• 1,113

Chương 926: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (52.1)



Cộc cộc...


Bên ngoài, có người gõ cửa.
Lục Chi Lộ nhún vai:
Em đã nói là phải làm suốt đêm rồi mà.


Ngày mai em không phải làm à?

Lục Chi Lộ sửng sốt mất một lúc rồi mới mở miệng:
Vừa rồi, anh đang... ra lệnh cho em?

Ngay cả thời gian tăng ca cũng quản, lúc trước anh tăng ca, cô có bao giờ quản anh đâu?

Trần Tử Mặc, anh định ở đây với em à?
Lục Chi Lộ nhẹ giọng hỏi.
Trần Tử Mặc đã nhắm mắt lại rồi, anh không trả lời cô, không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ.
Đến khi hâm nóng xong và quay lại, cô phát hiện ra cửa phòng mình không đóng.
Lục Chi Lộ nhíu mày lại, cô nhớ lúc ra ngoài cô có đóng cửa mà.
Tự nhiên cô cũng thấy đói, coi như bữa khuya cũng được đấy nhỉ?
Cô nhớ trong phòng nghỉ của nhân viên có một cái lò vi sóng, bèn đứng lên đi hâm nóng lại chiếc pizza.
[Rốt cuộc em cũng biết vì sao Tiểu Nhiễm lại nói anh keo kiệt rồi.]
[Lã5ng phí thức ăn là hành vi đáng xấu hổ, phải phạt tiền.]
Lục Chi Lộ sực hiểu, cô nở nụ cười:
Vậ9y thì đúng là của tôi rồi.

Lúc quay về phòng, Lục Chi Lộ gửi tin nhắn cho Trần Tử Mặc.
Thấy Trần Tử Mặc vẫn ngồi ở đó, cô hỏi:
Anh không đi à?


Bao giờ em làm xong?

[Ở bệnh viện có nhà ăn mà, lúc chiều em6 ăn cơm rồi.]
[Vậy thì chuyển tiền cho anh đi.]

Anh ăn cùng em không?
Lục Chi Lộ hỏi anh.

Có.

Lục Chi Lộ nở nụ cười, tầm mắt quay về với màn hình máy tính.
Ba giờ sáng, Lục Chi Lộ ngẩng đầu lên khỏi máy tính. Trần Tử Mặc đang nằm trên ghế, lần này là ngủ thật rồi.

Mau viết luận văn của em đi, anh ngủ một lát.

Nói xong, Trần Tử Mặc đi tới cạnh một chiếc ghế rồi nằm xuống. Bình thường cô dùng chiếc ghế ấy để cho bệnh nhân nằm mỗi khi cần thôi miên, có thể ngả về sau.
Lục Chi Lộ định mở miệng gọi anh dậy, nhưng rồi bất chợt dừng lại.
Cô đứng lên, rón rén đi tới cạnh ghế nằm, cúi người xuống quan sát khuôn mặt của người đàn ông lúc ngủ.
Trần Tử Mặc cắn răng:
Lát nữa chuyển!

Hai người ăn hết pizza, Lục Chi Lộ lại tiếp tục mở tài liệu ra.
Cô âm u tàn nhẫn, còn anh thì quang minh chính đại.
Cô thích sự quang minh chính đại ấy của anh, cũng giống như anh thích tính cách đường đường chính chính của Thẩm Thiên Trường.

Có chứ.


Muộn nhất đến ba giờ.

Lục Chi Lộ đứng lên đi mở cửa, một nhân viên giao hàng đứng đang đứng ở đó.

Xi8n hỏi, cô có phải cô Lục không ạ?

Lục Chi Lộ chuyển cho anh một tệ, thế mà Trần Tử Mặc lại nhận thật.
Lục Chi Lộ cạn lời, cô nhìn suất ăn rồi lại tiếp tục cắm đầu viết luận văn.
Thế nhưng, thứ thu hút cô không phải là khuôn mặt ấy, mà là mong muốn bảo vệ người nhà của anh. Cô luôn cảm thấy mình và Trần Tử Mặc là cùng một loại người, nhưng hôm nay Mạnh Văn Phi lại nhắc nhở cô.
Trần Tử Mặc khác cô.
Lục Chi Lộ đi tới trước bàn làm việc, mở hộp pizza ra:
Sao anh lại tới đây? Anh cũng mới tăng ca xong à?


Ừm.


Tôi đây.


Đây là đồ ăn của cô, cảm phiền cô ký giúp tôi.

Lục Chi Lộ nghi hoặc:
T3ôi không gọi đồ ăn mà?

Anh shipper nhìn tờ đơn trong tay:
Là do một anh họ Trần đặt.

Trần Tử Mặc rất đẹp trai, thừa hưởng hết những ưu điểm ngũ quan của Trần Bạc Hiên và Nguyễn Diệc Thanh.
Anh có nét giống Trần Tử Nhiễm, nhưng càng sắc nét hơn.
Cô bước tới, đẩy cửa ra đi vào, thấy có một người đứng trong phòng.
Lục Chi Lộ hết hồn:
Sao... Sao anh lại tới đây?

Trần Tử Mặc quay đầu nhìn cô:
Vừa rồi em đi đâu thế?

Lục Chi Lộ cầm chiếc pizza:
Em đi hâm nóng cái pizza thôi. Chẳng phải anh nói không thể lãng phí thức ăn sao?

Lục Chi Lộ đưa cho anh một miếng nhỏ, Trần Tử Mặc cầm lấy ăn luôn.

Trả một tệ cho em!
Lục Chi Lộ hất cằm lên.
Lục Chi Lộ vươn tay ra sờ hộp thức ăn, đã nguội mất rồi.
Cô mở nó ra, là một chiếc pizza size nhỏ, đúng sở thích của Lục Chi Lộ.
Cô viết liên tục mấy tiếng liền, đến khi ngẩng đầu lên thì đã quá nửa đêm rồi.
Lần cuối cô làm việc tới muộn như vậy là hai năm trước.
Lục Chi Lộ giữ nguyên tư thế ấy, không biết đã nhìn bao lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.