• 1,113

Chương 903: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (36)


Nếu lúc trước không vì sự ích kỷ của cô và Lục Chi Y thì Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường sẽ không rơi vào tình cảnh này, hiện tại8 cô tới thành phố Phong, gặp Thẩm Thiên Trường thì biết nói gì đây?

Cứ thế, Thẩm Thiên Trường tạm thời nghỉ ngơi dưỡng bệ3nh ở thành phố Phong, còn Trần Tử Nhiễm thì tới nông thôn, lo chuyện của Quỹ từ thiện.
Bởi vì phải hoàn thành xong công việc của ngày mai, Trần Tử Mặc tăng ca đến tận một giờ sáng.
Vừa tới nhà, anh gặp phải Nguyễn Diệc Thanh. Bà dậy uống nước.
Lần trước bọn họ đánh cược, Trần Tử Mặc thua, vậy nên hôm nay chính là
chiến lợi phẩm
mà Lục Chi Lộ thắng được.
Đợi chưa tới năm phút là Lục Chi Lộ và Thiển Thiển đã cùng nhau ra khỏi nhà.
Trần Tử Mặc biết anh ta đang nghĩ gì, bèn ngước mắt lên nhìn anh ta:
Hôm nay tôi sẽ xử lý xong hết công việc ngày mai.

Ý của anh là, trừ khi Phạm Tiêu cũng xử lý hết chuyện ngày mai, nếu không thì ngoan ngoãn tới tăng ca đi.

Mặc bừa mà cũng ăn ý được như thế, quả nhiên chúng ta là một cặp trời sinh.

Trần Tử Mặc cạn lời:
Ai đã làm em sinh ra cái ảo giác đấy thế?

Trần Tử Mặc cười vỗ đầu cô bé, sau đó bế cô vào ghế trẻ em.
Lục Chi Lộ nhìn Trần Tử Mặc, hôm nay anh mặc áo Polo nhạt màu cổ bẻ theo phong cách năng động trẻ trung, không còn nghiêm túc như thường ngày nữa, trông sáng sủa hẳn lên.

Anh có cảm thấy quần áo của chúng ta giống đồ đôi không?


Mặc bừa thôi.

Anh ta đang định xoay người đi thì bỗng nghĩ tới điều gì đó.

Tổng Giám đốc Trần, vậy ngày mai anh không tới công ty tăng ca sao?

Lúc trước chính Trần Tử Mặc đã nói lời chia tay. Vân Xu có gia thế không tệ, bản tính lại có chút cao ngạo, vì một phút tức giận nên đã đồng ý.
Sau khi đi nước ngoài, Vân Xu cũng từng yêu đương mấy lần. Nhưng quen càng nhiều thì càng nhận thấy những điều tốt của Trần Tử Mặc.
Bọn họ tìm một quán ăn trong khu vui chơi, định ăn xong sẽ chơi những trò khác sau.
Khu vui chơi này có rất nhiều trò để chơi, mặc dù có một số trò Lục Thiển Thiển không thể chơi được, nhưng chỉ nửa ngày thì chắc chắn là không đủ rồi. Vậy nên lúc trước Lục Chi Lộ mới bảo Trần Tử Mặc tranh thủ đi vào một ngày cuối tuần.
Trần Tử Mặc không nhịn được nới lỏng cà vạt, anh cảm thấy triệu chứng thời mãn kinh của bà Nguyễn ngày một nghiêm trọng rồi.

Mẹ, con mệt lắm, con đi ngủ trước đây.


Phải rồi, ngày mai con hẹn Tiểu Lộ tới khu vui chơi, vậy thì đến tối cùng nhau về nhà ăn cơm đi. Vừa hay mẹ cũng chưa gặp Thiển Thiển bao giờ, dẫn về cho mẹ xem với.


Vâng, con biết rồi.

Lục Chi Lộ bước tới:
Tối qua anh ngủ muộn lắm à?

Cô phát hiện ra quầng thâm mắt của anh rất đậm.
Hôm nay Lục Chi Lộ mặc một bộ đồ thoải mái, Lục Thiển Thiển buộc tóc hai bên, đeo một chiếc ba lô nhỏ, trong đó đựng nước và một vài thứ đồ ăn vặt để bổ sung năng lượng.
Nhìn thấy Trần Tử Mặc đợi trước cổng, Lục Thiển Thiển vội vàng chạy tới ôm chân anh:
Chú Trần!


Mười giờ sáng ngày hôm sau, Trần Tử Mặc tới nhà Lục Chi Lộ.

Mẹ.
Trần Tử Mặc gọi một tiếng.

Sao con về muộn thế? Đi đâu vậy hả?

Lư San đề nghị cuối t5uần mở tiệc ăn mừng, mọi người hớn hở đồng ý, nhưng đến khi xin phê chuẩn thì lại bị Trần Tử Mặc từ chối.

Tổng Giám đốc Trần, tiệc ăn mừng…


Con tăng ca.

Nghe vậy, Nguyễn Diệc Thanh nổi giận:
Có bạn gái mà không dành thời gian cho bạn gái, tăng ca gì chứ hả, bố mẹ còn thiếu mấy đồng tiền đó của con sao? Lẽ nào nhà họ Trần nghèo đến mức bắt con phải làm việc nuôi gia đình sao?


Ngày mai con đã hẹn sẽ đưa Lục Chi Lộ và Lục Thiển Thiển tới khu vui chơi, nếu mẹ còn nói thêm nữa thì có thể sáng mai con sẽ không dậy nổi đâu.

Nguyễn Diệc Thanh hơi sửng sốt, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ:
Sao con không nói sớm? Đi ngủ mau lên, đừng đứng đây lãng phí thời gian nữa!




Trần Tử Mặc lên tầng.
Trong giờ ăn trưa, người xếp hàng trong quán ăn vô cùng đông.
Lục Chi Lộ dẫn theo Lục Thiển Thiển tìm một vị trí ngồi xuống.
Vân Xu cũng gọi món, đi vào khu chờ thức ăn.
Cô ta nhìn Trần Tử Mặc, hỏi một cách tự nhiên:
Tử Mặc, mấy năm qua anh có khỏe không?

Phạm Tiêu lại xụ mặt xuống, trong lòng trào dâng suy nghĩ muốn nghỉ việc, chắc cũng là lần thứ một trăm rồi!
Rốt cuộc kiếp trước anh ta đã tạo nghiệp gì mà lại đi theo một ông sếp si mê công việc như thế này?
Lục Thiển Thiển vui như muốn bay lên, cứ tung tăng suốt dọc đường.
Trần Tử Mặc và Lục Chi Lộ mới cho cô bé chơi mấy trò mà đã tới trưa rồi.

Ừm.

Phạm Tiêu cười tươi rói, thế cũng có nghĩa là ngày mai mình cũng không cần tới nhỉ?

Con đứng lại đó cho mẹ!
Nguyễn Diệc Thanh hét lên.
Có tiếng động vọng tới từ trên tầng, Trần Tử Mặc biết là Trần Bạc Hiên dậy rồi.

Không phải.

Lục Chi Lộ

một tiếng, người đàn ông này cứ nghĩ một đằng nói một nẻo đi.

Ừm, lâu rồi không gặp, Vân Xu.
Trần Tử Mặc thản nhiên mở miệng.
Vân Xu và Trần Tử Mặc là bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp đại học, Vân Xu ra nước ngoài. Bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau.
Trần Tử Mặc quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú rạng rỡ.
Anh hồi tưởng lại mới nhớ ra chủ nhân của gương mặt này – Vân Xu, bạn gái một thời của mình.
Một mình Trần Tử Mặc tới khu gọi món, vừa mở thực đơn ra, đằng sau vang lên một tiếng gọi.

Trần Tử Mặc?

Lục Chi Lộ chớp mắt với anh:
Ngoài anh ra thì còn ai nữa?

Một tiếng sau, ba người tới khu vui chơi lớn nhất thành phố Vân.

Ừm, tăng ca đến một giờ sáng.


Vì ngày hôm nay sao?

Trần Tử Mặc cúi đầu lật tài liệu:
Cuối tuần tôi không rảnh, đổi sang tuần sau đi.

Phạm Tiêu gật đầu:
Vâng.

Sau buổi tối hôm đó, ngay hôm sau 9là Trần Tử Mặc đã về thành phố Vân, nhưng chỉ ăn một bữa tối với Lục Chi Lộ, đến hôm sau nữa lại khởi hành ngay tới thành phố Vũ.6
Anh ở thành phố Vũ gần một tuần rồi mới dẫn đám nhân viên của Tập đoàn Trừng Phong trở về.
Vậy nên vừa về nước đã tình cờ gặp nhau ở đây, quả thực là một niềm vui bất ngờ với cô ta.
Chào hỏi xong, Trần Tử Mặc không nói gì nữa, rốt cuộc cũng tới lượt anh gọi món.

Mẹ, muộn lắm rồi, mẹ đi ngủ đi.


Mẹ không ngủ, anh làm mẹ tức đến mức không ngủ được rồi, ngủ ngáy gì nữa! Trần Tử Mặc, con tự tính xem, tháng này con tăng ca bao nhiêu, đi công tác bao nhiêu lần. Con đã dẫn Tiểu Lộ về nhà ăn cơm bao giờ chưa? Con nghe mẹ đi, dành thời gian cho Tiểu Lộ nhiều hơn, đừng đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng, con có biết cứ như vậy là trước sau gì con cũng phải sống bơ vơ lẻ loi một mình không? Khoảng hai năm nữa, trẻ con chạy đầy nhà, chỉ một mình con vẫn một thân một mình, con không lo nghĩ chút nào sao?


Ừm, khỏe lắm.
Trần Tử Mặc thản nhiên đáp.


Không biết… anh đã kết hôn chưa?


Trần Tử Mặc nhìn điện thoại, gửi tin nhắn với Lục Chi Lộ là sắp xong rồi, bởi vì quá đông nên xếp hàng hơi lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.