• 3,543

Chương 760: Cớ sao nhiễm phong trần (54)


Trần Tử Nhiễm cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Uống hết một ly, cô lại uống ly thứ hai.

Chưa tới 8một phút, năm ly rượu trên bàn đều bị Trần Tử Nhiễm uống hết sạch.
Trước khi vào quán bar, Trần Tử Nhiễm để túi xách và điện thoại ở trong xe.

Anh là chủ quán bar?


Đúng thế.

Xung quanh tối om không một bóng người, trong xe chỉ có hai người say rượu, Trần Tử Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế.
Rốt cuộc, trong bãi đỗ xe cũng lóe lên một chùm sáng, cô biết, có người đang lái xe vào đây.
Sau đó, chùm sáng ấy càng lúc càng gần, thậm chí còn lái tới trước mặt bọn họ và dừng lại.
Phong Phi Nhứ ngồi trong xe nghe thấy tiếng động, bèn vội vàng bò ra khỏi xe, nhưng bởi vì uống say chuếnh choáng, ở bãi đỗ xe lại không có đèn, cô ấy chỉ nhìn thấy hai bóng người đang lôi kéo nhau.
Sức của Trần Tử Nhiễm quá yếu, phần cổ tay còn bị túm chặt, vậy nên cô đá một cú mà chủ quán bar chẳng hề hấn gì, thậm chí còn lôi thẳng cô đi ra cổng bãi đỗ xe.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy cổ tay của mình sắp bị bóp gãy luôn rồi, tuy rằng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng dù sao vừa rồi cũng uống năm ly rượu, lúc này men rượu xộc lên, cơ thể cũng đuối hẳn.

Mấy người 5đẹp chờ đã!

Trần Tử Nhiễm dừng bước, cô khẽ xoay người lại.
Một người đàn ông béo lùn đuổi theo bọn họ:
Các cô chưa thanh toán.

Trần Tử Nhiễm bỗng giơ ba lô lên đập vào gáy gã:
Tôi nói là xóa ảnh đi, anh không hiểu tiếng người hả?!

Chủ quán bar không ngờ là Trần Tử Nhiễm lại đánh mình, gã quay đầu lại, hung tợn nói:
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả? Được, đêm nay tao sẽ chơi với mày.

Dứt lời, gã bước tới túm lấy tay Trần Tử Nhiễm.
Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm đang đứng cạnh xe, căn bản không thể lùi lại được.
Cô cảm thấy một bàn tay mập mạp túm chặt lấy tay mình, sau đó mặt cũng bị bóp mạnh.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy buồn nôn, cô giơ chân đá vào ngực chủ quán bar.

Lải nhải cái quái gì đấy, trả tiền đi mau lên!


Giao điện thoại ra và xóa ảnh đi thì tôi sẽ trả tiền.

Chủ quán bar nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trần Tử Nhiễm. Bình thường gã có sở thích biến thái là chụp lén con gái, đây cũng là mục đích của gã khi mở quán bar này, nhưng gã không muốn làm lớn chuyện.
Trần Tử Nhiễm đặt cái ly cuối cùng xuống, ng3hiêm giọng quát:
Nói, còn muốn uống bao nhiêu nữa?!

Trần Tử Nhiễm uống mà chẳng cần thở, Phong Phi Nhứ ngây n9gẩn cả người, nói chính xác ra thì là giật mình.

Không muốn uống thì đi theo tôi đưa cô ấy ra khỏi đây!

<6br>Phong Phi Nhứ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Vưu Mạn, hai người hợp sức dìu cô ấy ra khỏi quán bar.
Tìm tới xe mình, Trần Tử Nhiễm bảo Phong Phi Nhứ và Vưu Mạn vào hàng ghế sau, còn mình thì vòng ra ghế trước lấy túi.
Cô tới cạnh ghế trước, vừa xoay người bật đèn xe lên thì bỗng cảm thấy chân mình bị đụng vào. Ngay sau đó, ánh đèn flash hiện lên, Trần Tử Nhiễm lập tức biết rằng phần dưới váy của mình bị chụp lén.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, tên chủ quán bar kia đứng sau lưng cô, nở nụ cười bỉ ổi.
Cửa xe mở ra, trong bóng đêm tĩnh lặng, giọng nói của một người đàn ông vang lên.

Trần Tử Nhiễm.

Trần Tử Nhiễm không nhìn rõ người vừa xuống xe, nhưng dựa vào giọng nói, cô biết đó là Phong Diệc Hành.
Trần Tử Nhiễm đang lấy ba lô ở ghế phụ, cô lập tức đứng thẳng lên, hung hăng nhìn chủ quán bar:
Đưa điện thoại cho tôi!

Chủ quán bar bày ra vẻ mặt vô tội:
Điện thoại nào? Trả tiền mau lên, tôi còn phải về tiếp khách!


Vừa rồi anh chụp lén tôi, giao điện thoại ra mau, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!


Túi của tôi ở trong xe, nếu tiện thì anh đi theo tôi để lấy tiền.

Người đàn ông tự nhận là chủ quán bar quan sát Trần Tử Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt:
Được.

Nơi mà bọn họ đậu xe cách quán bar không xa, ở ngay bãi đỗ xe lộ thiên bên cạnh.

Được rồi, hôm nay coi như tôi xui xẻo, khỏi trả tiền.

Đối với gã, hiển nhiên bức ảnh vừa chụp lén được quan trọng hơn tiền vài ly rượu ấy.
Dứt lời, gã xoay người định bỏ đi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy một người gọi tên cô mà êm tai như lúc này.


Phong Diệc Hành, mau cứu tôi!


Vốn dĩ tên chủ quán bar là một kẻ nhát cáy, thấy có người tới giúp Trần Tử Nhiễm, gã lập tức buông cô ra.

Thấy gã định bỏ chạy, Trần Tử Nhiễm hô to:
Bắt hắn lại, vừa rồi hắn dùng điện thoại chụp lén tôi.


Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng rên của chủ quán bar, gã lăn đi mấy mét liền.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.