• 1,113

Chương 846: Cớ sao nhiễm phong trần (127)


Trong bức ảnh đen trắng, khuôn mặt của người đàn ông như được điêu khắc, cũng là ánh mắt nhạt màu, trông còn đẹp hơn những người c8òn sống của nhà họ Phong.


Thật bất công.
Thẩm Thiên Trường nói một câu.
Cô muốn dùng cách này để truyền đạt tình cảm mà Thẩm Tinh Như chưa bao giờ nói ra, cho người mà bà ấy muốn nói nhất.
Một cơn gió thổi tới, làm trang giấy không trọn vẹn bay tán loạn.

Cái gì bất công?


Anh nói xem3, bố đẹp trai như thế, vì sao không di truyền cho em một ít? Gen của mẹ em trội quá rồi.

Phong Diệc Hành nhíu mày:
Em n9hớ ra hết rồi à?


Ừm, trong lúc hôn mê, thỉnh thoảng em lại thấy một vài hình ảnh lúc nhỏ.

Thẩm Thiên Trường vuốt ve đóa tường vi ấy, đó là loài hoa mà Thẩm Tinh Như thích nhất.
Có lẽ Phong Tri Ngôn còn biết Thẩm Tinh Như sớm hơn nữa, vậy nên khi bọn họ đánh nhau, ông ấy đã thả bà ấy đi không chỉ một lần nên mới biết tên của bà ấy.
Động tác của Thẩm Thiên Trường hơi khựng lại, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin được.

Anh nói gì cơ?

Vưu Mạn lau nước mắt, nhanh chóng ký tên mình vào.
Cô ta gian nan đứng lên:
Cô Phi Linh, tôi xin phép đi trước.

Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài.

Vưu Mạn.
Thẩm Thiên Trường bỗng mở miệng.

Có bật lửa không?
Thẩm Thiên Trường hỏi.

Anh không hút thuốc.


Mẹ anh giống mẹ nuôi của em lắm.

Không chỉ giống, mà ngay cả tên cũng có một chữ
Như
.
Thẩm Thiên Trường khẽ nhếch môi, quan sát cô ta một lượt:
Người ta hay đeo gai nhận tội, cô tới tay không thế này thì phạt thế nào?


Tôi không hiểu ý của cô Phi Linh.


Thẩm Tinh Như.

Thẩm Thiên Trường cầm lấy nửa tờ trong tay anh, tiếp tục đốt thành tro.
Ngay từ khi tiếp nhận chức gia chủ nhà họ Phong, Phong Tri Ngôn đã sai người chuẩn bị mộ bia cho mình.
Phong Diệc Hành từng hoài nghi rằng từ lúc sang nước M và lấy được tài liệu mật, ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết.
Thẩm Thiên Trường nhìn người giúp việc bên cạnh:
Vào phòng tôi lấy túi hồ sơ trên bàn ra đây.

Một lát sau, người giúp việc mang thứ ấy tới cho Thẩm Thiên Trường.
Vưu Mạn quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, nhưng rồi lập tức cúi đầu xuống:
Đúng thế, cô Phi Linh.

Thẩm Thiên Trường cụp mắt nhìn cô ta:
Quỳ ở đây làm gì? Xin ông nội tha thứ?

Thẩm Thiên Trường lấy hợp đồng dạy học ra, đưa tới trước mặt Vưu Mạn:
Ký đi, mấy ngày nữa xuất phát.

Vưu Mạn cầm bút, đang định ký tên mình vào.
Lúc này, một người đang quỳ trong phòng khách, Thẩm Thiên Trường bước tới.

Cô chính là Vưu Mạn?

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn mộ bia của Phong Tri Ngôn, hình như dưới góc phải của tấm mộ bia có một cục nhô lên.
Thẩm Thiên Trường vươn tay gạt cỏ dại ra, trên đó điêu khắc một đóa hoa tường vi.
Nếu thật sự có kiếp sau, thì đừng bỏ lỡ nữa nhé.
Hai anh em quét dọn mộ cho Phong Tri Ngôn, sau đó Phong Diệc Hành nói là có công vụ phải xử lý, Thẩm Thiên Trường về nhà họ Phong một mình.
Vưu Mạn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, nước mắt lập tức lăn dài:
Thành phố Tinh là thành phố cách thành phố Yên xa nhất.

Thẩm Thiên Trường giữ nguyên nụ cười:
Đương nhiên tôi biết chứ.

Thực ra sáng nay khi Thẩm Thiên Trường và Phong Diệc Hành vừa đi, Vưu Mạn đã tới đây rồi, nhưng cô ta quỳ hai tiếng rồi vẫn không gặp được Phong Dung Hải.
Vưu Mạn cắn môi:
Vưu Mạn biết mình đã mắc sai lầm lớn, tới xin ông trách phạt!

Thẩm Thiên Trường không biết nói gì, chỉ có thể quay về xe lấy bật lửa.
Cô xé nhật ký của Thẩm Tinh Như ra, châm lửa đốt trước mộ Phong Tri Ngôn.
Phong Diệc Hành cúi người nhặt nửa tờ giấy lên, trên đó có một bức ảnh nhỏ của Thẩm Tinh Như.
Phong Diệc Hành nhìn bức ảnh ấy:
Mẹ nuôi của em tên là gì?


Cô nên cảm thấy may mắn vì người mà cô gặp phải là Trần Tử Nhiễm.

Nếu không vì nghĩ cho Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường có hàng trăm cách để tra tấn cô ta.

Vưu Mạn, tôi biết nhà họ Vưu đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Phong, nhưng thật trùng hợp, tuy rằng tôi là người nhà họ Phong, nhưng chưa từng sống ở nhà họ Phong, vậy nên càng không có tình cảm gì đáng nói với nhà họ Vưu các người. Tôi chỉ biết rằng trong khoảng thời gian tôi hôn mê, cô liên tục giở trò làm tổn thương bạn tôi. Người mà cô nên xin lỗi, nên xin tha thứ, không phải là các bậc trưởng bối của nhà họ Phong, mà là người cô đã làm tổn thương - Trần Tử Nhiễm.

Sắc mặt của Vưu Mạn tái nhợt:
Hiện tại… phu nhân không ở trong thành phố Phong.

Vưu Mạn hít một hơi:
Thay tôi… cám ơn phu nhân.


Thẩm Thiên Trường khoanh tay:
Vưu Mạn, cô rất thông mình, biết cách tìm kiếm sự tha thứ cho mình. Các bậc trưởng bối của nhà họ Phong đúng là một chỗ dựa tốt, nhưng không có nghĩa là cô có thể xóa bỏ lỗi lầm của mình.

Vưu Mạn nắm chặt vạt áo:
Cô Phi Linh muốn thế nào?


Có người đã từng trừng phạt kẻ phản bội bằng cách bắt anh ta tới vùng sâu vùng xa làm thầy giáo, chi bằng hôm nay chúng ta cũng học theo đi. Cô cũng tới vùng sâu vùng xa làm cô giáo, coi như góp sức cho nền giáo dục nước nhà, được chứ?

Vưu Mạn siết chặt nắm đấm:
Được, tôi có thể đi.

Nhưng không biết vì 6sao, ấn tượng khắc sâu nhất trong cô vẫn là Thẩm Tinh Như, bất kể là trước sáu tuổi hay sau sáu tuổi, cô đều nhìn thấy Thẩm Tinh 5Như.
Thẩm Thiên Trường ngồi xổm xuống, lấy một quyển nhật ký trong túi vải ra, đó là nhật ký của Thẩm Tinh Như.
Nơi cách thành phố Yên xa nhất, cũng chính là nơi cách Nam Tử Yên xa nhất.
Thì ra, đây mới là sự trừng phạt thật sự dành cho cô ta.

Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?


Mẹ anh tên là Lan Như, trông bà ấy rất giống mẹ nuôi của em.


Cô bảo tôi tới thành phố Tinh?


Không sai, có vấn đề gì không?


Tấm mộ bia này… có phải là do bố tự chuẩn bị cho mình không?


Sao em biết?

Thẩm Thiên Trường bỗng bật cười, nhưng không biết vì sao lại cười ra nước mắt.
Thẩm Tinh Như, mẹ có nhìn thấy không, người mà mẹ yêu cả đời này thì ra cũng yêu mẹ đó.
Cùng lúc đó, người của Ban Kỷ luật đã chờ sẵn ở cổng biệt thự nhà họ Phong. Hôm nay bọn họ tới đây chỉ có một nhiệm vụ, đó là cùng xuất phát sang nhà họ Văn để tiến hành kê khai và tịch thu tài sản trong biệt thự nhà họ Văn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.