• 1,113

Chương 844: Cớ sao nhiễm phong trần (126)


Vừa rồi khi định rời khỏi cuộc họp báo, cô đã quyết định sẽ giấu giếm cả đời cho Vưu Mạn, chỉ cần cô ta không làm tổn thương đến người bên cạnh c8ô.

Nhưng cuối cùng, cơ hội nhỏ bé ấy đã bị chính tay Vưu Mạn giẫm tan nát.
Nhìn biểu cảm trên mặt cô, rốt cuộc khóe môi Vưu Mạn cũng hiện lên nụ cười mỉa mai:
Vậy nên Trần Tử Nhiễm, bây giờ cô biết rồi chứ? Vì cô, rốt cuộc Bộ trưởng đã từ bỏ thứ gì? Có phải cô đắc ý lắm không?

Vưu Mạn sẽ không bao giờ quên, sáng hôm Phong Diệc Hành tỉnh lại trong bệnh viện, câu đầu tiên mà anh nói với Nam Tử Yên là: Anh quyết định không tới thủ đô.
Thẩm Thiên Trường tỉnh lại rồi!
Trần Tử Nhiễm nhanh chóng đứng lên, không kịp hỏi xem Phong Phi Dịch đã xử lý tin tức bên ngoài thế nào, mà xông thẳng ra ngoài.

Phong Phi Dịch, có đáng không?
Vưu Mạn mở miệng hỏi.

Cái gì?

Trần Tử Nhiễm sững sờ, cô tưởng rằng Bộ trưởng đã là một vị trí mà bao người phải ngước nhìn rồi, không ngờ mục tiêu của nhà họ Phong lại là phía thủ đô.
Nếu Phong Diệc Hành thật sự trở thành người cầm quyền tối cao, vậy thì cô nên làm thế nào đây?
Phong Phi Dịch mở cửa vào:
Chị dâu, tin tức đã xử lý hết rồi, đám phóng viên bên ngoài cũng đã rời khỏi đây. Còn nữa, vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, nói là chị Phi Linh tỉnh rồi.

Trần Tử Nhiễm sửng sốt, chị Phi Linh…
Trần Tử Nhiễm bỗng bật cười, tức quá hóa cười.
Vưu Mạn nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe:
Trần Tử Nhiễm, cô có biết tôi ghét cái dáng vẻ tự cho là đúng này của cô lắm không? Cô có biết từ nhỏ nhà họ Phong đào tạo Bộ trưởng để làm gì không? Cô tưởng rằng chỉ là để làm Bộ trưởng Bộ Kinh tế sao? Tôi nói cho cô biết, không phải! Bộ trưởng vốn phải làm người cầm quyền tối cao ở thủ đô, anh ấy có cơ hội, nhưng bởi vì cô, bởi vì một ả đàn bà ngu xuẩn như cô, Bộ trưởng đã từ bỏ!

Cô ta đã từng nghĩ rằng, chỉ cần đuổi Trần Tử Nhiễm đi là được, chỉ cần đuổi Trần Tử Nhiễm đi là được.
Phong Phi Dịch thở dài một hơi, đứng lên khỏi ghế ngồi:
Mấy ngày nữa anh Cả và anh Vưu Thương sẽ trở về, cô tự lo thân mình đi.


Phong Phi Dịch, tôi xin lỗi, tôi không muốn làm hại cậu.
Vưu Mạn lau nước mắt.
Nếu không đến cùng đường, cô ta sẽ không tiết lộ những bức ảnh ấy, cô ta chỉ muốn đuổi Trần Tử Nhiễm đi mà thôi.
Chỉ bởi vì Trần Tử Nhiễm không thích mà sự chờ mong của mọi người trong bao năm qua đều tan thành mây khói, qua loa đến thế!
Trong phòng nghỉ lại chìm vào sự yên tĩnh.
Đời này cô ta không có mơ ước gì cao xa, chỉ hy vọng Nam Tử Yên được hạnh phúc. Nếu ông trời nghe thấy lời cậu nguyện ấy, thì hãy để cô ta đứng ở nơi cách Nam Tử Yên gần nhất, như thế là đủ rồi.

Vưu Mạn, có một chuyện cô cần phải hiểu được, lúc trước anh Cả và Nam Tử Yên chia tay, đó không phải sự lựa chọn của riêng anh Cả, mà Nam Tử Yên cũng lựa chọn lý tưởng của mình.


Nhưng cô không nghĩ xem chị ấy có muốn cô làm như thế hay không? Nam Tử Yên và anh Cả đã kết thúc từ lâu rồi, vì sao cô không chịu đối mặt với hiện thực?

Rốt cuộc nước mắt của Vưu Mạn cũng tuôn rơi:
Nếu không có Trần Tử Nhiễm, làm sao bọn họ có thể kết thúc được? Nếu Bộ trưởng trở thành người cầm quyền tối cao, trong khắp đất nước này, ngoài chị Tử Yên ra thì làm gì có ai có thể đứng sóng vai với anh ấy nữa? Đến lúc đó, chị Tử Yên có thể thực hiện lý tưởng và khát vọng của mình, cũng được ở bên cạnh người mình yêu.


Trần Tử Nhiễm, có phải cô cảm thấy mình vĩ đại lắm k3hông?

Vưu Mạn nhìn cô:
Có phải cô cảm thấy giấu giếm cả đời này thay tôi chính là sự hy sinh vĩ đại cho Bộ trưởng không? Tôi nói cho c9ô biết, tôi không thèm, bởi vì so với những gì mà Bộ trưởng hy sinh vì cô, những thứ cô làm chẳng đáng là gì hết. Vì sao cô không yên phận ở thà6nh phố Vân đi? Tình yêu mà cô có được vẫn chưa đủ nhiều sao? Vì sao cô còn tới thành phố Phong đánh cắp tình yêu của Bộ trưởng?

Mãi cho đến khi quen biết Nam Tử Yên, sự tinh tế của Nam Tử Yên dễ dàng khiến bọn họ trở thành bạn bè tâm giao, cô ta cũng không còn là cô gái chỉ biết trốn đi khóc lóc mỗi khi bị bạn bè bắt nạt, bởi vì Nam Tử Yên sẽ đứng phía trước cô ta, không để cô ta bị hà hiếp.
Lúc ấy, cô ta không hiểu mình ỷ lại Nam Tử Yên như thế có nghĩa là gì, cô ta chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu được ở bên cạnh Nam Tử Yên cả đời thì tốt biết bao.
Vưu Mạn không nói gì.
Phong Phi Dịch đặt chai nước xuống, đi tới bên cạnh Vưu Mạn:
Vưu Mạn, người cô thích không phải anh Cả tôi, mà là Nam Tử Yên.


Tôi biết, vậy nên tôi hoàn toàn có thể giúp chị ấy không cần phải lựa chọn giữa tình yêu và lý tưởng, trong mắt tôi, chị Tử Yên xứng với mọi thứ tốt nhất trên đời này.


Nhưng cô không thể thành lập những điều đó trên sự đau khổ của người khác được. Người mà anh Cả yêu bây giờ là Trần Tử Nhiễm. Anh ấy và Nam Tử Yên không có cơ hội quay lại nữa, anh Cả có lựa chọn của riêng mình.

Sau khi Trần Tử Nhiễm đi, Vưu Mạn vẫn ngồi tại chỗ.
Phong Phi Dịch đi tới, cầm cốc nước trên bàn lên uống.
Nụ cười trên mặt Trần Tử Nhiễm cứng đờ lại:
Cô nói cái gì? Người cầm quyền tối cao?


Không sai, nếu không, cô nghĩ vì sao nhà họ Tư lại muốn chèn ép nhà họ Phong, đến mức sẵn sàng nuôi nhà họ Hoắc để ngăn cản nhà họ Phong? Đó là bởi vì sự tồn tại của Phong Diệc Hành đã tạo thành mối uy hiếp lớn với Tư Mộc Trạch.

Sau này cô ta hiểu ra, nhưng chỉ có thể quyết định chôn giấu tình cảm ấy cả đời, bởi vì cô ta biết, sẽ chẳng có ai chấp nhận tình cảm ấy.

Vì chị ấy, tôi làm gì cũng đáng.
Vưu Mạn nói.
Vưu Mạn cắn chặt môi. Vừa rồi đôi co với Trần Tử Nhiễm, nội tâm của cô ta rất bình tĩnh, nhưng hiện tại câu nói này của Phong Phi Dịch lại đâm thẳng vào nỗi đau của cô ta.
Cô ta không còn nhớ tình cảm của mình dành cho Nam Tử Yên thay đổi từ lúc nào nữa. Từ nhỏ cô ta luôn im lìm, Vưu Hồng đã bảo cô ta theo Vưu Thương và Phong Diệc Hành sang nước A để trải nghiệm nhiều hơn. Cô ta nhỏ hơn Phong Diệc Hành và Viễn Thông hai khóa, bởi vì tính cách hướng nội nên bình thường không có nhiều bạn trong trường, thậm chí bị bạn bè bắt nạt cũng không biết phải nói với Vưu Thương thế nào.

Nếu t5ình yêu có thể đánh cắp, vì sao cô lại không đánh cắp được? Rõ ràng cô thích Phong Diệc Hành nhiều năm như thế, cô đã từng có rất nhiều cơ hội, vì sao cô không bày tỏ với anh ấy? Rõ ràng là bởi vì sự hèn nhát của cô nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay, cô có tư cách gì chỉ trích tôi là kẻ trộm?


Bởi vì trên thế giới này chỉ có chị Tử Yên mới xứng với Bộ trưởng!


Vì Trần Tử Nhiễm, sẵn sàng tuyên bố với truyền thông là mình không thích phụ nữ, sẵn sàng để mọi người hiểu lầm giới tính của mình, chỉ vì giữ trong sạch cho cô ta?


Tôi và chị ấy vốn luôn trong sạch, nhưng mà tôi cũng muốn hỏi ngược lại cô đấy, cô cảm thấy mình làm vậy có đáng không?

Vưu Mạn nhìn Phong Phi Dịch, nước mắt ngày một tuôn rơi.
Cô ta không biết vì sao mình chỉ cố gắng muốn một người hạnh phúc mà lại khó đến thế.
Vốn tưởng rằng sẽ xả hết ra, không ngờ lại bình tĩnh đến mức khiến người ta rùng mình như thế.
Không biết bao lâu sau, rốt cuộc bên ngoài cũng có động tĩnh.

Vưu Mạn, có một chuyện cô phải hiểu rõ, hiện tại Trần Tử Nhiễm là chị dâu của tôi, cũng là người nhà của tôi, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cho dù cô là con gái nhà họ Vưu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.