• 3,543

Chương 906: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (38.1)


Lục Chi Lộ đi tới.

Trần Tử Mặc quay đầu lại và nhìn thấy cô, mặt anh hơi ngẩn ra rồi nhanh chóng bình thường trở lại.

L8ục Chi Lộ chú ý tới Đại Hoàng đang vẫy đuôi ở bên cạnh.
Nguyễn Diệc Thanh cười nói:
Để bác đi gọi bác trai, các cháu vào nhà ăn trước đi.

Dứt lời, bà lên tầng gọi Trần Bạc Hiên.
Phong Phi Nhứ dẫn Thiển Thiển tới nhà ăn.
Lục Thiển Thiển đi tới trước mặt Nguyễn Diệc Thanh, ngoan ngoãn chào hỏi:
Cháu chào bà ạ.

Cách xưng hô bất ngờ ấy khiến Nguyễn Diệc Thanh không kịp phản ứng, nhoáng cái mà bà đã lên chức bà rồi!
Nguyễn Diệc Thanh đơ mất mấy giây:
Bà chào cháu, Tiểu Thiển Thiển, trông cháu thật xinh xắn.

Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của bố mẹ mình, trong lòng Trần Tử Mặc mừng thầm, anh quyết định sau này thỉnh thoảng lại đưa Lục Thiển Thiển về nhà.
Bầu không khí trong bữa tối rất hài hòa.
Đang ăn được nửa chừng, Nguyễn Diệc Thanh không nhịn được lấy điện thoại chụp một bức ảnh, đăng lên khoảnh khắc WeChat, kèm với dòng chữ: [Bữa cơm gia đình ‘đầu tiên’!]
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hét điên dại của Trần Tử Nhiễm.
Lục Chi Lộ đã đoán trước được là Trần Tử Nhiễm sẽ có phản ứng này rồi, vậy nên cô khá bình tĩnh:
Tử Mặc tốt lắm.


Tốt cái quần, chị có biết anh ấy thích bới lông tìm vết thế nào không? Anh ấy còn tìm Phong Diệc Hành để cáo tội em, đã thế lại còn keo kiệt, động một tí là đòi trừ tiền hoa hồng của em... Tóm lại, em không đồng ý với cuộc hôn nhân này!

Lục Chi Lộ nhướng lông mày, vậy nên ý của anh là anh có kinh nghiệm nuôi chó?
Anh chàng vụng về này chẳng biết nói dối gì cả.
Thế nhưng Lục Chi Lộ không vạch trần lời nói dối của anh:
Được, vậy khoảng thời gian này làm phiền anh nhé.

Phong Phi Nhứ ở trong phòng, nghe thấy tiếng nói, cô ấy cũng mở cửa ra ngoài.
Nhìn thấy cô ấy, Lục Thiển Thiển lập tức chạy tới:
Cô Nhứ Nhứ!

Có thể là bởi vì tên mình là từ láy, vậy nên Lục Thiển Thiển hay thích gọi láy tên người khác, ví dụ như gọi Trần Tử Nhiễm là Nhiễm Nhiễm, gọi Phong Phi Nhứ là Nhứ Nhứ, gọi Thịnh Lam là Lam Lam. Lúc trước Trần Tử Nhiễm còn nhắn tin cho Lục Chi Lộ, muốn bảo Thiển Thiển đừng gọi mình là Nhiễm Nhiễm nữa, nhưng Lục Thiển Thiển vẫn không sửa được.
Nguyễn Diệc Thanh cẩn thận quan sát Lục Chi Lộ, càng nhìn càng hài lòng.
Không ăn diện đã xinh đẹp lắm rồi, trang điểm vào là càng thêm chói mắt.
Cái nhìn của Nguyễn Diệc Thanh khiến Lục Chi Lộ mất tự nhiên, cô gọi Lục Thiển Thiển ở bên cạnh tới:
Bác ơi, đây là Lục Thiển Thiển, Thiển Thiển, cháu mau chào... bà đi.

Nguyễn Diệc Thanh: [Bất ngờ chưa? Mẹ cô đỉnh thế đấy.]
Một lúc lâu sau...
Trần Tử Nhiễm: [Điên mất rồi!!!!!!]
Không bao lâu sau, Trần Tử Nhiễm bình luận: [Chị Sáu tới nhà ăn cơm ạ?]
Nguyễn Diệc Thanh: [Ừm, tối nay Thiển Thiển cũng tới.]
Trần Tử Nhiễm: [Bà Nguyễn, con không có ý kiến gì về việc mẹ có mối quan hệ tốt với chị Sáu, chỉ cần không để Trần Tử Mặc gieo rắc tai họa cho chị Sáu của con là được rồi.]
Phong Phi Nhứ cúi đầu nhìn Lục Thiển Thiển, bưng lấy khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé:
Thiển Thiển, cháu có nhớ cô Nhứ Nhứ không?


Có nhớ ạ, nhớ lắm luôn!


Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?


Chu Hạo?


Ừm, lần trước chúng ta gặp anh ấy ở quán bar rồi đấy.
Lục Chi Lộ giải thích.

Anh biết.

Trần Tử Mặc nghĩ tới Chu H5ạo, môi trường ở quán bar lại như thế, anh sợ nếu để Chu Hạo nuôi vài ngày thì chú chó nhà bình thường này sẽ bị huấn luyện thành chó săn mất.
Nguyễn Diệc Thanh và Trần Bạc Hiên nhanh chóng xuống dưới.
Thấy trong phòng khách có một con chó, Trần Bạc Hiên liếc nhìn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Mọi người cùng nhau tới phòng ăn, Lục Thiển Thiển lại ngoan ngoãn chào Trần Bạc Hiên là ông, khiến Trần Bạc Hiên suýt thì nhảy lên khỏi xe lăn.
Trần Tử Nhiễm vừa trả lời bình luận xong thì ở bên này, chuông điện thoại của Lục Chi Lộ cũng vang lên.
Lục Chi Lộ vừa bắt máy là đầu bên kia đã vọng tới tiếng gào thảm thiết của Trần Tử Nhiễm:
Chị Sáu, rốt cuộc vì sao chị lại nghĩ quẩn thế hả?!!!!

Giọng của Trần Tử Nhiễm quá lớn, lọt ra cả ống nghe.
Trần Tử Mặc cởi dây xích ra cho Đại Hoàng, để nó đi loanh quanh làm quen với biệt thự nhà họ Trần.

Nuôi Đại Hoàng ngày nào cũng phải dẫn nó đi dạo, lúc dẫn nó ra ngoài phải nhớ đeo xích. Còn nữa, phải nhớ mang theo túi đi tiểu của thú cưng, nó đại tiện xong cũng phải dọn sạch...

Lục Chi Lộ cẩn thận dặn dò những mục cần nhớ khi nuôi chó, Trần Tử Mặc càng nghe thì sắc mặt càng cứng ngắc, chỉ là một con chó mà cũng phải chú ý nhiều thứ đến thế sao?

Để anh mang về đi.


Hử?

Yết hầu Trần Tử Mặc khẽ trượt:
Trước kia nhà anh từng nuôi một con chó, về sau nó chết mới không nuôi nữa.

Đại Hoàng nhìn Nguyễn Diệc Thanh, có vẻ như nó biết đây là nhà mới của mình, còn chủ động vẫy đuôi lấy lòng nữa.
Nguyễn Diệc Thanh không có kinh nghiệm nuôi chó, nhưng Trần Tử Mặc nuôi giùm Lục Chi Lộ, bà sẽ không phản đối.

Khoảng thời gian tới phải làm phiền bác rồi ạ.
Lục Chi Lộ mở miệng nói.

Trần Tử Mặc, nhà anh có nuôi thú cưng không?
Lục Chi Lộ hỏi.
3
Không.

Lục Chi Lộ cười:
Bây giờ Tiểu Thảo con chị Tiểu Vũ còn quá nhỏ, em muốn gửi nuôi Đại Hoàng mấy ngày, đợi đến khi chị 9Tiểu Vũ đón Tiểu Thảo đi rồi sẽ đưa nó về. Nhà anh không có thú cưng, vậy ngày mai em bảo Chu Hạo đưa nó đi.

Sau đó cô lại quay đầu dặn dò thím Trương:
Thím Trương, thím chuẩn bị đồ của Đại Hoàng, bọn cháu sẽ đưa nó đi.


Vâng.

Thím Trương chuẩn bị đồ theo lời Lục Chi Lộ, cuối cùng ba người và một con chó lại đi ra ngoài.
Bởi vì Trần Tử Mặc đã báo trước nên khi bọn họ tới biệt thự nhà họ Trần, Nguyễn Diệc Thanh cũng vừa chuẩn bị bữa tối xong, đang ngồi một mình trong phòng khách. Bà thấy Trần Tử Mặc dẫn một cô gái và một đứa bé đi tới, trong tay còn dắt một con chó.

Sao lại có một chú chó vậy?


Tên nó là Đại Hoàng, gần đây Lục Chi Lộ không tiện chăm, con đưa về nuôi mấy ngày.

Rốt cuộc Phong Phi Nhứ cũng xen vào: [Chị dâu, chị vẫn chưa biết chuyện của chị Sáu và anh Trần sao?]
Trần Tử Nhiễm: [Chuyện gì?]
Phong Phi Nhứ: [Bọn họ đang quen nhau.]
Trần Tử Mặc ngồi bên cạnh Lục Chi Lộ, tất nhiên là cũng nghe thấy lời nói của Trần Tử Nhiễm.

Giờ khắc này, mặt anh đen như đáy nồi, nhìn ‘mẫu hậu’ của mình, dùng ánh mắt hỏi bà ấy: Rốt cuộc mẹ còn để con gánh tội thay cho mẹ bao lâu nữa?

Nguyễn Diệc Thanh cũng nhìn anh, trong mắt hiện hữu sự chân thành: Con trai, oan cho con rồi, mẹ hứa sẽ không có lần sau!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.