• 1,113

Chương 808: Cớ sao nhiễm phong trần (94)


Nhưng cô là vợ của Phong Diệc Hành, vấn đề ấy nhất định phải vượt qua, đâu thể để anh chịu đựng cả đời như hôm nay được.
Phong Diệc Hành vừa mặc xong quần áo thì Trần Tử Nhiễm đi ra khỏi phòng tắm, nhưng trong miệng vẫn còn bọt, rõ ràng 3là đang đánh răng dở.

Trần Tử Nhiễm nhìn Phong Diệc Hành, ậm ờ nói một câu, sau đó lại chạy vèo vào phòng tắm.
Nhưng Phong Diệc Hành nghe thấy rất rõ câu nói của cô.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, Trần Tử Nhiễm nhìn ra bên ngoài.
Nếu mưa gió không bao giờ ngớt, liệu có phải bọn họ sẽ không cần về không nhỉ?
Trần Tử Nhiễm ngây người ra, thầm nghĩ, phòng chứa đồ ấy là túi thần kỳ của Phong Diệc Hành à?
Phong Diệc Hành đặt ly xuống, rồi lại cầm dụng cụ mở nắp chai mở nắp chai rượu ra, rót vào ly của mình và ly của Trần Tử Nhiễm.
Trần Tử Nhiễm đi theo anh vào phòng bếp.
Trên bếp cũng có mấy ngọn nến, Phong Diệc Hành lần lượt đốt hết lên, sau đó đặt nến lên bàn ăn.
Mặc dù trong mấy ngày tiếp theo, cô phát hiện ra Phong Diệc Hành chỉ biết làm mấy thứ đó mà thôi.
Bọn họ thường xuyên đi ra ngoài, ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, thậm chí còn thả diều câu cá, nhưng đa phần là ở trong biệt thự.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Bên ngoài đã tối om rồi, Trần Tử Nhiễm chẳng nhìn thấy gì hết.
Phong Diệc Hành nhướng mày nhìn cô.
Trần Tử Nhiễm chỉ vào ngọn nến trên bàn
Nhìn xem đây là cái gì? Bữa tối và nến đấy, làm sao có thể thiếu rượu vang được?

Cô ho một tiếng, nhìn sang nơi khác như không có chuyện gì xảy ra:
Ừ thì… Có mới nới cũ là bản tính của con người… Em cảm thấy là có.

Dứt lời, không cần quay đầu lại thì Trần Tử Nhiễm cũng biết là sắc mặt của Phong Diệc Hành rất khó coi, bởi vì mấy ngày qua anh luôn bị cô chọc tức như vậy.
Phong Diệc Hành ra khỏi phòng bếp.
Trần Tử Nhiễm nhìn hai ngọn nến trong tay anh:
Ở đây có cả nến á?

Anh cúi đầu nhìn vết thương trước ngực mình, ý cười hi6ện rõ trong đôi mắt.


Trên hòn đảo này không có người, máy phát điện dùng riêng cho nguồn điện trong biệt thự, vậy nên khả năng bị ngắt điện sẽ cao hơn, anh chuẩn bị sẵn để phòng ngừa.

Ngay cả chi tiết nhỏ này cũng nghĩ đến, không hổ là anh trai ruột của Thẩm Thiên Trường.
Trần Tử Nhiễm tìm được một bộ chì màu trong phòng chứa đồ, mấy hôm nay rảnh rỗi là cô lại tô tô vẽ vẽ, có đôi khi viết lách gì đó, có đôi khi lại vẽ tranh.
Rất nhiều khi cô không biết mình đang viết và đang vẽ cái gì, nhưng Phong Diệc Hành đều cất hết đống bản thảo ấy của cô đi.

Anh có chắc là lần đầu tiên làm không?

Ngon hết nấc!
Phong Diệc Hành cạn lời, người khác uống thì là rượu, còn Trần Tử Nhiễm uống thì chỉ là nước.
Nhưng có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên anh không ngăn cản, rót cho cô một ly nữa.
Phong Diệc Hành đặt một ngọn nến ở phòng khách.

Cơm nấu xong rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.

Tối thế này thì chẳng làm được gì.

Em đứng yên đó, đợi anh một lát.

Mặc dù cách nhau một khoảng, nhưng giọng nói của Phong Diệc Hành lại khiến Trần Tử Nhiễm cảm thấy yên tâm.
Không bao lâu sau, ánh sáng hắt ra từ trong phòng bếp.
Trần Tử Nhiễm cũng không biết bọn họ đã ở mấy ngày trên hòn đảo này, có thể là b5a ngày, cũng có thể là bốn ngày.
Bởi vì ngày nào thức giấc, cô cũng chẳng cần nghĩ ngợi điều gì cả, đến việc ăn uống hằng ngày cũng có Phong Diệc Hành lo rồi.
Phong Diệc Hành cụp mắt xuống, gắp thức ăn vào bát cô:
Ngày nào cũng nhìn một người thì có ngán không?

Trần Tử Nhiễm đảo mắt một vòng, cắn đũa hỏi lại anh:
Anh cảm thấy thế nào?

Phong Diệc Hành bước từ phòng bếp ra, xoay người đi kiểm tra aptomat.

Đường điện trong biệt thự không sao, chắc là mạch điện bên ngoài bị hỏng.

Lợi ích khi kiếm một người chồng mắc chứng thích sạch sẽ là không cần làm việc nhà, bởi vì anh sẽ không nhịn được tự đi dọn dẹp.
Trần Tử Nhiễm lại lấy đống bản thảo ra, tìm một bức mà mình cảm thấy hài lòng để sang một bên.
Trời quang mây tạnh mấy hôm rồi, cuối cùng hôm nay cũng đổ mưa.
Ngoài biệt thự, sấm sét đinh tai, cuồng phong gào thét, trong biệt thự lại yên tĩnh ấm áp.
Nhưng Trần Tử Nhiễm uống nhanh hơn Phong Diệc Hành, vậy nên tính ra cô phải uống hai phần ba chai.
Đến cuối cùng, khuôn mặt Trần Tử Nhiễm đỏ phừng phừng, cảm thấy rượu bắt đầu ngấm rồi.
Trần Tử Nhiễm nín cười, quay đầu lại nhìn anh:
Nhưng người đó là Phong Diệc Hành thì không.

Thế là ngọn lửa giận dữ đang bùng lên lập tức bị dập tắt.
Trần Tử Nhiễm nhìn đĩa trên bàn ăn, tuy rằng ánh nến hơi yếu, nhưng cô vẫn nhận ra toàn là món mới.

Sao anh lại làm món mới thế?

Bầu trời sẩm tối.
Trần Tử Nhiễm đi bật đèn, nhưng lại chẳng thấy đèn sáng.

Để lắng cặn rồi hãy uống.

Trần Tử Nhiễm chẳng thèm nghe lời anh, bưng lên uống một hơi cạn sạch, uống xong còn đưa ly tới trước mặt anh:
Thêm ly nữa.

Tuy rằng cứ mỗi khi trò chuyện, đa phần là Phong Diệc Hành sẽ bị Trần Tử Nhiễm chọc cho phát cáu, nhưng Trần Tử Nhiễm lại cảm thấy, cuộc sống như vậy thật sự rất hoàn mỹ.
Nếu lúc trước mà đặt cô ở cái hòn đảo không người này, cô thà nhảy xuống biển tự sát còn hơn, nhưng bây giờ, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy, chuyện gì cũng chẳng cần nghĩ, chỉ nghĩ cách để chọc giận Phong Diệc Hành rồi lại đi dỗ dành anh, không biết vì sao cô lại cảm thấy rất thú vị.
Thử đi thử lại vài lần, cô phát hiện ra trong biệt thự bị cúp điện rồi.

Phong Diệc Hành, biệt thự cúp điện rồi!
Trần Tử Nhiễm hô lên.
Phong Diệc Hành gật đầu:
Ừm, ngon không?

Trần Tử Nhiễm gật đầu như giã tỏi:
Ngon, nếu biết thế thì mấy hôm trước anh nên tự sáng chế ngay rồi, ngày nào cũng ăn đi ăn lại mấy món ngán quá.

Phong Diệc Hành chậm rãi đứng lên, đi vào phòng chứa đồ.
Lúc quay trở lại, trong tay anh cầm một chai rượu vang và hai cái ly.
Lần này Trần Tử Nhiễm không vội uống ngay, ly vừa rồi là để giải tỏa cơn thèm thôi, sang ly này cô đã nghe lời Phong Diệc Hành, để một bên cho lắng cặn rồi mới uống.
Bọn họ chậm rãi uống hết một chai rượu vang.

Tự sáng chế ra đấy, lần đầu tiên làm, cô Trần nếm thử xem.
Phong Diệc Hành trả lời.
Trần Tử Nhiễm nhướng mày, cầm đũa gắp một miếng đưa vào miệng.
Cô cảm thấy cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cô cũng trở thành chuyên gia dỗ dành Phong Diệc Hành.

Phong Diệc Hành, ở đây có rượu không? Tốt nhất là rượu vang ấy.

Phong Diệc Hành ngước mắt nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt rất nghiêm túc:
Anh không, em thì sao?

Trần Tử Nhiễm nhìn vào mắt anh, trái tim đập lên thình thịch.
Phong Diệc Hành đi thu dọn bát đũa trên bàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.