• 1,113

Chương 747: Cớ sao nhiễm phong trần (46)



Vưu Thương nói với em rằng cả ngày hôm nay bọn họ đều ở nhà họ Tư, không có cơ hội dùng điện thoại.


Rồi sao?

Vậy nên chị dâu đừng ‘bất cẩn’ chặn số anh Cả nữa.






A Hành, thực ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, rốt cuộc bây giờ tình cảm của cậu với Tử Yên là như thế nào?

Lúc trước Phong Diệc Hành và Nam Tử Yên ăn ý đến mức chỉ cần nhìn nhau là biết đối phương đang nghĩ gì.
Khi ấy, Nam Tử Yên cũng giống với Phong Diệc Hành, người nhà đã che giấu thân phận và đưa cô ta tới nước A, bọn họ cũng không biết thân phận thực sự của Nam Tử Yên.

Dựa vào đâu chứ?! Nếu anh dám lắp máy định vị lên người tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!


Thử thì biết!

Dứt lời, Phong Diệc Hành tắt máy luôn.

Bảo Vưu Thương đừng đoán mò, chị có chặn anh ta 3đâu. Em đi ngủ đi mau lên, trẻ con đừng can thiệp vào chuyện của người lớn!

Dứt lời, cô đóng cửa phòng lại luôn.
Phong Phi Dịch đứng ngoài cửa với khuôn mặt đen kịt. Thật ra Trần Tử Nhiễm chỉ lớn bằng Phong Phi Nhứ thôi, vì quan hệ6 với Phong Diệc Hành nên cô mới được làm chị.
Hơn nữa, đã bao năm không ai gọi anh ta là trẻ con rồi?
Nghe tiếng
tút tút
trong điện thoại, Trần Tử Nhiễm cảm thấy mình sắp tức nổ phổi luôn rồi.
Cô cầm điện thoại, nhanh chóng gọi lại cho anh.
Phong Diệc Hành vừa bắt máy là lập tức nghe thấy tiếng hét của Trần Tử Nhiễm.
Vưu Thương vẫn lấy bật lửa ra, đồng thời lên tiếng trước khi Phong Diệc Hành đuổi mình ra ngoài.

Để tôi hút điếu thuốc này thì tôi sẽ phân tích cho cậu.

Phong Diệc Hành để anh ta châm thuốc.

Ừm, cãi nhau rồi.
Phong Diệc Hành trả lời.

Tôi đoán, hơn phân nửa là cậu lại chọc cô ấy giận rồi.
Vưu Thương khẽ cười.

Tôi không biết vì sao cô ấy lại giận như thế, lúc trước qua lại với Nam Tử Yên, tôi chưa bao giờ gặp tình huống này. Rõ ràng tối qua tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng hôm nay lại biến thành như vậy.
Phong Diệc Hành không hiểu ra sao.
Nhìn ba chữ
Phong Diệc Trần
trên màn hình, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới bắt máy.

A lô.


Vì sao lại chặn số anh?
Phong Diệc Hành hỏi vô cùng trực tiếp, loáng thoáng còn cảm nhận được sự tức giận.
Mười lăm tuổi quen biết nhau, mười bảy tuổi yêu nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ sẽ đến với nhau.
Nhưng không ai lường trước được rằng mối quan hệ giữa bọn họ lại kết thúc vào cái ngày mà cả hai biết thân phận của nhau.
Nhà họ Phong ở thành phố Phong và nhà họ Nam ở Đông Bộ không thể trở thành thông gia với nhau được. Cả Phong Diệc Hành và Nam Tử Yên đều hiểu rõ điểm này, vậy nên bọn họ không cần nói chuyện một lần nào, chỉ chia tay trong sự bình tĩnh.

Tử Yên đúng là một người bạn đời hoàn mỹ.
Phong Diệc Hành mở miệng.
Động tác của Vưu Thương hơi khựng lại, anh ta ngước mắt nhìn Phong Diệc Hành, nhưng bởi vì khói bay lượn lờ trong phòng nên anh ta không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Nhưng không quan trọng bằng trách nhiệm của tôi.

Sau khi chia tay, Nam Tử Yên lựa chọn về nước, tiếp tục sự nghiệp học hành ở một trường đại học hàng không ở Đông Bộ.
Còn Phong Diệc Hành thì vẫn ở nước ngoài, học để lấy bằng rồi mới quay về thành phố Phong, tiếp tục học nghiên cứu sinh.
Kể từ khi chia tay, bọn họ thật sự không liên lạc gì với nhau. Đến tận bữa tiệc nhậm chức của Phong Diệc Hành, bọn họ mới gặp lại một lần.
Phong Diệc Hành ngồi trên xô pha, lần đầu tiên anh chìm vào sự trầm tư lâu đến thế.
Lúc Vưu Thương vào thì nhìn thấy dáng vẻ cầm điện thoại trầm ngâm của Phong Diệc Hành.

Sao thế? Cuộc trò chuyện với phu nhân không thuận lợi à?


Phong Diệc Hành, rõ ràng trong lòng anh vẫn còn vương vấn người yêu cũ Nam Tử Yên, còn ép tôi đi đăng ký kết hôn với anh, anh còn ép tôi phải tới cái thành phố Phong quái quỷ này, người ở đây toàn là một lũ biến thái bất bình thường. Anh còn không cho tôi ra ngoài, không cho tôi uống rượu, còn cho người đi theo tôi, ngay cả bạn tôi tới tìm tôi cũng bị lục soát khắp người ba lượt liền! Tôi chặn anh thì làm sao? Anh chỉ cho phép mình nửa đêm nhắn tin với người yêu cũ, không cho phép tôi chặn anh hả? Cho dù tôi chặn anh một trăm lần, anh cũng không có tư cách lắp máy định vị lên người tôi! Phong Diệc Hành, anh có biết tôi ghét anh thế nào không!

Sau khi Trần Tử Nhiễm xả ra một lượt, đầu bên kia không có tiếng động gì cả.
Bọn họ cứ giữ nguyên tư thế cầm điện thoại như vậy.

Cái gì gọi là lại, tôi chỉ chặn một lần ở thành phố Vân ấy còn gì!


Vừa rồi em cũng chặn.


Tôi không chặn anh!
Trần Tử Nhiễm kiên quyết không thừa nhận.
Sau khi mở máy lên, quả nhiên cô nhìn thấy mấy tin nhắn chưa đọc trong hộp thư.
Nhưng cô không vội đọc ngay, mà là bỏ chặn số của Phong Diệc Hành trước, sau đó mới mở hộp thư.
Hầu hết đều là tin nhắn của Vưu Thương, nội dung giống hết với những gì Phong Phi Dịch nói.
Quả thực là Trần Tử Nhiễm còn khó giải hơn một bài toán cao cấp nữa.
Vưu Thương ngồi xuống chiếc xô pha bên cạnh, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra.
Phong Diệc Hành nhíu mày lại, anh không hút thuốc, và cũng không thích người khác hút thuốc trước mặt mình.
Trần Tử Nhiễm còn chưa đọc hết tin nhắn thì tiếng chuông cuộc gọi đến vang lên.
Bởi vì lúc trước cô không điều chỉnh thành chế độ rung, vậy nên trong căn phòng yên tĩnh này, tiếng chuông vô cùng vang vọng.
Nhìn tên người gọi trên màn hình, Trần Tử Nhiễm giật mình, suýt thì ném cả điện thoại đi.
Một lúc lâu sau.

Muốn lắm rồi, em ngủ trước đi.

Phong Diệc Hành còn chưa dứt lời thì Trần Tử Nhiễm đã tắt máy.
Anh ta5 đang ngủ ngon lành, nếu Vưu Thương không gọi điện thoại cho anh ta thì anh ta cũng chẳng thèm tới gõ cửa đâu.
Gần như là Trần Tử Nhiễm xông về phòng, cô lấy chiếc điện thoại dưới gối ra, nhanh chóng khởi động lại máy.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tốc độ khởi động điện thoại lại chậm như thế.

Anh nhắn tin em không trả lời, dùng điện thoại của Vưu Thương gọi cho em thì em tắt máy, vừa rồi Phi Dịch cũng nói là em tắt máy, chỉ có anh gọi thì mới trong trạng thái bận, em giải thích đi.
Phong Diệc Hành nghiến răng nghiến lợi.

Tôi… Tôi làm sao mà biết được, có lẽ là vấn đề về đường truyền, tóm lại là tôi không chặn!

Phong Diệc Hành sắp bùng nổ rồi, anh thở ra một hơi:
Trần Tử Nhiễm, nếu sau này em còn dám chặn anh, hoặc là không nghe điện thoại của anh, anh sẽ sai người lắp máy định vị lên người em em 24/24!

Vưu Thương lại phả ra một làn khói:
Tôi hiểu những gì mà cậu nói, chúng ta không nói tới trách nhiệm, chỉ nói tới tình cảm thôi.

Phong Diệc Hành nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Anh chưa kịp trả lời thì Vưu Thương đã nói:
A Hành, hẳn là Trần Tử Nhiễm thích cậu đấy.

Phong Diệc Hành nhìn anh ta:
Vừa rồi cô ấy nói là rất ghét tôi.


Thậm chí lúc ấy anh còn hoài nghi, liệu quyết định của mình lúc trước có phải là sai rồi không.

Vưu Thương dập tắt tàn thuốc:
Không phải cô gái nào cũng giống Nam Tử Yên, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cậu, vậy nên mỗi một câu nói đều có thể để cậu hiểu được suy nghĩ chân thật trong lòng bọn họ.


Ánh mắt của Phong Diệc Hành hơi dao động:
Là sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.