• 1,113

Chương 780: Cớ sao nhiễm phong trần (71)



Phi Nhứ, sao cháu lại thành ra thế này? Mặc quần áo ướt là sẽ bị cảm đấy.
Nguyễn Diệc Thanh vừa lau nước trên mặt cô ấy vừa lo lắng nói.


Ch8áu không sao đâu cô.

Trần Tử Nhiễm cắn môi:
Sau này tôi sẽ chú ý.

Cô phát hiện ra rằng mình hiểu quá ít về Phong Diệc Hành.
Trong phòng truyền nước, y tá truyền nước cho Phong Diệc Hành.
Lúc này Trần Tử Nhiễm mới thở phào một hơi.

V6ì sao lại cãi nhau?

Trần Tử Nhiễm muốn nói rồi lại thôi.
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu lên để ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô lấy điện thoại ra khỏi túi, mở phần mềm ghi chú.

Bây giờ anh đọc hết những thứ anh không ăn được ra cho em, để em còn ghi lại, khai báo cả những thứ anh thích và không thích ra nữa.

Phong Phi Nhứ ngồi bên cạnh uống sinh tố.
Cô ấy thật sự rất muốn nói rằng chứng dị ứng hải sản của Phong Diệc Hành không phải là bệnh vặt, cô nhớ mang máng khi còn bé, Phong Diệc Hành bất cẩn ăn nhầm thứ gì đó, tóm lại lần ấy anh phải nằm viện mấy ngày liền.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt ấy của Phong Phi Nhứ, Trần Tử Nhiễm biết là cô ấy bị Phong Diệc Hành uy hiếp.
Cô quăng đũa đi, hỏi thẳng luôn:
Phong Diệc Hành, vì sao anh không được ăn tôm?

Một lúc lâu sau…

Bác sĩ nói là có thể sẽ dị ứng một chút.

Bác sĩ lắc đầu, tiêm và kê thuốc cho Phong Diệc Hành.
Trần Tử Nhiễm phối hợp chạy lên chạy xuống, nộp tiền lấy thuốc rồi dẫn Phong Diệc Hành đi tiêm, không dám ngơi nghỉ một chút nào.

Em cũng cố tình gây sự với con bé à?

Trần Tử Nhiễm cạn lời, vậy nên anh cảm thấy lúc trước cô cãi nhau với anh là cố tình gây sự sao??
Cô không nhịn được, vươn chân ra giẫm lên mũi giày của anh:
Em có cố tình gây sự đâu?

Phong Diệc Hành khẽ nhíu mày lại, đang định vươn tay ra ôm eo cô thì Phong Phi Nhứ đã thay quần áo xong và đi vào phòng ăn.
Bà ấy vừa dứt lời, Trần Tử Nhiễm lập tức kéo Phong Diệc Hành ra khỏi phòng ăn.
Vốn dĩ Nguyễn Diệc Thanh định đi cùng, nhưng Trần Bạc Hiên lại giữ bà ấy lại:
Chỉ là bị dị ứng thôi mà, cần gì phải kéo nhau đi hết.

Vừa nói, cô vừa vén tay áo của anh lên, cánh tay cũng giống hệt với cổ.
Nguyễn Diệc Thanh cũng lo lắng:
Đừng ăn nữa, tới bệnh viện đi đã.

Cô ngồi bên cạnh Phong Diệc Hành, nhìn người đàn ông sưng tều cả mặt mũi ấy, lại bắt đầu muốn khóc.
Thấy đôi mắt cô đỏ hoe, Phong Diệc Hành vươn tay ra véo má cô:
Anh không sao.

Trần Tử Nhiễm nghẹn họng, cô không biết phải trả lời thế nào, bởi vì lúc trước có ai nói với cô đâu.
Mà nghĩ kỹ lại, hình như trên bàn ăn trong biệt thự Bộ trưởng rất ít khi xuất hiện hải sản.
Trần Tử Nhiễm kéo Phong Diệc Hành ra ngoài, lái xe của mình tới bệnh viện gần nhất.
Lúc dừng xe lại, cô quay đầu nhìn Phong Diệc Hành, lúc này những nốt mẩn đỏ trên người anh đã lan lên mặt rồi.
Phong Phi Nhứ rụt cổ lại, không phải cô nói nhé!
Sắc mặt của Trần Tử Nhiễm lập tức trở nên khó coi, Nguyễn Diệc Thanh cũng lo lắng không thôi, vẻ mặt chỉ toàn sự tự trách:
Tiểu Nhiễm, sao con không nói với mẹ là Diệc Hành bị dị ứng với tôm?

Làn da đằng sau cổ áo của Phong Diệc Hành nổi những nốt mẩn đỏ chằng chịt, rõ ràng là dấu hiệu bị dị ứng.
Trần Tử Nhiễm hoảng hồn, vô thức quát lên một câu:
Phong Diệc Hành! Như vậy rồi mà anh còn nói là không sao!

Nụ cười của bà Nguyễn rất tự nhiên:
Chắc là FA lâu quá rồi nên không thích nhìn người ta có đôi có cặp.

Trần Tử Nhiễm tán thành, FA gato chứ còn sao nữa.
Dứt lời, anh đứng lên ra khỏi phòng ăn.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo bóng lưng anh, nghi hoặc nói:
Bà Nguyễn, vừa rồi con chọc vào Trần Tử Mặc à?

Thực ra vừa rồi bọn họ đã ăn gần xong, nhưng Phong Phi Nhứ chưa ăn nên tất cả mọi người đều cầm đũa lên.

Rốt cuộc chuyến bay tối nay của anh là vào mấy giờ vậy?
Trần Tử Nhiễm hỏi một câu.
Phong Diệc Hành ôm cô vào lòng.
Trần Tử Nhiễm cứng người, muốn giãy giụa chui ra, nhưng Phong Diệc Hành ôm rất chặt, cô không thể thoát ra được.

Nhưng anh như vậy em không dùng điện thoại được.


Vậy thì ghi vào lòng.


Phong Diệc Hành, anh để em ghi những điều ấy trước lại đã được không?
Trần Tử Nhiễm trầm giọng hỏi.

Được, anh nói, em ghi đi.

Phong Diệc Hành vừa đáp lời, vừa giơ tay cởi cúc áo trên cổ, chắc là bởi vì cài chặt quá nên anh thấy cổ hơi ngứa.
Vừa cởi cúc áo, Trần Tử Nhiễm bỗng vươn tay vạch cổ áo anh ra.

Em muốn anh đi mấy giờ?

Trần Tử Nhiễm nhíu mày lại:
Nhà em có làm trong Cục Hàng không đâu mà được phép quy định anh mấy giờ bay, anh nói xem có đúng không, Trần Tử Mặc?

Phong Phi Nhứ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Tử Mặc, đối diện với Trần Tử Nhiễm.
Thức ăn trên bàn đã được hâm nóng một lượt rồi.
Vừa nói, cô vừa quay đầu nhìn Trần Tử Mặc.
Trần Tử Mặc cầm khăn ăn lau tay, nói với vẻ mặt vô cảm:
Tôi xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ.


Có chắc là không sao không?
Trần Tử Nhiễm gặng hỏi.

Ừm…


Vừa rồi chỉ ăn một con thôi, không sao đâu.
Phong Diệc Hành nhẹ giọng nói.
Phong Phi Nhứ nhìn đống vỏ tôm kia, thế thì đống tôm ấy là bóc cho người khác rồi…
Phong Diệc Hành nhìn cô.
Trần Tử Nhiễm khoanh tay, dáng vẻ như nhất quyết phải điều tra đến cùng.
Vừa nói, Phong Phi Nhứ vừa liếc nhìn Phong Diệc Hành và Trần Tử Nhiễm, không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí giữa b3ọn họ khác với bình thường.

Phi Nhứ, đi thay bộ quần áo khác rồi ra ăn tối.
Trần Tử Nhiễm cũng nói một câu.
Phong Phi Nhứ đang cúi đầu bới cơm, nghe Trần Tử Nhiễm nói vậy, bèn ngước mắt lên nhìn.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy anh Cả mình dùng ánh mắt gần như là cưng chiều để nhìn Trần Tử Nhiễm.
Nhìn thấy triệu chứng của Phong Diệc Hành, bác sĩ cũng rất bất ngờ, bởi vì anh không chỉ nổi mẩn khắp người, mà ngay cả khuôn mặt cũng bắt đầu sưng lên.
Bác sĩ nhíu mày nói:
Chứng dị ứng nghiêm trọng như thế này thì bình thường tốt nhất đừng để bệnh nhân tiếp xúc với nguồn gây dị ứng, làm người nhà kiểu gì thế hả?

Trần Tử Nhiễm lo sốt vó, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra là mình nói không nên lời.
Cô bực bội trong lòng, vừa giận mình, lại vừa giận Phong Diệc Hành, chỉ đành kéo anh đi khám gấp.
Phong Phi Nhứ nhìn đống vỏ tôm trước mặt Phong Diệc Hành:
Anh Cả, chẳng phải anh không được ăn tôm sao?

Trần Tử Nhiễm quay đầu nhìn cô ấy:
Vì sao lại không được ăn tôm?

Phong Phi Nhứ
ừm
một 9tiếng, xoay người về phòng thay quần áo.

Chuyện đó… Hôm qua em và Phi Nhứ cãi nhau.
Trần Tử Nhiễm chọt cánh tay Phong Diệc Hành.
Phong Phi Nhứ vừa định trả lời thì Phong Diệc Hành đã thản nhiên liếc nhìn cô ấy.
Thế là Phong Phi Nhứ lại cúi đầu xuống:
Không có gì.

Cô đợi một lát, nhưng không nghe thấy Phong Diệc Hành nói gì.
Trần Tử Nhiễm đang định hỏi lại lần nữa thì phần bả vai bị ôm chặt lấy.
Thôi bỏ đi, chuyện của Phong Phi Nhứ đừng nói cho người nhà họ Phong thì hơ5n.

Thì như hai chúng ta cãi nhau ấy, tự nhiên cãi vậy thôi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.