Chương 820: Cớ sao nhiễm phong trần (106)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1341 chữ
- 2022-02-19 09:24:57
Lúc đầu Trần Tử Nhiễm đã chuẩn bị rồi, đó là bức tranh vẽ lúc ở thành phố Vân, cô mang tới đấu giá, sau đó tự mua về, tặng8 anh làm quà sinh nhật, kết quả lại bị con ả Văn Ly mua mất.
Lúc ở trên đảo cô định vẽ một bức khác, nhưng khi ấy3 trên đảo chỉ có cô và anh, vẽ ngay trước mặt anh thì chẳng có gì là bất ngờ cả.
Sau khi về thành phố Vân, Trần T9ử Nhiễm từng cầm bút vẽ mấy lần, nhưng đại đa số chỉ biết ngồi ngẩn ngơ trước giá vẽ, không biết đến cuối cùng mình vẽ cá6i gì.
Ơ, dữ như bà chằn vậy, sau này lấy chồng sao được?
Phong Phi Nhứ vừa tức vừa ngại:
Cần chị lo chắc, đi mà dỗ dành chồng chị đi!
Trần Tử Nhiễm nhanh trí ra ngoài trước khi cái gối thứ hai bay tới.
Ấy vậy mà những công việc trong tòa nhà này lại lên quan đến đời sống dân sinh của hàng ngàn hàng vạn người.
Bởi vì đã đánh tiếng trước rồi nên Trần Tử Nhiễm thuận lợi qua được khu vực kiểm tra, vào thang máy tới khu vực làm việc.
Cô chuẩn bị lên tầng mười bảy.
May mà nhà họ Phong nhiều phòng, thu dọn qua là có chỗ để.
Gió êm sóng lặng được vài ngày, ngày nào Trần Tử Nhiễm cũng tới bệnh viện thăm Thẩm Thiên Trường, sau đó tới thẳng Quỹ từ thiện.
Chuyện của Quỹ từ thiện phức tạp hơn sự tưởng tượng của cô nhiều, chỉ riêng vấn đề nguồn từ thiện và đích từ thiện đã phải mở mấy cuộc họp rồi.
Lúc ăn sáng Phong Phi Nhứ đã phát hiện ra rồi, sắc mặt của Phong Diệc Hành cực kỳ khó coi, chỉ thiếu điều viết rõ lên mặt là
anh đây không vui
nữa thôi.
Trần Tử Nhiễm ngáp một cái:
Không biết nữa, chắc là lại lên cơn đó. Chị buồn ngủ quá, đi ngủ một lúc nữa đây.
Tối qua Trần Tử Nhiễm ngủ rất sớm, nhưng đang trong cơn mơ thì bị Phong Diệc Hành lôi dậy,
hành
cô đến quá nửa đêm mới thoát khỏi
móng vuốt quỷ
.
Phong Phi Nhứ vẫn đang ngồi trong phòng khác, nhìn thấy cô ăn mặc trang trọng như vậy, bèn hỏi:
Chị dâu, chị định đi… bàn chuyện làm ăn à?
Trần Tử Nhiễm lúng túng:
Không phải.
Vậy chị định đi đâu?
Nhưng cô ấy không dám nói thẳng ra như thế.
Phi Nhứ, tối nay chị không về ăn cơm đâu, không cần chờ chị.
Vậy bọn chị có về không?
Trần Tử Nhiễm không biết mình có nên cảm ơn Văn Ly hay không, bây giờ mọi tác phẩm của cô đều rất có giá.
Nhưng cô cũng biết nghệ thuật phải hiếm mới đáng giá, nếu quá nhiều thì sẽ giảm giá trị.
Vậy nên ngoài mấy bức gửi đến Quỹ từ thiện thì cô không vẽ thêm nữa.
Thế là Trần Tử Nhiễm đành từ bỏ, gom mấy bức tranh ấy và mấy bức phác thảo trên đảo lại, bảo người ta đưa t5ới Quỹ từ thiện, chữ ký đều là Nhĩ Nhiễm.
Chỉ có điều sau khi bức tranh tên là
Gió
được bán ra với cái giá trên trời trong buổi đấu giá, tiếng tăm của Nhĩ Nhiễm nổi như cồn.
Mấy bức tranh mà cô gửi tới Quỹ từ thiện nhanh chóng được bán đi, mang đến một khoản tiền từ thiện lớn cho quỹ.
Trần Tử Nhiễm bước tới trước mặt Vưu Thương:
Sao rồi, tôi tới có đúng lúc không?
Vưu Thương hạ thấp giọng nói:
Đúng lúc lắm, còn mười phút nữa là cuộc họp kết thúc.
Ừ, vậy là tốt rồi, tôi chờ anh ấy xong.
Trần Tử Nhiễm nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy ẩn ý, Phong Phi Nhứ bỗng đỏ mặt.
Trần Tử Nhiễm khoanh tay, cười gian nói:
Không ngờ Tiểu Nhứ cũng có lúc xấu hổ cơ đấy, sao lúc trước chị không phát hiện ra là em đáng yêu như vậy nhỉ? Hay để chị dâu giới thiệu một nhóc tỳ đáng yêu cho em…
Vừa dứt lời, một chiếc gối trên xô pha bay thẳng tới trước mặt, Trần Tử Nhiễm giơ tay ra bắt được.
Trần Tử Nhiễm tặc lưỡi một cái:
Đi dỗ dành ai kia chứ còn đi đâu nữa.
Phong Phi Nhứ sửng sốt, bỗng nhớ tới vẻ mặt u ám của Phong Diệc Hành lúc sáng.
Nhìn cách ăn mặc này của Trần Tử Nhiễm, Phong Phi Nhứ cảm thấy Trần Tử Nhiễm tắm rửa sạch sẽ dâng tới tận miệng còn có hiệu quả hơn.
Sáng nay Phong Diệc Hành lại bắt cô dậy ăn sáng, nên lúc này cô buồn ngủ díp cả mắt lại rồi.
Phong Phi Nhứ quay đầu nhìn cô:
Chị dâu, hình như hôm nay là sinh nhật của anh Cả đấy.
Ừ, chị biết mà.
Một chiếc xe đang chờ sẵn ở cổng, lúc trước cô đã bảo quản gia sắp xếp rồi.
Sau khi lên xe, Trần Tử Nhiễm nói với tài xế:
Tới Bộ Kinh tế.
Vâng, phu nhân.
Trần Tử Nhiễm đi một tiếng mới tới tòa cao ốc của Bộ Kinh tế.
Cô không ngờ Bộ Kinh tế lại cách biệt thự nhà họ Phong xa như thế, không tắc đường mà còn phải ngồi xe những một tiếng, càng không nói tới giờ cao điểm.
Vậy nên ngoại trừ hôm nay, mấy ngày trước Phong Diệc Hành luôn xuất phát từ rất sớm, lúc Trần Tử Nhiễm thức dậy thì anh đã đi rồi.
Lúc này, trong phòng họp trên tầng mười bảy đang tổ chức họp.
Vưu Thương đứng ở cửa phòng họp, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.
Rốt cuộc,
tinh
một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trần Tử Nhiễm xuất hiện ở phía cuối hành lang.
Phong Phi Nhứ nhìn bóng lưng anh, mở miệng hỏi Trần Tử Nhiễm:
Chị dâu, chị cãi nhau với anh Cả à?
Trần Tử Nhiễm vuốt lại tóc:
Đâu có, bọn chị không cãi nhau.
Vậy vì sao trông anh Cả có vẻ quạu thế?
Suy đi nghĩ lại, cô chỉ có thể bảo người ở thành phố Vân gửi đồ của mình tới.
Nhưng vài ngày sau, khi nhận được đống bưu kiện, Trần Tử Nhiễm không khỏi đứng hình.
Cô chỉ bảo bọn họ gửi đàn cho cô thôi, nhưng nhìn đống bưu kiện này, cô hoài nghi là mình bị đuổi khỏi nhà rồi.
Đến sinh nhật Phong Diệc Hành, Trần Tử Nhiễm báo với Quỹ từ thiện là mình không tới.
Khoảng thời gian qua cô vẫn luôn ở biệt thự nhà họ Phong, Phong Phi Nhứ cũng ở đó, chỉ trừ những lúc tới trường.
Ăn sáng xong, Phong Diệc Hành tới Bộ Kinh tế.
Trần Tử Nhiễm rời giường, lục tìm bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn trong tủ.
Cô búi tóc lên thành búi tròn, trang điềm nhẹ, toát lên sức sống và… ừm, chững chạc!
Trần Tử Nhiễm hồ hởi đi xuống dưới nhà.
Thế mới nói cô muốn ở biệt thự Bộ trưởng, nơi này cách biệt thự Bộ trưởng khá gần.
Trần Tử Nhiễm xuống xe vào tòa ca ốc. Bởi vì là khu làm việc của Bộ Kinh tế nên trông nó hiện đại và đơn giản hơn những tòa nhà làm việc khác của chính phủ.
Nếu không có tấm biển bên ngoài thì còn tưởng là doanh nghiệp nổi tiếng nào ấy chứ.
Nói xong, Trần Tử Nhiễm lên tầng luôn.
Phong Phi Nhứ nhìn cô, tối qua hai vợ chồng này cãi nhau là cái chắc!
Trần Tử Nhiễm về phòng, ngủ bù đến tận chiều, lúc thức dậy đã là ba giờ rồi.
Phu nhân vào phòng họp bên cạnh chờ một lát, kết thúc là tôi sẽ báo với cô ngay.
Được.
Trần Tử Nhiễm ngồi chờ mười mấy phút trong phòng họp bên cạnh, đến tận khi có tiếng ồn ào vọng tới từ ngoài cửa.
Chắc là tan họp rồi.
Trần Tử Nhiễm đứng lên, đi tới cửa nhìn một lượt nhưng không thấy Vưu Thương đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.