• 1,113

Chương 917: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (45.2)


Lục Chi Vũ cười mỉa:
Chẳng cần xác định, bởi vì trên thế giới không có ai hiểu Diệp Lăng Nam hơn tôi nữa. Những lần anh ta từ chối tôi, những lờ8i nặng nề mà anh ta đã nói với tôi, tất cả như một con dao đâm thẳng vào tim tôi. Lần cuối cùng tôi quyết định ra đi cũng là bởi vì lời nói của 3anh ta đấy. Anh thử hỏi xem, anh ta đã gì nào.


Ôn Tử Diễn quay đầu lại:
Anh đã nói gì với cô Lục?


Rốt cuộc, con ngươi lạnh nh9ư băng của Diệp Lăng Nam cũng xuất hiện vết nứt. Giây phút ấy, cuối cùng người ta cũng có thể nhìn thấy nỗi hối hận trong anh:
Tôi nói... cho d6ù có yêu gái ngành cũng không yêu Lục Chi Vũ.


Cực kỳ tốt, ví dụ như ngày nào chúng tôi cũng phải chuẩn bị thức ăn cho mợ chủ trước một ngày, bởi vì anh Diệp phải thử thức ăn trước, anh ấy hài lòng mới được làm cho mợ chủ. Anh Diệp biết rõ sở thích của cô ấy, nếu bị mắng anh ấy cũng không đôi co. Bình thường có bận đến đâu đi chăng nữa thì đến tối anh Diệp cũng gọi về hỏi mợ chủ đã ăn cơm chưa.


Anh ấy không hỏi đến con gái mình sao?


Cũng hỏi, nhưng chủ yếu là quan tâm mợ chủ nhiều hơn. Còn nữa, anh Diệp có một phòng riêng để quần áo của mợ chủ, bình thường không cho chúng tôi đụng vào, ngay cả việc dọn dẹp cũng do anh ấy làm.


Khi ấy tôi và mấy người bạn đi uống rượu, bọn họ lôi Lục Chi Vũ ra nói đùa. Tôi đã nói ra câu ấy trong lúc đầu óc choáng váng. Sau khi tỉnh rượu, chính tôi cũng quên mất. Sau này Lục Chi Vũ biến mất, bạn tôi mới nói cho tôi biết. Tôi muốn đi tìm Lục Chi Vũ để giải thích, nhưng cô ấy đã ra nước ngoài rồi.

Hỏi xong, Ôn Tử Diễn lại quay lại:
Thưa Tòa, tôi xin phép mời một nhân chứng khác tới.


Chấp thuận.


Nếu ai dám nói câu ấy với tôi, tôi nhất định sẽ biến hắn thành thái giám.
Thịnh Lam nói.
Trên Tòa, Ôn Tử Diễn vẫn khá bình tĩnh.

Anh nói câu ấy trong hoàn cảnh nào?

Không bao lâu sau, vú Ngô được mời lên Tòa.

Chào bác, xin hỏi bác có quan hệ thế nào với hai người họ?

Vú Ngô nhìn Diệp Lăng Nam và Lục Chi Vũ:
Tôi là người giúp việc nhà anh Diệp, chứng kiến toàn bộ quá trình anh Diệp trưởng thành. Sau khi anh Diệp kết hôn với cô nhà, anh Diệp đã đưa tôi tới biệt thự của bọn họ để chăm sóc cô chủ.


Bác cảm thấy anh Diệp đối xử với vợ mình như thế nào? Có tốt với cô ấy không?

Vú Ngô tươi cười:
Đương nhiên là tốt rồi. Kể từ khi bà chủ qua đời, tôi chưa thấy anh ấy tốt với ai như thế.


Tốt như thế nào ạ?


Quần áo?

Vú Ngô ngẫm nghĩ một lát:
Ừm... Gọi là cái gì ấy nhỉ... Tác phẩm thiết kế, đúng rồi, là tác phẩm thiết kế! Một phòng lớn chừng ấy mà cũng sắp không chứa nổi nữa rồi. Gần đây anh Diệp còn nói là dọn ra một phòng nữa để sau này còn để thêm.


Anh ta chỉ mê luyến đồ vật vậy thôi!
Lục Chi Vũ lớn tiếng nói.

Anh rể Năm, thực sự lúc đó anh rất... quá đáng đấy.
Lục Chi Lộ không nhịn được lên tiến5g.
Nghe người mình thích trong suốt bảy năm nói ra câu đó với mình, chẳng ai có thể chịu được.
Thẩm Thiên Trường đã rời khỏi vị trí nhân chứng từ nãy rồi:
Vậy nên hôm nay, anh ấy nhất định phải chịu sự tra tấn ấy.


Cô Lục, mong cô đừng xen ngang quá trình hỏi nhân chứng của tôi.
Ôn Tử Diễn mở miệng.

Lục Chi Vũ nghiến răng.


Vậy bác cảm thấy anh Diệp có yêu vợ mình không?


Trông vẻ mặt của vú Ngô có vẻ rất kỳ lạ:
Cậu hỏi gì lạ vậy, đương nhiên là yêu rồi, nếu không yêu thì vì sao phải đối tốt với cô ấy như thế?



Có lẽ là vì đứa con.


Vú Ngô lập tức nở nụ cười:
Sao có thể như thế được, tôi sống từng này tuổi rồi, chẳng lẽ tôi còn không nhìn ra được anh Diệp tốt với mợ chủ có phải là vì con không à? Ánh mắt của anh Diệp khi nhìn vợ và nhìn con khác hẳn nhau. Trong biệt thự không chỉ có một mình tôi là người giúp việc, cậu có thể gọi bọn họ tới rồi hỏi từng người một, tôi dám chắc là bọn họ cũng sẽ nói y hệt như tôi thôi.


Ôn Tử Diễn cười, giọng nói của dịu đi nhiều:
Không cần đâu, bác Ngô vất vả rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.