• 1,113

Chương 923: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (50)



Cậu cứ mơ đi!
Lục Chi Vũ hét lên.


Cậu coi em gái tôi là loại phụ nữ tùy tiện ở bên ngoài sao? Còn muốn nó đập tiền 8cho cậu à?!

Câu nào nhỉ?
Lục Chi Lộ cố gắng nhớ lại.
Lục Chi Vũ lên xe trước, Diệp Lăng Nam đứng ngoài xe:
Tiểu Lộ, cảm ơn em.

Anh vẫn luôn muốn nói câu này với cô.
[Chào buổi sáng.]
Cũng giống với tối hôm qua, hai người họ nhắn tin qua lại với nhau.

Sáng hôm sau thức dậy, Lục Chi Lộ phát hiện ra trong hộp thư có một tin nhắn chưa đọc.

Anh có giúp cậu ấy đâu. Ý anh là, em bắt anh giữ làm của riêng cho em cả đời anh cũng sẵn lòng.


...


...

Một lúc lâu sau, trong xe vang lên tiếng kêu của Lục Chi Vũ:
Mẹ kiếp, Diệp Lăng Nam, anh làm ơn bình thường lại cho em có được không?!

Lục Chi Lộ gật đầu.
Trần Tử Mặc quay người đi.

Cái gì?


Nếu không thì làm sao hớp hồn con trai ông ấy được.

Lục Chi Lộ nhìn anh không chớp mắt:
Anh...


Lời anh nói hôm nay có hiệu lực bất cứ lúc nào.

Lục Chi Lộ mỉm cười:
Chúng ta là người một nhà mà, có gì mà phải cảm ơn.


Tóm lại, anh sẽ tốt với Lục Chi Vũ.

Cô thật sự ngán ngẩm món cẩu lương này lắm rồi!

Lục Chi Lộ, em có biết tôn trọng người lớn không hả?!
Lục Chi Vũ lên án.
[Em không ngại cô ấy tới nhà họ Trần ở.]
Có hiệu lực bất cứ lúc nào?
Lục Chi Vũ hất cằm lên:
Em nói có sai đâu! Còn nữa, bao giờ anh mới lấy cái đống tiền của anh về? Để còn tránh việc ngày nào bố anh cũng mắng em là hồ ly tinh!

Diệp Lăng Nam nhìn cô, trong mắt ẩn chứa ý cười:
Vốn dĩ em chính là hồ ly tinh mà.


Lục Chi Lộ quay về chung cư.
Tâm trạng của Lục Chi Lộ cứ phơi phới, cô nhắn lại.
[Chào buổi sáng.]
Thấy Trần Tử Mặc có vẻ suy tư, Lục Chi Lộ lên tiếng:
Tính chị Tiểu Vũ thế đó, anh đừng để bụng.


Anh chỉ đang nghĩ, sao câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Nam lại khiến anh thấy hơi sến súa.

Lục Chi Vũ xì một tiếng:
Em lại không thấy vậy, Tiểu Lộ là người có chừng mực, Trần Tử Mặc không yêu nó thì cậu ta chỉ có thiệt thôi. Vả lại, dù thế nào thì Trần Tử Mặc cũng tốt hơn anh lúc trước, nhưng em cũng vượt qua được đấy thôi.


Vậy nên bây giờ em lôi tất cả những thằng đàn ông khác ra để so sánh với anh à?

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Trần Tử Mặc đứng thay giày ở khu vực gần cửa.
Đi được vài bước, anh nói:
Tới đây thôi là được rồi, hôm nay anh đỗ xe hơi xa.


Trần Tử Mặc...
Lục Chi Lộ muốn nói rồi lại thôi.
Trần Tử Mặc dừng bước, sau đó quay người lại, đi tới trước mặt Lục Chi Lộ.

Anh cũng nhìn ra à? Trần Tử Mặc không thích Tiểu Lộ đến thế.


Ừm, anh cảm thấy bọn họ hơi miễn cưỡng.

Sau đó, anh chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cô.
Lục Chi Lộ dựa vào lòng anh, như thể trên thế giới chỉ còn lại nhịp tim của người đàn ông này.
Mặt của Lục Chi Vũ đỏ bừng, cô quăng đũa xuống:
Chị ăn xong rồi!

Diệp Lăng Nam cũng định buông đũa xuống.
Diệp Lăng Nam đang định mở cửa xe, nhưng đột nhiên xoay người lại:
Trần Tử Mặc cũng khá tốt, nhưng em tốt hơn.

Lục Chi Lộ nhướng mày:
Anh rể nghĩ thế thật à?


Cậu cậu cậu...

Lục Chi Vũ nghẹn họng, không biết phản bác kiểu gì.

Có phải trừ chuyện đó ra, trong đầu đám đàn ông các người chẳng có gì khác nữa không?!

Thời khắc ấy, nhịp tim của Lục Chi Lộ bắt đầu tăng nhanh.

Trần Tử Mặc, có phải là anh hơi thích em rồi đúng không?
Lục Chi Lộ đỏ mặt nói.
Đến khi khám xong cho bệnh nhân ngày hôm nay thì đã gần ba giờ chiều.
Lục Chi Lộ không rời khỏi bệnh viện ngay như thường ngày. Cô ngồi trong phòng khám chờ Mạnh Văn Phi.
Năm giờ chiều, Mạnh Văn Phi tới khoa tâm thần của bệnh viện Hi Nhân.
Lâm Hoa đứng ngoài phòng khám:
Cô Mạnh.

Anh biết cô chỉ muốn nghe câu ấy.
Lục Chi Lộ gật đầu:
Vâng, thế là đủ rồi.


Ừm.


Để em tiễn anh.


Không biết, nhưng anh có thể thử xem.

Vừa dứt lời, một bóng người nhào vào lòng anh, Trần Tử Mặc cứng đờ người lại.
Cô lẳng lặng nở nụ cười.
Cho dù kết quả như thế nào, ít nhất vào giây phút này, cô cũng có được rồi, cô cảm thấy đáng lắm.

Anh định bao giờ quay lại làm việc?
Trần Tử Mặc đột nhiên hỏi.
Diệp Lăng Nam ngước mắt nhìn anh:
Công việc có bao giờ là xong đâu, dành thời gian cho vợ mới là quan trọng nhất.

Trần Tử Mặc ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, Lục Thiển Thiển nằm sấp bên cạnh anh, đang ngủ say sưa rồi.
Lục Chi Lộ rón rén đi tới, bế cô bé về phòng.

Chú Trần, chung phòng là gì ạ? Vì sao cô Năm và chú Năm phải chung phòng ạ?
Lục Thiển Thiển hăng hái học hỏi.
Lục Chi Lộ nhìn hai kẻ đầu têu, chỉ muốn khâu mồm bọn họ lại.

Anh rất bình thường.


...

Lại là một ngày như bao ngày khác, cô vệ sinh cá nhân, đưa Lục Thiển Thiển tới trường rồi đến bệnh viện.
Đến buổi chiều, Lục Chi Lộ gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc, nói là hôm nay mình phải tăng ca, bảo anh không cần đợi mình ăn tối, cô cũng đã bảo thím Trương đi đón Thiển Thiển rồi.
Mạnh Văn Phi nhếch môi, nở nụ cười khinh miệt:
Chờ riêng tôi hả?


Chẳng phải cô đã đặt lịch hẹn sao? Tôi cũng phải tăng ca theo thôi.


Lục Chi Vũ và anh đều hy vọng em được hạnh phúc, tốt nhất là hạnh phúc hơn cả bọn anh.


Cảm ơn anh rể, em sẽ cố gắng.


...

Rốt cuộc Lục Chi Lộ cũng không nhịn được nữa, cô lên tiếng đuổi người:
Anh chị ăn nhanh rồi đi đi!


Không.
Diệp Lăng Nam lắc đầu.

Vậy vì sao anh không giúp em mà lại đi giúp cậu ta?

Lúc đi ra ngoài thì Trần Tử Mặc đã đứng lên rồi.

Anh về à?

Lục Chi Lộ ngửa đầu lên, bóng ai đó phủ xuống trán cô.
Hơi lạnh thấm vào môi, tuy rằng chỉ như lướt qua trong thoáng chốc.
Trần Tử Mặc cạn lời, lối tư duy của Lục Chi Vũ thật sự là khác người.

Chẳng phải đến giờ chị và3 Diệp Lăng Nam cũng không chung phòng đấy thôi, sao lại rảnh rỗi quản chuyện của người khác như thế?
Trần Tử Mặc trả lời.
Diệp Lăng Nam tối sầm mặt lại.
Cơm nước xong xuôi, Lục Chi Vũ và Diệp Lăng Nam chờ Tiểu Thảo ngủ rồi mới cùng vú Trần rời khỏi chung cư.
Lục Chi Lộ tiễn bọn họ ra tới cổng.
Dứt lời, Diệp Lăng Nam đi ra ngoài, Lục Thiển Thiển cũng chạy ra phòng khách chơi với Tiểu Thảo.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Lục Chi Lộ và Trần Tử Mặc.

Thiển Thiển còn chưa tới sáu tuổi, không thể cứ ngồi nghe mấy lời mà anh chị vừa nói được.

Lục Chi Vũ bày ra vẻ mặt không phục:
Tại Trần Tử Mặc khơi ra trước mà.

Lục Chi Lộ nhìn anh:
Anh không cô đơn đâu.

Hiện tại, Diệp Lăng Nam cứ như biến thành người khác vậy.
Mạnh Văn Phi nhìn tấm thẻ trước ngực cậu ta:
Sinh viên thực tập?


Đúng thế, bác sĩ Lục là cô giáo của tôi, cô ấy cũng là bác sĩ duy nhất có hai bằng chuyên môn trong bệnh viện.

Diệp Lăng Nam lên xe, Lục Chi Vũ hỏi Diệp Lăng Nam:
Lúc nãy anh nói gì với Tiểu Lộ mà lâu như thế?


Nói tới Trần Tử Mặc.


Những gì cậu ấy nói là5 sự thật.
Diệp Lăng Nam nghiêm mặt nói.
Lục Chi Vũ không ngờ Diệp Lăng Nam cũng xen vào, cô lập tức bùng nổ:
Diệp Lăng Nam, có phải anh lại muốn chia tay không?


Cô giáo? Bác sĩ? Lục Chi Lộ xứng với hai cái danh ấy quá nhỉ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.