Chương 868: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (13.1)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1205 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Lục Chi Lộ!
Đôi mắt của Lục Chi Y đỏ bừng lên:
Em tưởng em có thể chăm sóc tốt Lục Thiển Thiển sao? Những ngày qua em đã làm gì? Em để m8ột người đàn ông xa lạ tới trường mầm non đón Thiển Thiển, coi con bé là thủ đoạn theo đuổi đàn ông của em!
Lục Chi Lộ sững sờ. <3br>
Anh sai người theo dõi em?
Tiểu Lộ, Thiển Thiển đã lớn rồi, em phải có cuộc sống của chính em.
Lục Chi Lộ cắn răng:
Thiển Thiển chính là cuộc sống của em, em tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cướp đi, nhất là anh!
Lý Nhược Cần nhìn cô:
Con đi ra ngoài à?
Vâng, con có việc.
Tiểu Cửu, chị xin lỗi, chị thật sự rất xin lỗi.
Trong cái nơi không người này, Lục Chi Lộ vùi đầu vào đầu gối, bật khóc nức nở mà chẳng cần cố kỵ điều gì.
Dường như thời khắc này, cô mới xả được nỗi sám hối hèn mọn trong nội tâm mình ra.
Không biết khóc bao lâu, Lục Chi Lộ bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở bên đường đối diện, một bóng người cao lớn đang đứng dưới cây ngô đồng.
Trong màn đêm yên tĩnh, lá cây ngô đồng bị gió đêm thổi xào xạc.
Có lẽ là hận sự ích kỷ của Lục Chi Y, cũng có thể là hận sự bất lực của mình, cô mệt mỏi ngồi xuống.
Cây ngô đồng um tùm ở ven đường phủ khắp con đường, thiếu sáng đến mức người ta không nhìn rõ con đường phía trước.
Lục Chi Lộ một mình bước vào bóng râm, chuyện quá khứ lần lượt ùa về.
[Chị Sáu, chị Tiểu Vũ biết em trồng cây cho chị, mặc dù chị ấy nói không thèm, nhưng em cảm thấy vì lý do công bằng, năm nay em sẽ trồng cho chị năm cây, năm cây còn lại đợi đến sinh nhật chị Tiểu Vũ rồi trồng.]
Từ cây ngô đồng đầu tiên đến cây ngô đồng thứ ba mươi lăm, Lục Chi Cửu trồng bốn năm liền.
Lục Thiển Thiển là con gái anh, anh sai người để mắt đến con bé thì có vấn đề gì sao? Nếu anh9 không làm như thế, e rằng lần này Lục Thiển Thiển bị bệnh vào viện anh cũng không biết. Lục Chi Lộ, Thiển Thiển đã bị bệnh rồi mà em còn 6không định nói cho anh!
Lục Chi Lộ cười lạnh:
Hôm nay Thiển Thiển vẫn gọi anh là bố, anh nên cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lục Chi Lộ nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, ánh mắt vẫn hờ hững như trước.
Cô biết, Trần Tử Mặc không hề thích cô.
Cô không biết Trần Tử Mặc tới đây từ lúc nào, chắc anh sẽ cho rằng cô là một cô gái thần kinh không bình thường, nhưng cô không cảm thấy vừa rồi mình rất mất mặt.
Trần Tử Mặc.
Lục Chi Lộ khàn giọng, gọi nhẹ tên anh.
Rốt cuộc người đàn ông ấy cũng cất bước, đi tới trước mặt cô.
Lục5 Chi Y nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định:
Ngày mai anh sẽ đón Thiển Thiển về, bất kể mọi người có tha thứ cho anh hay không, thì sau này anh cũng phải sống với con gái mình!
Không thể nào!
Lục Chi Lộ đứng bên vệ đường, bắt một chiếc taxi, đi đến đường Vân Ngải thì yêu cầu dừng xe.
Đường Vân Ngải không phải là một con đường nổi tiếng, số lượng xe qua lại cũng rất ít.
Vốn cô tưởng rằng những năm tháng giày vò sắp kết thúc, nhưng hiện thực lại giáng cho cô một cái bạt tai đau điếng.
Cô chứng kiến cảnh Lục Chi Cửu vắng mặt trong hôn lễ, dù rằng nó yêu Thẩm Thiên Trường đến vậy.
Cô nhìn Thẩm Thiên Trường sẵn sàng tự sát để được đi tới nước M.
Lục Chi Lộ tự trách đến mức không nói ra nổi lời xin lỗi.
Tiếng khóc của Lục Chi Lộ im bặt đi, nhưng đôi mắt vẫn đẫm lệ.
Cả hai đều không nhìn rõ mặt của đối phương, chỉ im lặng nhìn nhau.
Lúc này, Trần Tử Mặc hơi nhướng lông mày.
Về đi.
Ai trong nhà họ Lục cũng có nỗi day dứt riêng, Lục Chi Lộ là người trọng tình cảm anh em nhất, khi còn nhỏ, cô luôn rất tốt với Lục Chi Cửu, vậy nên nỗi day dứt cũng nặng nề nhất. Vốn tưởng rằng cô con gái này là đứa ngoan ngoãn nghe lời, kết quả Lý Nhược Cần lại phát hiện ra rằng chỉ cần là Lục Chi Lộ muốn làm thì gần như không có gì là không làm được.
Mẹ trông nom Thiển Thiển giúp con một lúc.
Ra tới cửa bệnh viện, cô mới phát hiện ra xe của mình không thấy đâu nữa.
Chắc là lúc chiều quá vội vàng, tùy tiện đậu xe ở cổng, bảo vệ bệnh viện đã gọi xe kéo tới kéo đi rồi.
Nhưng em đã hỏi Thiển Thiển chưa? Anh nói cho em biết, Thiển Thiển muốn sống với bố!
Lục Chi Lộ không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng đến cuối cùng, năm cây vốn thuộc về Lục Chi Vũ còn chưa được trồng thì Lục Chi Cửu đã biến mất.
Đợi đến khi Lục Chi Lộ một mình trồng đến cây ngô đồng thứ một trăm, Lục Chi Cửu thật sự trở về.
Cám ơn.
Lục Chi Lộ vươn tay ra nhận lấy, nghiêm túc lau mặt mình.
Nhưng đến tận lúc ấy, Lục Chi Lộ mới hiểu được rằng, mình đã mãi mãi mất đi cậu em trai lương thiện ngây thơ ấy.
Lục Chi Lộ đi đến cây ngô đồng thứ ba mươi lăm.
Nhìn cô gái nước mắt đầm đìa trước mặt, Trần Tử Mặc khẽ nhíu mày, sau đó lấy một chiếc khăn tay trong túi ra, đưa tới trước mặt cô.
Lau đi.
Trở lại phòng bệnh của Lục Thiển Thiển, cô thấy Lý Nhược Cần cũng ở đó.
Hai anh em cãi nhau ở hành lang, lớn tiếng đến mức vọng hết ra ngoài, thấy vẻ mặt khó coi của Lục Chi Lộ, Lý Nhược Cần cũng không lên tiếng.
[Chị Sáu, em phát hiện ra một con đường nhỏ, thích hợp để trồng cây, chị Sáu thích ngô đồng, em trồng ngô đồng cho chị nhé?]
[Mỗi năm trồng mười cây, trông đến một trăm cây thì chị Sáu cũng trưởng thành!]
Lý Nhược Cần gật đầu:
Con đi đi, yên tâm, có mẹ ở đây rồi.
Lục Chi Lộ đáp lời, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Trần Tử Mặc đút hai tay trong túi quần, thản nhiên xoay người đi, nhưng ống quần tự nhiên bị giữ chặt lại.
Trần Tử Mặc quay đầu, thấy Lục Chi Lộ ngồi xổm trên mặt đất, tay thì đang đong đưa ống quần anh:
Tôi ngồi xổm lâu quá, tê chân không đứng lên được.
Đợi giặt sạch rồi tôi sẽ trả lại cho anh.
Vừa nói, Lục Chi Lộ vừa cất khăn vào túi mình.
Không hiểu sao cô như vậy trông chẳng khác gì Lục Thiển Thiển năm tuổi.
Trần Tử Mặc không bước đi nổi nữa:
Vậy cô muốn thế nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.