cần cảm thấy có lỗi, tôi biết tối hôm đó tôi đã quá kích động, nếu không nhanh trí ghi âm lại thì rất có thể tôi sẽ bị những người đó bắt thóp…
Trần Tử Nhiễm.
Phong Diệc Hành lại gọi tên cô, ngắt đoạn lời nói của cô.
Hử?
Vậy sao anh lại biết nơi này?
Mẹ anh dẫn anh tới, cứ tới sinh nhật hằ3ng năm, ông nội lại cho phép anh gặp mẹ một ngày.
Trần Tử Nhiễm hơi xúc động, rõ ràng là mẹ ruột, nhưng một năm chỉ được gặp một 9ngày? Thế này thì thật tàn nhẫn biết bao.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, người khác tỏ tình với cô ít lắm à? Được trai đẹp tỏ tình ít lắm sao?
Bộ trưởng tỏ tình… Được rồi, chưa có.
Nhất định đây chính là lý do khiến cô mất bình tĩnh như thế.
Được một người đàn ông đẹp trai lại còn có quyền thế tỏ tình, người khác cũng chẳng bình tĩnh nổi ấy chứ?
Vậy nên cô có phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Trần Tử Nhiễm xây dựng tư tưởng cho mình, cuối cùng cũng cảm thấy bình tĩnh hơn, cô chậm rãi tắm rửa.
Thực ra anh khá thích em đấy.
Dưới ánh trăng mông lung, ngay cả đường nét trên khuôn mặt anh cũng trở nên mờ ảo.
Khá thích.
Trần Tử Nhiễm cúi đầu xuống, mất tự nhiên đá cát dưới chân.
Tối hôm nay cám ơn anh.
Dường như là cám ơn việc anh bắt Văn Ly phải xin lỗi cô, cũng có thể là cám ơn anh vì đã tặng cô con ốc biển này.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nói:
Ừm.
Phong Diệc Hành đặt điện thoại xuống, đứng lên đi về phía cô.
Trần Tử Nhiễm giật mình lùi về phía sau.
Tóm lại, cô không biết phải nói gì, như thể chỉ có cám ơn mới có thể bày tỏ nỗi lòng của cô lúc này.
Trần Tử Nhiễm, anh xin lỗi vì tối hôm đó đã làm em thất vọng.
Phong Diệc Hành không phải một người biết cách xin lỗi, chỉ khi ở nơi này, anh mới có thể biểu đạt ra lời nói ẩn giấu tận sâu trong nội tâm mình.
Như5ng bà ấy không đến, đúng không?
Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn Phong Diệc Hành, bởi vì không đi giày cao gót nên cô càng thấp hơn, ngửa đầu đến mức mỏi cả cổ mà vẫn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Phong Diệc Hành.
Rất lâu sau…
Mẹ anh mang từ đảo Lech ở nước N về đấy.
Quả nhiên là ốc nước ngoài.
Nhưng tiếng sóng biển mà em vừa nghe thấy vừa rồi thực chất không phải tiếng sóng biển, mà là tiếng máu chảy trong đầu em. Nếu tần số dao động hoặc âm thanh bên ngoài vỏ ốc tương đồng với tần số cố định trong vỏ ốc thì sẽ xảy ra hiện tượng cộng minh, hiện tượng ấy sẽ khuếch đại âm thanh…
Đây là thứ mà mẹ Phong Diệc Hành cho anh, nhất định là có ý nghĩa đặc biệt với anh.
Trần Tử Nhiễm cầm con ốc biển ấy, lẳng lặng nắm chặt lấy nó.
Phong Diệc Trần, ừm… ờm…
Nơi đây như một căn cứ bí mật đã từng bị anh bỏ không, hôm nay mới được khởi động lại khi anh đưa Trần Tử Nhiễm tới.
Giống như Phong Diệc Trần trước kia, cho tất cả những yếu đuối và cảm giác muốn chùn bước vào trong con ốc mà mẹ để lại, anh cũng nói ra suy nghĩ thực sự nhất của mình cho Trần Tử Nhiễm nghe.
Có vẻ như không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là muốn làm thế mà thôi.
Ừm.
Tiếng nói như có như không ấy gần như hòa vào tiếng sóng biển, Trần Tử Nhiễm suýt thì cho là mình nghe nhầm.
Nhưng Phong Diệc Hành đã quay lại tảng đá ngầm vừa nãy. Anh ngồi xổm xuống, vươn tay ra lục tìm.
Lúc cô hoàn hồn lại thì mình đã đứng trong phòng tắm rồi.
Cô gõ vào đầu mình, cảm thấy mình bị ấm đầu mất rồi.
Chỉ câu nói ấy mà cũng coi như tỏ tình sao?
Thế nhưng anh lại lướt qua cô, bước vào trong phòng tắm.
Trần Tử Nhiễm nằm xuống, nghe tiếng nước vọng ra từ trong phòng tắm, trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại bên cạnh rung lên, Trần Tử Nhiễm quay đầu lại.
Phong Diệc Hành nhìn cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao thường ngày mang theo cảm xúc không tên nào đó.
Thực ra anh…
Sau đó, Trần Tử Nhiễm nghe thấy câu nói ấy.
Cùng với cái tên hiển thị trên cửa sổ chat.
Nam Tử Yên.
Trần Tử Nhiễm sửng sốt, cuối cùng nằm xuống.
Cô đặt tay lên ngực, biết ngay mà, câu nói của Phong Diệc Hành lúc ở bờ biển đâu thể là tỏ tình được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.