Chương 875: Ngoại truyện ii: mặc nghiên thanh lộ nguyệt (16.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1214 chữ
- 2022-02-19 09:30:26
Trần Tử Nhiễm bó tay, khách nhà cô còn cần Phong Phi Nhứ thích sao?
[Em cảm thấy cô ta thích anh trai chị thì phải.]
Ừ ừ ừ, cứ coi như không phải anh đi, tóm lại ngày mai anh đuổi cổ Mạnh Văn Phi đi, đừng để cô ta ở trong nhà em!
Cô ấy không ở nhà mình.
Mạnh Văn Phi sửng sốt, nói ngay:
Bố con em ở phòng có mấy gian.
Anh Tử Mặc, anh có thể ở lại với em được không?
Mạnh Văn Phi thộn mặt ra, Trần Tử Mặc tắt máy, nhìn cô ta:
Lư San là quản lý bộ phận thư ký, sau này làm việc có gì không hiểu thì em có thể hỏi cô ấy.
Mạnh Văn Phi nghe anh nói, kể từ lúc xuống máy bay tới Tập đoàn Trừng Phong gặp Trần Tử Mặc bắt đầu, mọi chuyện đều không diễn ra theo chiều hướng mà cô ta dự tính.
Tôi là vị hôn thê của Trần Tử Mặc!
Mạnh Văn Phi dữ dằn nói.
Lư San nở nụ cười lúng túng:
Tôi đi theo Tổng Giám đốc Trần kể từ khi anh ấy mới tiếp quản ngành ẩm thực của Trần Thị, hình như chưa nghe nói anh ấy có vị hôn thê bao giờ.
[Cô Mạnh nói cô ấy là vị hôn thê của Tổng Giám đốc Trần.]
Trần Tử Mặc ra khỏi chung cư, vừa lên xe thì chuông điện thoại vang lên.
Lư San nhìn theo bóng lưng cô ta, trong mắt lóe lên tia sáng.
Dù sao Phạm Tiêu cũng dặn cô ấy rồi, không cần chiếu cố đặc biệt, cứ đối xử như người mới là được.
N8ếu không thì có lý nào lại hằm hè cô ấy như thế.
[Phong Phi Nhứ, em… em đừng nói là em có ý với anh trai chị đấy nhé!]
Phong Phi Nhứ cạn lời, lối tư duy của Trần Tử Nhiễm thật sự là… Phong Phi Nhứ cảm thấy anh Cả mình thật đáng thương.
Trần Tử Mặc rất tốt với cô ta, chỉ có điều quá khách sáo, đến mức cô ta không thể phản bác nổi.
Lư San ở cách đây không xa, nhanh chóng có mặt theo yêu cầu của Phạm Tiêu.
Vậy cô ta đi đâu rồi?
Mạnh Văn Phi không nhân cơ hội cô vắng nhà để ở nhà cô cơ á? Đúng là khiến người ta cảm thấy khó tin.
Phạm Tiêu vội vàng đồng ý:
Vậy để tôi bảo Lư San qua đó.
Ừm.
[Bởi vì có t5hể em sẽ bị đuổi ra khỏi nhà chị.]
[Ai? Không có lệnh của chị, ai dám đuổi em đi!]
Tổng Giám đốc Trần?
Sắp xếp người tới chung cư Văn Thủy, Văn Phi không dám ở một mình.
Nói xong, Mạnh Văn Phi mới phát hiện ra mình nói vậy không được ổn thỏa, chỉ có thể đỏ mặt nói:
Ý em không phải như thế, ý em là, nơi này có hai phòng ngủ…
Trần Tử Mặc lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Phạm Tiêu.
Lúc trước Trần Tử Mặc từng cho bạn ở nhờ trong căn chung cư này, vậy nên có đầy đủ đồ dùng hằng ngày.
Em nghỉ ngơi sớm đi.
Trần Tử Mặc đặt va li xuống.
Trong tủ quần áo trong phòng ngủ có ga gường và vỏ chăn mới, dụng cụ vệ sinh cá nhân mới ở trong tủ âm tường.
Em không dám ở một mình…
Trần Tử Mặc hơi chau mày:
Lúc trước em và chú Mạnh ra ngoài, chẳng lẽ không phải ở một mình?
Chiều hôm nay Phạm Tiêu đã nói chuyện Mạnh Văn Phi sắp vào làm ở bộ phận thư ký cho cô ấy rồi, vậy nên không cần mất quá nhiều thời gian giới thiệu.
Lư San vào phòng, cung kính nói với Trần Tử Mặc:
Tổng Giám đốc Trần.
Chung cư Văn Thủy.
Mất mấy giây im ắng.
Trần Tử Mặc nhíu mày:
Sao em lại ghét Mạnh Văn Phi đến thế?
Trong trí nhớ của anh, Trần Tử Nhiễm từng đánh Mạnh Văn Phi, hỏi nguyên nhân nhưng Trần Tử Nhiễm không chịu nói, cuối cùng bị phạt quỳ từ đường.
Mạnh Văn Phi thấy anh đóng cửa lại, chẳng thèm ngoái đầu lại lần nào, sắc mặt cô ta tối sầm lại.
Cô Mạnh, bộ phận thư ký làm việc sớm nửa tiếng so với những bộ phận khác, cô nên ngủ sớm thì sẽ tốt hơn.
Lư San mở miệng nói.
Chưa nói tới chuyện cô ta không phải vị hôn thê của Trần Tử Mặc, cho dù là vị hôn thê thật thì cô ấy cũng chẳng cần cố kỵ điều gì.
Nhưng đến cuối cùng cô ấy vẫn cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Phạm Tiêu.
[Em kh9ông có ý gì với anh trai chị hết.]
[Vậy sao em phải nói với chị người ta thích anh ấy? Không biết chị đang bận lắm sao?]
6
Ngày mai sẽ diễn ra buổi bán đấu giá từ thiện của Quỹ từ thiện Thiên Nhiên, mấy hôm nay cô bận như con quay.
Tự nhiên Trần Tử Nhiễm lại gọi cho anh vào lúc này mới lạ chứ.
Ấn bắt máy một cái là tiếng gào của Trần Tử Nhiễm đã vọng ra:
Đậu má, Trần Tử Mặc, con khốn Mạnh Văn Phi đó về nước rồi! Em cảnh cáo anh, nếu anh để cô ta dụ dỗ thành công thì em sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh!
[Đậu xanh, con khốn Mạnh Văn Phi đó về rồi hả!!!!]
Nghe cô nói vậy, Trần Tử Mặc cũng nổi cáu, anh có điểm nào không xứng với Lục Chi Lộ?
Trong mắt em, anh tệ đến thế sao?
Ừm, nghỉ sớm đi.
Nói xong, anh xoay người ra ngoài.
[Mạnh Văn Phi, em cảm thấy chắc là chị biết đấy.]
Phong Phi Nhứ đợi những năm phút liền.
Mạnh Văn Phi quay đầu nhìn cô ấy:
Cô có biết tôi là ai không?
Lư San nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu.
Vậy bây giờ cô nghe thấy rồi đấy.
Nói xong, Mạnh Văn Phi kéo va li về phòng.
Nói xong, anh định xoay người đi.
Anh Tử Mặc.
Lúc ấy Mạnh Văn Phi cũng phải về nước Y, chuyện ấy cũng dừng lại ở đó.
Tóm lại em cũng chỉ nể mặt chú Mạnh nên mới bơ cô ả đó thôi. Mặc dù tính cách của anh không xứng với chị Sáu, nhưng nếu cho Mạnh Văn Phi thì em thấy vẫn hơi phí.
Mạnh Văn Phi lên tiếng gọi, Trần Tử Mặc quay đầu lại.
Mạnh Văn Phi đứng tại chỗ, cúi đầu xoắn ngón tay vào nhau.
Đúng thế, tất cả những gã đàn ông thích đi mách lẻo sau lưng đều tồi tệ hết!
Anh nói rồi, anh không nhàm chán đến mức nửa đêm đi tìm một thằng đàn ông để mách lẻo chuyện của vợ cậu ta!
Trần Tử Mặc cắn răng.
Một bên khác, Trần Tử Mặc đưa Mạnh Văn Phi tới chung cư.
Bởi vì chung cư này gần Tập đoàn Trừng Phong, vậy nên xung quanh rất nhộn nhịp, ở nơi này thì hoàn toàn không cần lo lắng tới vấn đề an toàn.
Đù! Đó chẳng phải là phòng ở do em đứng tên sao? Không được, chung cư Văn Thủy cũng không được!
Tóm lại là cô cực kỳ ghét Mạnh Văn Phi!
Vậy anh để cô ta ở nhà mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.