Chương 768: Cớ sao nhiễm phong trần (62)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1246 chữ
- 2022-02-19 04:25:32
Trần Tử Nhiễm mà còn muốn véo một cái, không biết hằng ngày Diệp Lăng Nam nhịn kiểu gì nữa.
Trần Tử Nhiễm dìu Lục 8Chi Vũ ngồi xuống giường bệnh, sau đó giới thiệu Vưu Mạn với cô ấy.
Con của anh, đã không theo họ anh thì chớ, lại còn không cho anh đặt tên.
Nhìn ra nỗi phiền muộn của Diệp Lăng Nam, Trần Tử Nhiễm nói chen vào:
Vậy thì cũng phải có tên dự bị chứ? Nói em nghe tên dự bị đi.
Diệp Lăng Nam bóp khăn mặt:
Ai biết bao giờ Lục Chi Cửu về, lẽ nào cậu ta không về thì con anh không có tên luôn hả?
Diệp Lăng Nam, anh đang nguyền rủa em trai tôi sao?
Mua dâu tây xong, bọn họ trở lại bệnh viện, nhưng Lục Chi Vũ chê là dâu tây xấu xí nên không muốn ăn nữa.
Trần Tử Nhiễm toát mồ hôi hột, bà bầu khó chiều thật đấy, cô thề, cô mà mang thai thì tuyệt đối sẽ không giống Lục Chi Vũ.
Diệp Lăng Nam ghì chặt vô lăng.
Anh muốn vớt vát mà cứ im lìm không chịu mở miệng thì chị ấy sẽ ngày một cách xa anh hơn.
Bọn họ lái xe tới siêu thị hoa quả gần đó, thấy bọn họ nói muốn mua dâu tây, ai cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt như nhìn đồ thiểu năng, giữa mùa hè thế này lấy đâu ra dâu tây?
Bọn họ lại lái xe đi vòng vèo hơn nửa tiếng mới tìm được dâu tây trong một siêu thị nhập khẩu. Diệp Lăng Nam chọn đi chọn lại một lúc mới chọn được loại mà mình hài lòng.
Anh rể, chị Tiểu Vũ sắp sinh rồi, hai người cứ như vậy thì không tốt cho sự trưởng thành của đứa bé đâu.
Trần Tử Nhiễm chân thành khuyên bảo.
Diệp Lăng Nam cúi đầu nhìn cô một cái:
Em phải nói câu này với Lục Chi Vũ mới đúng.
Lục Chi Vũ không nhịn được trở mình, rõ ràng là cảm thấy anh phá rối giấc ngủ của mình.
Diệp Lăng Nam nhìn gáy cô, cuối cùng thầm thở dài một hơi.
Anh đứng lên đi tới cạnh giường, chỉnh lại chăn cho cô, sau đó xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn vừa về đến nhà họ Trần thì Thịnh Lam gọi điện tới.
Bây giờ không phải mùa dâu tây.
Diệp Lăng Nam trả lời.
Chẳng phải có hàng trái mùa sao?
Trần Tử Nhiễm bĩu môi, vốn định nói vài câu, nhưng trông có vẻ như tâm trạng của Phong Phi Nhứ khá tốt, cô lại không nói gì nữa.
Bọn họ không trò chuyện nhiều, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Mãi cho đến lúc trời sắp tối mịt, Trần Tử Nhiễm cũng chưa thấy bà Nguyễn và Phong Phi Nhứ về.
Trần Tử Nhiễm gọi điện thoại, kết quả bọn họ nói là sẽ ăn tối ở bên ngoài rồi mới về.
Diệp Lăng Nam đang định mở miệng thì Lục Chi Vũ đã nói trước:
Đợi Tiểu Cửu về đặt.
Gần đây Diệp Lăng Nam luôn rất phiền muộn vì chuyện đặt tên cho con.
Trần Tử Nhiễm chỉ có thể bảo phòng bếp chuẩn bị cơm, rồi lại lên tầng trên gọi ông già, nhưng không biết có phải đang giận dỗi hay không mà ông già lại nói là không ăn tối.
Trần Tử Mặc cũng chưa về, Trần Tử Nhiễm chỉ có thể ăn cơm với Vưu Mạn. Ăn cơm xong, bọn họ lại xem ti vi một lúc, rốt cuộc bà Nguyễn cũng đưa Phong Phi Nhứ về.
Giặt khăn mặt xong, Diệp Lăng Nam đi ra ngoài.
Tôi muốn ăn dâu tây.
Lục Chi Vũ nói.
Diệp Lăng Nam lấy một chiếc khăn ấm trong toi3let ra, đi tới trước mặt Lục Chi Vũ rồi lau mồ hôi trên trán cô.
Lục Chi Vũ hơi nhíu mày, nhưng không nói gì cả. 9
Hàng trái mùa không tốt cho sức khỏe.
Diệp Lăng Nam, anh…
Hai người lên xe của Diệp Lăng Nam, Trần Tử Nhiễm ngồi ghế sau.
Anh rể, con gái mà đã quyết tâm từ bỏ thì thật sự rất khó quay đầu.
…
Trần Tử Nhiễm tắt máy luôn.
Hai người vào trong thang máy, Diệp Lăng Nam ôm cánh tay:
Tiểu Nhiễm, Lục Chi Vũ không thể ăn hoa quả trái mùa được.
Trần Tử Nhiễm cạn lời, thực ra cô đâu muốn dẫn anh đi mua hoa quả, làm sao mà cô biết ở đâu bán dâu tây.
Trần Tử Nhiễm bĩu môi:
Khi xưa anh mà tốt với chị ấy hơn một chút thì bây giờ cũng chẳng như thế này.
Bọn em chỉ nhìn thấy trước kia, căn bản không nhìn thấy hiện tại.
Tối nay ra tụ tập chứ nhỉ?
Trần Tử Nhiễm nhìn Vưu Mạn:
Không đi.
Vưu Mạn và Tống Ngưng Y nhìn thấy, trong lòng bỗng cảm thấy gato.
Nhìn động tác dịu dàng của Diệp Lăng Na6m, Trần Tử Nhiễm bỗng nghĩ tới chuyện Phong Diệc Hành rửa mặt mà như muốn kéo cả mặt cô xuống.
Bọn họ ở đó thêm một lát nữa, thấy cũng muộn rồi bèn chào Lục Chi Vũ rồi ra khỏi bệnh viện.
Sau khi bọn họ đi, Lục Chi Vũ ngáp một cái, cũng nằm xuống giường ngủ trưa.
Diệp Lăng Nam nhìn cô, sau đó lẳng lặng xoay người vào toilet.
Trần Tử Nhiễm nhìn thái độ của bọn họ, sao một tháng rồi mà hai người này vẫn không thay đổi gì thế này?
Anh nói ra thì cô ấy có tin không?
Diệp Lăng Nam hỏi.
Rõ ràng anh đã làm nhiều như thế, nhưng cô ấy còn không tin, vậy thì nói ra có tác dụng không đây?
Haiz, đúng là khôn5g có so sánh thì không có tổn thương mà!
Chị Tiểu Vũ, anh rể, anh chị đã đặt tên cho cháu em chưa?
Vậy bây giờ anh thích chị Tiểu Vũ đúng không?
Trần Tử Nhiễm hỏi.
Diệp Lăng Nam không nói gì, cửa thang máy cũng mở ra rồi.
Không có tên dự bị.
Lục Chi Vũ mở miệng.
…
Lục Chi Vũ nhắm mắt lại, rì rầm đáp một tiếng.
Nếu anh nói…
Thấy bọn họ lại cãi nhau, Trần Tử Nhiễm vội nói:
Em biết ở đâu bán hoa quả trái mùa đảm bảo an toàn, để em đưa anh rể đi mua. Ngưng Y, Vưu Mạn, hai người ở đây với chị Tiểu Vũ nhé.
Dứt lời, cô kéo Diệp Lăng Nam ra khỏi phòng bệnh.
Trần Tử Nhiễm, cô làm phu nhân Bộ trưởng nên bây giờ cũng có giá quá nhỉ? Về thành phố Vân mà không nói với tôi đã đành, bây giờ đi ăn một bữa cũng không được, cô muốn tuyệt giao với tôi phải không?
Cô thích nghĩ thế nào cũng được.
Diệp Lăng Nam ngồi trên xô pha.
Một lúc lâu sau, anh bỗng mở miệng gọi:
Lục Chi Vũ.
Nói một lần mà chị ấy không tin thì nói hai lần, nói hai lần không tin thì nói ba lần, chỉ cần có một lần chị ấy tin, cho dù phải nói ngàn lần vạn lần cũng đáng, anh thấy có đúng không?
Nghe cô nói vậy, Diệp Lăng Nam chìm vào dòng suy tư.
Nguyễn Diệc Thanh về phòng, thấy Trần Bạc Hiên đang ngồi một mình ngoài ban công.
Nguyễn Diệc Thanh bước tới:
Tôi nghe Tiểu Nhiễm nói là tối nay ông không ăn cơm à?
Yết hầu của Trần Bạc Hiên dịch chuyển:
Tôi không đói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.