• 1,113

Chương 789: Cớ sao nhiễm phong trần (78)



Nhưng đó là tranh chị vẽ Phong Diệc Hành. Chị mất cả đêm để phác thảo, mất hai đêm sửa chữa, chị không thể để nó rơi vào tay Văn Ly được!

Tóm lại, cô cảm thấy như đồ của mình bị người khác đoạt mất, cô không nuốt trôi cục tức này.


Chị dâu, tối nay chúng ta bày tiệc từ thi3ện, bức tranh được đánh giá cao là đạt được mục đích rồi. Chỉ là có người mua tranh thôi, chứ không phải là anh Cả, cần gì chấp nhặt với người cố9 tình tới kiếm chuyện với mình?


Nghe Phong Phi Dịch nói vậy, rốt cuộc Trần Tử Nhiễm cũng tỉnh táo lại, cô bỗng nở nụ cười:
Em nói đúng.6

Trần Tử Nhiễm híp mắt lại:
Cô muốn làm gì? Đừng mưu đồ gây rối, nếu không cô sẽ thảm hơn cả lần trước đấy!

Văn Ly nhìn Trần Tử Nhiễm, cô ta nhếch môi cười, nụ cười ấy mang theo sự lạnh lẽo.
Cuối cùng, cô ta không nói năng gì, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ tức tối của Văn Ly, Trần Tử Nhiễm suýt thì cười ra tiếng. Cô muốn cám ơn Phong Phi Dịch, nếu không có anh ta thì cô đã cố chấp làm một chuyện không đâu rồi. Bây giờ cô không chỉ chọc tức Văn Ly, mà còn kiếm được một khoản kếch xù.
Văn Ly nhìn dáng vẻ đắc ý của Trần Tử Nhiễm, cuối cùng vẫn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng.

Trần Tử Nhiễm, là người khởi xướng, chắc lát nữa cô sẽ được phỏng vấn nhỉ?


Tôi nói là tôi muốn cám ơn cô vì đã bỏ hơn mười triệu mua tranh của tôi, nếu sau này có hứng thú, chỉ cần đưa ra được cái giá như thế, tôi vẽ một ngàn bức tranh tương tự cũng không thành vấn đề.

Rốt cuộc sắc mặt của Văn Ly cũng thay đổi, cô ta bóp chặt ống tranh.

Trần Tử Nhiễm, cô thật hèn hạ!

Trên sân khấu, thấy Trần Tử Nhiễm không giơ bảng nữa, người chủ trì xác nhận lại ba lần rồi gõ búa giao dịch.
Tối hôm nay, bức 5tranh tên là ‘Gió’ được bán với giá mười triệu năm trăm ngàn.
Tác giả Nhĩ Nhiễm vô danh ấy cũng nhanh chóng thành danh.
Trần Tử Nhiễm ở trong phòng tiếp khách một lát, Vưu Mạn xuất hiện ở cửa ra vào.

Phu nhân, chuẩn bị phỏng vấn rồi.

Trần Tử Nhiễm đáp lời.
Sau khi kết thúc buổi đấu giá, bữa tiệc từ thiện đi đến hồi kết.
Trong phòng tiếp khách, người mua thanh toán xong xuôi là có thể mang vật phẩm đấu giá của mình đi.
Trần Tử Nhiễm là người quyên tặng và người khởi xướng, cần đích thân trao bức tranh cho Văn Ly.

Phu nhân, bức tranh mà cô vừa quyên tặng có ý nghĩa đặc biệt gì với cô sao? Vì sao cô quyên nó rồi mà còn mua lại với giá cao?

Trần Tử Nhiễm mỉm cười:
Đúng là có ý nghĩa đặc biệt, đó là món quà mà tôi muốn tặng một người bạn, tôi cảm thấy trải qua buổi đấu giá từ thiện này, nó sẽ càng có ý nghĩa hơn, vậy nên mới quyên đi rồi lại mua về.


Phu nhân thấy thế nào về hành động của cô Văn? Có người nói người trong bức tranh là Bộ trưởng Phong, có phải bởi vì lý do này nên cô Văn mới muốn so bì với phu nhân hay không? Phải chăng cô Văn vẫn còn vương vấn tình cảm với Bộ trưởng Phong?

Văn Ly nhìn Trần Tử Nhiễm:
Trần Tử Nhiễm, tôi phát hiện ra cô giỏi làm bộ và giỏi nhẫn nhịn lắm đấy.

Trần Tử Nhiễm nhướng lông mày lên:
Vậy sao?

Văn Ly giễu cợt:
Tôi giành được bức tranh này, chắc là cô bất mãn lắm đúng không? Hận đến mức muốn bóp chết tôi, mà còn giả vờ như hiền lành tử tế, đúng là làm khó cho cô.


E rằng không được đâu, tạm chưa nói tới người, chỉ riêng bức tranh này thôi cô cũng không có được trọn vẹn rồi, bởi vì tác giả của bức tranh này chính là tôi…


Cô nói cái gì?
Văn Ly trợn mắt nhìn cô.
Trần Tử Nhiễm cúi đầu nhìn ngón tay mình, trên đốt ngón tay còn dính một chút màu vẽ chưa rửa sạch.
Đi tới cửa, cô lại gọi Phong Phi Dịch tới.

Để mắt tới Văn Ly, chị cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay.

Phong Phi Dịch gật đầu, anh ta nhìn quanh một lượt, trùng hợp thấy Văn Ly ra khỏi phòng tiệc, thế là cũng đi theo cô ta.
Trần Tử Nhiễm vội vàng xua tay:
Cô nói thế là hiểu lầm tôi rồi, cô Văn mua bức tranh này với giá mười triệu năm trăm ngàn, tôi vui còn không kịp ấy chứ. Không ngờ cô Văn lại là người có lòng nhân ái như vậy, không chỉ quét dọn đường phố cho người dân thành phố Phong, mà còn bỏ tiền làm từ thiện cho Quỹ nhân ái dành cho trẻ mồ côi, nếu thành phố Phong có thêm vài người giống cô Văn thì người dân thành phố Phong sẽ cảm động lắm.

Biểu cảm của Văn Ly cứng đờ lại trong giây lát, nhưng sau đó lập tức trở nên ngạo mạn:
Đừng tưởng tôi không biết người trong bức tranh là ai, cô quan tâm cái gì thì tôi sẽ không để cô chiếm được cái đó, bất kể là tranh, hay là người.

Trần Tử Nhiễm nhìn cô ta, không biết cô ả này uống nhầm thuốc gì mà lại bắt đầu kênh kiệu trước mặt cô.
Trần Tử Nhiễm tới trước mặt những đơn vị truyền thông, Quý Như Phong đã chờ sẵn ở đó.
Phỏng vấn xong là bữa tiệc cũng coi như kết thúc viên mãn.
Sau một vài vấn đề thường quy, phóng viên bắt đầu chuyển trọng điểm lên bức tranh ấy.

Bữa tiệc tối nay của chúng ta là tiệc từ thiện, hành động của cô Văn hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm của cô ấy dành cho trẻ em mồ côi, nếu các anh cố tình xuyên tạc sự thật thì sẽ không tốt cho ngành từ thiện đâu.


Trong buổi từ thiện ngày hôm nay, Quý Như Phong rất cảm kích Trần Tử Nhiễm, thấy câu hỏi của phóng viên bắt đầu hướng về đời tư của Trần Tử Nhiễm, anh ta vội vàng lên tiếng:
Cuộc phỏng vấn hôm nay đến đây thôi, những vấn đề liên quan đến quỹ từ thiện, chúng tôi sẽ mở cuộc họp báo sau.


Vừa nói, anh ta vừa bảo vệ Trần Tử Nhiễm ra ngoài. Vưu Mạn thấy vậy cũng tới ngăn cản phóng viên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.