• 1,113

Chương 851: Cớ sao nhiễm phong trần (ngoại truyện i)


Rõ ràng gia thế của cô không đủ cao.


Bởi vì có một người vợ sẽ có lợi hơn trong việc xây dựng hình tượng ổn trọng của một Bộ trưởng, mà sau k8hi hủy bỏ hôn ước với Ngụy Nhã Quân và Văn Ly, không ai muốn gả cho anh nữa.



Nhưng ở những thành phố khác không có sao?

Trần Tử Nhiễm cười nhẹ:
Anh sẽ chờ được tới ngày đó.


Ừm.

Bởi vì anh ta chỉ có một cô em gái đó thôi.
Bọn họ nói xong, Phong Diệc Hành cũng thay quần áo xuống dưới nhà.
Trần Tử Nhiễm tiễn bọn họ ra ngoài.
Lúc quay về phòng khách, cô thấy Vu Cầm cầm một bình tưới cây, đi từ vườn sau tới.

Thành phố Tinh?

Trần Tử Nhiễm nhớ đó là một thành phố xa xôi.

Ừm, tới đó làm giáo viên. Trước khi đi, nó nói với tôi là sẽ mang theo bức tranh cô tặng, tuy diều đã bay rất xa, nhưng một ngày nào đó nó sẽ tự bay trở về.

Vu Cầm bị cô chọc cười:
Không phải cải bắp, phu nhân tự đi xem thì biết.

Trần Tử Nhiễm nghi hoặc, đứng lên đi ra sau vườn.
Vừa mở cửa ra là cô đứng chôn chân tại chỗ, bởi vì lọt vào tầm mắt là một vườn hoa màu tím.
Trần Tử Nhiễm lại muốn khóc, quả nhiên, ông nội là người tốt với cô nhất trên thế giới này.

Phong Diệc Hành, còn một vấn đề nữa, anh không tới thủ đô, ông nội không giận sao?


Anh trở thành gia chủ của nhà họ Phong thì ông không thể can thiệp vào sự lựa chọn của anh như trước được nữa.

Phong Diệc Hành nói anh không yêu Nam Tử Yên?
<6br>Chưa từng yêu?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là cô vui như muốn bay lên vậy.
Rốt cuộc cũng thấy cô cười, Phong Diệc5 Hành không nhịn được, cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.
Không quan tâm nó có đáng hay không, chỉ cần biết điều mà trái tim mình hướng tới.
Mà đời này, anh chỉ từng yêu hai người phụ nữ.

Không thể có chuyện cô không nhận ra nó, đó là… loài hoa diên vĩ mà cô thích nhất.
Tất cả là do một người tự tay trồng vào mấy tháng trước.
Trần Tử Nhiễm ngơ ngác lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của người kia.
Tất nhiên là Trần Tử Nhiễm biết anh ta đang xin lỗi thay ai.

Không sao, anh cũng không biết chuyện.


Hai ngày trước Mạn Mạn đã khởi hành tới thành phố Tinh rồi.

Chiều ngày hôm sau, cả đoàn về tới thành phố Phong.
Bởi vì hôm trước ngủ khá ngon nên trên xe Trần Tử Nhiễm không ngủ chút nào.
Cô và Phong Diệc Hành trò chuyện khắp dọc đường đi.
Chiếc xe lái tới cổng biệt thự Bộ trưởng, Vưu Thương đang chờ sẵn ở đó.
Trần Tử Nhiễm biết Phong Diệc Hành tới huyện Lâm Vân tìm cô là quyết định đột xuất, chắc chắn đã trì hoãn không ít chuyện.
Không làm được phu nhân cao quý nhất, vậy thì cũng phải làm phu nhân Bộ trưởng chứ.
Vậy nên, anh đã dùng mười tám năm để nắm giữ quyền lợi lựa chọn của mình.
Năm chín tuổi, anh bị ép phải rời xa người phụ nữ mà anh yêu thương nhất.
Đến năm hai mươi bảy tuổi, anh không thể giẫm lên vết xe đổ.
Ví dụ như 3Nam Tử Yên.
Phong Diệc Hành cốc đầu cô một cái:
Phía thủ đô sẽ không để nhà họ Phong và nhà họ Nam thông gia với nhau, huống chi, anh không 9yêu Nam Tử Yên.

Trần Tử Nhiễm ngạc nhiên nhìn anh, cô nghe thấy điều gì thế này?
Trần Tử Nhiễm nhìn chị ấy:
Chị Cầm, chẳng phải biệt thự Bộ trưởng có người làm vườn sao? Sao chị cũng có hứng chăm hoa cỏ vậy?

Vu Cầm cười nói:
Có phải tôi đâu, là Bộ trưởng đấy. Hai ngày qua Bộ trưởng không có nhà, không ai tưới nước cho hoa của anh ấy, trước kia anh ấy luôn đích thân chăm sóc, để người khác làm tôi không yên tâm, vậy nên mới chăm sóc nó.

Trần Tử Nhiễm tò mò:
Trồng hoa? Không phải trước kia anh ấy trồng cải bắp à?


Phong Diệc Hành, anh làm thế nào vậy?
Trần Tử Nhiễm đờ đẫn nói.

Gì cơ?


Bây giờ không phải mùa hoa diên vĩ.

Vậy nên sau khi vào biệt thự, Trần Tử Nhiễm đã bảo Phong Diệc Hành đi thay quần áo, sau đó cùng Vưu Thương về Bộ Kinh tế.
Sau khi Phong Diệc Hành lên tầng, Vưu Thương và Trần Tử Nhiễm ngồi trong phòng khách.

Phu nhân, đến giờ mới có cơ hội nói lời xin lỗi với cô.
Trong mắt Vưu Thương mang theo sự áy náy.

Ông nội của em có mối quan hệ tốt với ông nội của Tư Mộc Trạch, anh và em lại phát sinh quan hệ, vậy nên ông nội không ngăn cản.


Thế có nghĩa là em còn phải cám ơn ông nội em hả?


Nếu không, em nghĩ rằng vì sao lần nào tới nhà họ Trần anh cũng tới từ đường?

Thấy bọn họ lại quay về như lúc đầu, Sử Kiện nở nụ cười, ngầm hiểu trong lòng.
Quả nhiên, giữa vợ chồng với nhau, không có vấn đề gì là một giấc ngủ không giải quyết được.
Nếu có, vậy thì là hai giấc.
Phong Diệc Hành mỉm cười:
Anh không trồng cải bắp đâu nhé.



Phong Diệc Hành, em yêu nhất là hoa diên vĩ đấy.


Vậy nên trong vườn hoa ở nhà họ Trần mới toàn là hoa diên vĩ.


Anh biết.


Nên anh mới tự tay gieo trồng vườn diên vĩ ấy cho cô.


Nhưng có một chuyện anh không biết.



Chuyện gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.