• 1,113

Chương 795: Cớ sao nhiễm phong trần (82)


Phong Phi Dịch đi tới trước bàn:
Được, lát nữa em sẽ gửi…


Phong Phi Dịch nhìn hai hộp cơm trống không trong túi, không khỏi 8hơi sửng sốt.

Nếu anh ta nhớ không nhầm thì mình đã mua hai suất cơm, một suất là của anh ta.
Trong quãng đời hai mươi mấy năm qua, cô chưa từng ngớ ngẩn như thế.

Chị dâu, anh Cả và Nam Tử Yên không phải như chị nghĩ đâu, chị đừng hiểu lầm.
Phong Phi Dịch nói.

Chị biết, bọn họ không thể đến với nhau, nhưng đâu phải ngẫu nhiên mà Nam Tử Yên xuất hiện ở đây, đúng không?

Ra viện rồi.
Nghe thấy câu ấy, không biết vì sao, Trần Tử Nhiễm bỗng cảm thấy mình thật buồn cười.
Cô ở đây, ngày nào cũng cố gắng đấu tranh tư tưởng, kết quả người ta ra viện cũng chẳng nói tiếng nào với cô.
Vừa nói, anh ta vừa ném hộp vào thùng rác bên cạnh.
Trần Tử Nhiễm đứng lên, đi6 ra ngoài thăm Thẩm Thiên Trường.
Ở cửa phòng ICU, Vưu Mạn cũng đang ở đó.

Không cần phải xin lỗi, Văn Ly đã nhen nhóm ý định trả thù tôi từ lâu rồi, cho dù có cô thì cô ta cũng có cách khác để đối phó với tôi.


Tiếp theo phu nhân có dự định gì không?


Tạm thời cứ chờ đã.

Trong phòng bệnh của Phong Diệc Hành không có một ai.
Trần Tử Nhiễm đẩy cửa vào, trong đó đã được quét dọn sạch sẽ, trông như chưa từng có người ở đây.

Chị dâu.

Cô không sợ mất đi, chỉ sợ là mình chưa từng có được.
Trần Tử Nhiễm bước tới gần, lại nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa.
Không có cảnh tượng mà cô sợ hãi, nhưng cũng không có người mà cô tưởng tượng.
Trần Tử Nhiễm bước tới, Vưu Mạn gọi:
Phu 5nhân.

Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường trong phòng ICU.

Vưu Mạn, sau khi tôi bị cảnh sát bắt đi, từ hôm qua đến giờ cô đi đâu?

Phòng bệnh của Thẩm Thiên Trường được sắp xếp ngay bên cạnh phòng của Phong Diệc Hành, trên cả tầng bốn chỉ có hai phòng bệnh là có người thôi.
Trần Tử Nhiễm không nhìn ngang nhìn dọc gì, cùng bác sĩ và y tá chuyển Thẩm Thiên Trường tới phòng bệnh gia đình.
Tình trạng của Thẩm Thiên Trường đã đỡ hơn tuần trước nhiều rồi.
Nếu chỉ là một, hai người thì tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề của căn cứ.
Nếu không tìm Nam Tử Yên, có thể Phong Diệc Hành và Thẩm Thiên Trường sẽ bị căn cứ đuổi giết ở nước M. Trên thực tế, vào buổi tối trước khi về nước, Phong Diệc Hành mới bị sát thú ẩn núp trong đám đông bắn trúng.
Nếu không thì với tình trạng sức khỏe của Thẩm Thiên Trường, căn bản không nên lặn lội đường xa.
Trần Tử Nhiễm quay đầu lại, Phong Phi Dịch đứng ở cửa, mấy hôm nay, người luôn ở đây với Trần Tử Nhiễm chính là anh ta.

Sao ở đây lại không có ai?
Trần Tử Nhiễm hỏi.

Anh Cả ra viện hai ngày rồi.

Vưu Mạn cúi đầu, nói với vẻ mặt áy náy:
Tôi nhận được tin nhắn của anh tôi, nói là bọn họ đã về tới thành phố Phong rồi, vậy nên tôi đã tới sân bay trước, nhưng không ngờ là cô Phi Linh và Bộ trưởng lại bị thương nặng như thế. Lúc ấy tôi chỉ có thể bí mật đưa bọn họ tới bệnh viện chữa trị, chặn tin tức tuồn ra ngoài. Đợi tôi xong việc thì đã sang ngày hôm sau, cậu Phi Dịch cũng đã nộp tiền bảo lãnh cho cô ra ngoài, vậy nên tôi tới chỗ ở của cậu Phi Dịch tìm cô luôn.

Trần Tử Nhiễm gật đầu:
Cô đã đọc được tin tức về tôi chưa?


Phu nhân, tôi xin lỗi.

Phong Diệc Hành bị thương bất ngờ, vậy nên bọn họ mới không thể chờ được nữa.
Trần Tử Nhiễm hơi sững sờ:
Có nghĩa là Nam Tử Yên cũng tới nước M?


Đúng thế.

Không phải cô không biết trạng thái hôm đó của Phong Diệc Hành, dù sao anh cũng là bệnh nhân, còn cô thì lành lặn không bệnh tật gì.
Trần Tử Nhiễm đứng lên, ra khỏi phòng bệnh của Thẩm Thiên Trường.
Cô tới cửa phòng bệnh của Phong Diệc Hành. Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, nghĩ lại cái hôm mà mình thẫn thờ ấy, sợ hãi sẽ nhìn thấy cảnh tượng giống hôm đó.
Hiện tại Trần Tử Nhiễm thực sự không có tâm trạng để ý tới vụ tin tức, hiện tại cô chỉ muốn yên tĩnh ở đây với Thẩm Thiên Trường.
Cứ thế, Trần Tử Nhiễm ở bệnh viện một tuần liền.
Một tuần sau, trạng thái của Thẩm Thiên Trường đã ổn định trở lại, kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần cuối cùng là được chuyển ra khỏi ICU.
Mặc dù bác sĩ vẫn không thể xác định được bao giờ cô mới tỉnh, nhưng ít nhất lúc này đã có sức sống, không còn đe dọa đến tính mạng như tuần trước nữa.
Trong tuần này, ngoài những lúc cần vệ sinh cá nhân thay quần áo, gần như Trần Tử Nhiễm vẫn luôn ở tầng ba.
Cô muốn khi Thẩm Thiên Trường tỉnh lại, người đầu tiên mà cô ấy nhìn thấy là mình, có quá nhiều điều cô muốn nói với cô ấy.

Vây nên trong khoảng thời gian vừa qua, bọn họ vẫn luôn đi với nhau?


Vâng, nhất định phải có người nhà họ Nam đích thân đứng ra thì mới điều động được đội quân ở nước M, vậy nên Nam Tử Yên cũng phải tới nước M.

Trần Tử Nhiễm nhìn Phong Phi Dịch:
Vưu Thương, Vưu Mạn và cả em nữa, tất cả đều biết rằng trong khoảng thời gian qua bọn họ luôn đi chung với nhau.

Thành phố Phong khác với thành phố Vân.
Lúc ở thành phố Vân, nếu phiền não thì cô có thể đi tìm Thịnh Lam, cãi nhau một trận để xả hết ra, nhưng ở đây, cô chỉ có thể đối mặt với Phong Diệc Hành.
Nhưng cãi nhau với Phong Diệc Hành thì cô chỉ càng bực bội hơi mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ 3là Trần Tử Nhiễm lại ăn khỏe như thế.
Trần Tử Nhiễm nhìn anh ta, vẻ mặt hơi khó hiểu:
Phi Dịch, em sao thế?

Phong D9iệc Hành cầm hộp cơm lên:
Không sao.


Lần này anh Cả tới nước M cứu chị Phi Linh, đồng thời còn che giấu được tin tức, Nam Tử Yên đã giúp đỡ rất nhiều.


Giúp đỡ?


Đúng thế, chị Phi Linh gặp rắc rối ở nước M, chỉ có thế lực của nhà họ Nam mới có thể đưa được chị ấy về.

Phong Phi Dịch nhíu mày, dường như không hề nghĩ rằng trọng điểm chú ý của cô lại là điều này.

Trần Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng:
Lạ thật, vì sao mọi người phải giấu chị? Nếu bọn họ không có gì với nhau, vì sao mọi người lại không nói với chị? Hay là tất cả đều cảm thấy chị không có tư cách biết kế hoạch đó?



Chị dâu…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.