• 3,543

Chương 774: Cớ sao nhiễm phong trần (66)


Phong Phi Nhứ bỏ lại một câu rồi rời khỏi căn phòng nhỏ.

Trần Tử Nhiễm ngả người vào xô pha, cô thở dài một hơi.

Chị Sáu, chị còn chưa có mối nào đâu, đừng có nói em.
Trần Tử Nhiễm trả lời.
Lục Chi Lộ nhướng mày lên:
Một mối thì chưa, nhưng nửa mối thì vẫn phải có chứ.


Anh rể đi ăn cơm trước đi, để bọn em chờ ở đây cho.
Lục Chi Lộ nói.
Diệp Lăng Nam gật đầu, cầm lấy hộp cơm rồi đứng lên về phòng bệnh của Lục Chi Vũ trước.
Trần Tử Nhiễm bước tới gọi:
Anh rể?

Diệp Lăng Nam mở mắt ra.
Ăn cơm xong, bọn họ mua một suất cho Diệp Lăng Nam, quay trở lại bệnh viện.
Trên hành lang rất yên tĩnh, một mình Diệp Lăng Nam chờ bên ngoài, nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi.
Không cần gọi bác sĩ, Lục Chi Lộ chỉ xem qua là biết.

Chị Vũ, lúc cổ tử cung mở thì sẽ kéo theo những cơn đau, đây là quá trình phải trải qua khi sinh tự nhiên.

Không biết qua bao lâu, khi mà cô9 sắp ngủ thiếp đi, chuông điện thoại bỗng vang lên dồn dập.
Lục Chi Lộ gọi tới, nói là Lục Chi Vũ sắp sinh.

Bố em bé có muốn tự tay cắt cuống rốn không?
Bác sĩ hỏi.

Muốn!
Diệp Lăng Nam đáp lại, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Sự tò mò của Trần Tử Nhiễm bị khơi dậy.

Chị Sáu, chị có đối tượng rồi à??

Trần Tử Nhiễm đứn6g lên chạy ra ngoài.
Nào ngờ bầu trời đã đen kịt rồi, thậm chí còn mưa lất phất.
Hôm ấy khi Lục Chi Lộ mặc bộ lễ phục tới bệnh viện, Trần Tử Nhiễm cũng đã nhìn thấy, một người đàn ông đưa cô ấy tới, hơn nữa chiếc xe ấy khá đắt tiền.

Chẳng phải lúc trước em nói là muốn giới thiệu anh Tử Mặc nhà em cho chị sao? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?

Bọn họ không đi xa, tùy ý vào một nhà hàng gần bệnh viện.

Tiểu Nhiễm, lần này em về thành phố Vân bao lâu?


Ừ.

Trần Tử Nhiễm đáp lại một tiếng rồi tiếp tục ra khỏi biệt thự.

Vâng vâng, chị Sáu, chị cố lên nhé, thành đôi thì nhớ báo em đó!

Lục Chi Lộ cười:
Nhất định sẽ báo cho em đầu tiên.

Trần Tử Nhiễm đi qua phòng khách, Vưu Mạn bư5ớc tới.

Phu nhân, cô Hai về thành phố Phong một mình rồi.

Một lát sau, trong phòng bệnh bỗng vọng ra tiếng hét của Lục Chi Vũ.
Mọi người đi vào, trong phòng chờ sinh chỉ có một mình Lục Chi Vũ. Cô ấy nằm trên giường, sắc mặt hơi tái nhợt.
Thế là ngoại trừ Diệp Lăng Nam, đến cuối cùng chỉ có Lục Chi Lộ, Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn ở lại.
Mãi đến tận mười hai giờ đêm, Lục Chi Vũ mới mở năm ngón.
Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn cười ha ha, cả hai đồng thời nghĩ, không chỉ phải chịu đựng nỗi đau sinh đẻ, mà còn phải đối mặt với nhiều gã tồi như vậy, thế giới này chẳng công bằng với phái nữ gì cả.
Cuối cùng, Trần Tử Nhiễm dựa vào vai Vưu Mạn ngủ thiếp đi, đến khi những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trên hành lang, cô mới tỉnh giấc.
Lục Chi Vũ nắm chặt ga giường:
Chị học hết những kiến thức cơ bản ấy rồi, các em ra ngoài chờ đi, chị không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu xí dữ tợn của chị lúc này.

Trần Tử Nhiễm cạn lời, tính cách kiêu ngạo này của Lục Chi Vũ đúng là đứng thứ hai không ai dám xếp thứ nhất.
Trần Tử Nhiễm đứng lên:
Chị Tiểu Vũ sắp sinh rồi à?

Lục Chi Lộ cười gật đầu:
Ừm, đã mở mười ngón, vào phòng sinh rồi.


Đợi chị Tiểu Vũ sinh xong là em sẽ đi.


Em cũng cố lên, sớm ngày thêm một người bạn cho Thiển Thiển.

Thế là bọn họ bị Lục Chi Vũ đuổi ra ngoài, sau đó là quá trình chờ đợi dài đằng đẵng. Mới đầu còn đỡ, tần suất đau đớn không nhiều, Lục Chi Vũ có thể nhịn được.
Người nhà họ Lục và người nhà họ Diệp đều tới thăm, tất cả đều bị Lục Chi Vũ đuổi về, cô đã chịu đựng đủ việc bị nhìn như khỉ suốt mấy ngày nay rồi.
Nhưng anh vừa dứt lời, trong phòng lập tức vang lên tiếng quát của Lục Chi Vũ:
Diệp Lăng Nam, khốn kiếp, anh mà dám vào thì tôi sẽ không sinh!


Lục Chi Vũ, bây giờ không phải lúc để em làm theo ý mình!
Diệp Lăng Nam cũng hét lên.
Hả??
Trần Tử Nhiễm ngước mắt lên, nhìn thấy điều gì đó khó tả trong mắt cô ấy…
Quá nửa đêm, những cơn đau đớn diễn ra ngày một dày đặc, mức độ cũng ngày một dữ dội.
Lục Chi Vũ không nhịn được kêu ra tiếng, nhưng vẫn không cho người khác vào.
Đây là lần đầu tiên Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn nhìn thấy người khác sinh con, lâu như vậy, lại còn đau đến thế, thật là đáng sợ.
Thấy bọn họ đều sợ, Lục Chi Lộ lên tiếng an ủi:
Không phải ai cũng như thế, có người rất nhanh, nhưng có người lại rất lâu, đừng sợ.

Bởi vì sợ để lại sẹo nên Lục Chi Vũ đòi sinh tự nhiên.
Bác sĩ nói bây giờ mới mở hai ngón, có thể phải chờ một thời gian nữa mới sinh, thế là Lục Chi Lộ bảo Diệp Lăng Nam và Trần Tử Nhiễm đi ăn cơm, nhưng Diệp Lăng Nam nhất quyết chờ ở đây, Lục Chi Lộ đành phải đi ăn với Trần Tử Nhiễm và Vưu Mạn.
Không được đặt tên cho con thì anh nhịn, nhưng anh nhất định phải tự tay cắt cuống rốn!
Dứt lời, Diệp Lăng Nam đi theo y tá để thay quần áo.
Nếu là lúc trước nghe thấy câu ấy, kiểu gì Trần Tử Nhiễm cũng sẽ nổi đóa, nhưng hôm nay tâm trạng cô thật sự rất tệ.
Cứ nghĩ tới chuyện Phong Phi Nhứ về thành phố Phong là cô lại cảm thấy bực bội, chỉ muốn gọi điện thoại nói hết với Phong Phi Dịch cho xong chuyện.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy lúng túng:
Thôi, anh ấy chỉ đắm mình trong công việc, lại còn không muốn kiếm người yêu, hơn nữa anh ấy keo kiệt lắm, không xứng với chị đâu. Bên ngoài nhiều chàng trai ưu tú như thế, chị Sáu xứng đáng có được người tốt hơn.

Lục Chi Lộ cúi đầu xuống uống một ngụm sinh tố:
Ồ, thế à.

Cô không biết8 vì sao lúc trước mình lại nghe lời Thẩm Thiên Trường nữa, mỗi câu nói của Thẩm Thiên Trường cô đều nghe lọt, còn Phong Phi Nhứ thì chẳng chị3u nghe câu nào của cô.
Trần Tử Nhiễm nhắm mắt lại, ngồi trên xô pha với tâm trạng phức tạp.
Lục Chi Lộ cười, nhưng không phủ nhận.

Hở, có phải là chủ chiếc xe đã đưa chị tới bệnh viện hôm đó không?

Vưu Mạn biết chiều nay cô và Phong Phi Nhứ cãi nhau, vậy nên không nói gì nữa, lẳng lặng đi theo cô.
Tới bệnh viện, chỉ có Lục Chi Lộ và Diệp Lăng Nam ở đây, Lục Chi Vũ đã được đưa vào phòng chờ sinh.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.