• 1,113

Chương 848: Cớ sao nhiễm phong trần (128)


Nhân viên gấp quyển sổ ghi chép thông tin lại:
Xin lỗi, chúng tôi không cung cấp thông tin của khách, nếu các anh là bạn của cậu ấy thì gọi điệ8n thoại cho cậu ấy đi.


Mặc dù bọn họ ở huyện nhỏ, nhưng không có nghĩa là dễ lừa.

Vâng, phu nhân chờ một lát.

Trần Tử Nhiễm ngồi xổm trước vòi nước, vò quần áo mấy lần rồi mà không thấy Tiểu Hà đâu.
Lúc thu dọn đồ đạc, Trần Tử Nhiễm phát hiện ra quần áo mình không mặc trong mấy ngày qua bị mốc mất rồi.
Nhìn đốm mốc trên quần áo, càng nhìn cô càng thấy khó chịu, không nhịn được mang quần áo tới vòi nước giặt.
Sử Kiện cũng tỉnh giấc rồi:
Hội trưởng Quý, không phải chúng tôi không báo với anh, mà bởi vì tín hiệu trong khách sạn này quá kém, chúng tôi không liên lạc được.

Quý Như Phong lau mồ hôi:
Haizz, nơi này còn đỡ đấy, mấy hôm trước chúng tôi còn ở nơi tệ hơn cơ.

Sử Kiện đang định nói gì nữa thì Phong Diệc 3Hành ngắt lời:
Có thể là bởi vì tín hiệu trong phòng không tốt, chúng tôi đã gọi rồi nhưng không liên lạc được, chị có thể gọi vào điện thoại 9trong phòng được không?

Nhân viên nói với vẻ mặt đương nhiên:
Chúng tôi ở dưới huyện, trong phòng không lắp điện thoại.

Sử K6iện bó tay, anh ta không hiểu vì sao phu nhân phải chạy tới nơi này nữa.
Vẻ mặt của Phong Diệc Hành khá bình tĩnh:
Vậy chúng tôi ở đây5 chờ được chứ?

Thế là Sử Kiện đành phải ngồi xuống cạnh anh.
Bởi vì lái xe suốt đêm, nên dù nóng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, Sử Kiện vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, dựa vào xô pha ngủ thiếp đi.
Quý Như Phong ấm ức ra mặt:
Chúng tôi cũng không muốn để cô ấy ở lại đó, nhưng ở thôn Tây Kiến có rất nhiều trẻ em có bố mẹ đi làm ăn xa, phu nhân nói muốn ở đó thêm vài ngày để tìm hiểu tình hình. Ở thôn Tây Kiến không có nơi nào trọ được, vậy nên thôn chỉ có thể sắp xếp chỗ ở cho phu nhân và Tiểu Hà, mười mấy người chúng tôi về huyện trước.


Đường tới thôn Tây Kiến đi thế nào?
Phong Diệc Hành hỏi.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể dừng xe, đi bộ trên con đường nhỏ tới thôn Tây Kiến.
Trần Tử Nhiễm ở thôn Tây Kiến hai ngày, trên cơ bản đã tìm hiểu kỹ tình cảnh của những đứa trẻ có bố mẹ đi làm ăn xa. Ban ngày, cô và Tiểu Hà đi theo thôn trưởng tới thăm nhà những đứa trẻ ấy, tối quay lại chỗ ở, cẩn thận lên phương án hỗ trợ mỗi một đứa bé gặp tình cảnh này.
Sử Kiện nhìn anh, nhỏ giọng đề nghị:
Bộ trưởng, hay là chúng ta vào xe chờ?

Chủ yếu là bởi vì nơi này quá nóng.
Quý Như Phong hơi sửng sốt:
Bộ trưởng, phu nhân không có ở đây, hiện tại cô ấy đang ở thôn Tây Kiến cuối huyện. Nhưng anh yên tâm, tôi đã cử Tiểu Hà đi theo cô ấy rồi, không có vấn đề gì đâu.

Nghe vậy, Sử Kiện nhảy cẫng lên:
Anh nói không có vấn đề là không có vấn đề à? Anh để phu nhân ở cái nơi thôn quê hoang vắng ấy, anh có thể đảm bảo cho sự an toàn của cô ấy không?

Lúc này Tiểu Cố mới dám chắc là mình không nhìn lầm.
Anh ta chẳng nói năng gì, co cẳng chạy về gọi Quý Như Phong.
Tuy nói là chỗ ở, nhưng đó là một phòng học bỏ không của một trường tiểu học trong thôn, làm chỗ ở tạm thời cho bọn họ, đó là nơi khá khẩm nhất mà thôn Tây Kiến có thể cung cấp cho bọn họ rồi.
Hai người ăn trưa qua loa, định lát nữa về trấn trên sẽ liên lạc với Quý Như Phong.
Vốn dĩ Trần Tử Nhiễm thành lập Quỹ từ thiện Thiên Nhiên chủ yếu là hướng tới cô nhi viện của các nơi. Nhưng đi rồi cô mới phát hiện ra, xét theo một mức độ nào đó, những đứa trẻ có bố mẹ đi làm ăn xa đều không khác gì trẻ mồ côi, vậy nên cô đã đổi phương án đột xuất, muốn lấy thôn Tây Kiến làm tiêu chuẩn, tiến hành thử nghiệm trước, sau này về Quỹ từ thiện sẽ có cái để tham khảo.
Sáng nay, sau khi thăm đứa trẻ cuối cùng trong thôn, Trần Tử Nhiễm và Tiểu Hà quay về chỗ ở.
Nhân viên nhìn Phong Diệc Hành:
Được.

Phong Diệc Hành gật đầu, đi về phía chiếc xô pha trong sảnh, ngồi xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Phải lái xe hai tiếng tới thị trấn phụ thuộc, sau đó đi đường núi một tiếng nữa…


Dẫn đường đi.
Nói xong, Phong Diệc Hành đi thẳng ra ngoài.

Không cần, chờ ở đây.




Quý Như Phong nhìn bóng lưng anh, chỉ có thể thở dài một hơi. Vốn tưởng rằng Trần Tử Nhiễm chỉ nhất thời hứng khởi mới thành lập cái Quỹ từ thiện này, không ngờ lại đích thân tới làm thật.
Hai tiếng sau, cả đoàn tới một thị trấn, càng đi thì con đường càng ghập ghềnh.
Vừa làm ướt phần bị mốc, cô bỗng nhớ ra là mình quên mang theo bột giặt.

Tiểu Hà, đi lấy bột giặt cho tôi.

Một lát sau, Quý Như Phong vội vàng ra khỏi phòng, bởi vì vội quá nên cúc áo còn chưa cài hết.
Quý Như Phong đi tới trước mặt Phong Diệc Hành, biểu cảm hoang mang lo sợ:
Bộ trưởng, sao anh tới mà không báo với tôi một tiếng?

Đến bảy giờ, bầu trời đã sáng rồi, nhưng thời tiết không tốt nên sắc trời vẫn rất u ám.
Tiểu Cố là người đầu tiên thức dậy.
Hầu hết những nơi tới thăm hỏi lần này đều do Trần Tử Nhiễm chọn, mức độ nghèo khó khá nghiêm trọng. Trần Tử Nhiễm nói là bởi vì tiền của Quỹ từ thiện là do người khác quyên tặng, không thể lãng phí ở những nơi không đáng được, vậy nên Quý Như Phong chỉ có thể phối hợp với cô.

Phu nhân ở trong phòng?
Rốt cuộc Phong Diệc Hành cũng mở miệng.

Bộ… Bộ trưởng Phong?

Phong Diệc Hành mở mắt ra.
Anh ta đi ra ngoài, định xuyên qua đại sảnh, ra ngoài mua bữa sáng cho người của Quỹ từ thiện.
Khi nhìn thấy người ngồi trên xô pha, anh ta còn tưởng là mình hoa mắt.

Thưa cô Tiểu Hà, cô quên tôi luôn rồi hả?
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu than một câu.

Một lát sau, rốt cuộc giọng nói của Tiểu Hà cũng vang lên từ đằng sau:
Phu nhân, cô quay đầu lại nhìn đi.


Trần Tử Nhiễm nhíu mày lại, ôm quần áo quay đầu lại, lập tức ngây ra như phỗng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.