Chương 939: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (60)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1599 chữ
- 2022-02-19 09:35:51
Trần Bạc Hiên nhìn anh rồi gật đầu một cái:
Con về rồi à?
Vâng, con đi ngủ đây.
Tử Mặc.
Trần Bạc Hiên gọi8 anh lại.
Ông ôm Nguyễn Diệc Thanh vào lòng:
Không có gì, chỉ cần Tử Mặc quyết định rồi thì tôi sẽ ủng hộ nó.
Nguyễn Diệc Thanh trợn trắng mắt:
Vốn ông cũng chẳng phản đối được.
...
Mấy ngày nay Lục Chi Lộ xin nghỉ học cho Lục Thiển Thiển, đưa cô bé đi chơi khắp thành phố Vân, điều chỉnh lại tâm trạng của Lục Thiển Thiển, cũng như tâm trạng của chính mình.
Thấy trạng thái tinh thần của cả hai cô cháu đều khá ổn, Lý Nhược Cần không miễn cưỡng nữa. Bọn họ đều hiểu, đã là vấn đề liên quan tới Lục Thiển Thiển thì Lục Chi Lộ luôn không chịu nhượng bộ.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm ở chung cư của Lục Chi Lộ xong, Lý Nhược Cần và Lục Cảnh Hành ra về.
Chính miệng Tử Mặc nói thế à?
Nguyễn Diệc Thanh hằm hè:
Đúng thế, với cả nó bảo chúng ta đừng qua lại với nhà họ Mạnh nữa. Còn nữa, hôm ở trong phòng trà, rốt cuộc Mạnh Hiến Lâm đã nói gì với ông?
Trần Bạc Hiên nhìn bà một lúc rồi bất chợt nở nụ cười.
Vậy thì cũng đâu đến mức cấm nhập cảnh vĩnh viễn, dù sao ngoài chúng ta ra thì nhà họ Mạnh cũng còn không ít họ hàng ở trong nước...
Nguyễn Diệc Thanh ngồi dậy:
Trần Bạc Hiên, tôi nói ông này, ông có thể sửa cái lòng thương hại vô tội vạ của ông đi được không? Nếu cảm thấy bất công cho bọn họ đến thế thì ông chuyển tới nước Y sống với họ luôn đi!
Thấy bà gắt gỏng, Trần Bạc Hiên nhẹ giọng hẳn:
Ý tôi không phải như thế, tôi chỉ cảm thấy con trai chúng ta quá vô tình mà thôi.
Tử Mặc, làm sao bố và chú Mạnh có thể đoạn tuyệt quan hệ được, con biết chú ấy...
Vậy nên hôm nay con đã cứu mạng con gái chú ấy, coi như trả lại ân tình chú ấy cứu mạng bố rồi.
Dứt lời, Trần Tử Mặc xoay người lên tầng hai.
Không được.
Lục Chi Lộ lập tức từ chối.
Lục Chi Lộ, có phải em hơi quá đáng rồi không?!
Lục Chi Y cắn răng.
Lục Chi Y nhìn cô, anh ta đã nhịn lâu lắm rồi. Vốn anh ta định tìm được Lục Thiển Thiển là sẽ tới đón về ngay, nhưng vì lo lắng cho tâm trạng của Lục Chi Lộ nên đã chờ ba ngày rồi mới tới. Lục Chi Lộ không cảm ơn thì thôi, lại còn ngăn cản anh ta.
Mẹ cứ đợi trước đi.
Ban đêm, Trần Bạc Hiên nằm trằn trọc trên giường.
Con đã đưa cô ấy và chú Mạnh về nước Y rồi.
Trần Bạc Hiên tỏ vẻ không hiểu.
Con không chỉ đưa bọn họ về nước, mà còn cấm họ nhập cảnh. Bọn họ sẽ không bao giờ về nước được nữa.
Anh vẫn luôn cảm thấy trong mắt Trần Bạc Hiên, N9guyễn Diệc Thanh và Trần Tử Nhiễm mới là quan trọng nhất.
Trần Bạc Hiên cũng đã từng thành danh lúc còn trẻ, sáng lập 6ra Ẩm thực Trần Thị, kết hôn với Nguyễn Diệc Thanh – tiểu thư nhà họ Nguyễn ở thành phố Hải. Sau khi kết hôn, ông không thể dà5nh nhiều thời gian cho sự nghiệp được nữa. Năm Trần Tử Mặc mười tuổi, vì khúc mắc với Tập đoàn Doãn Thị, ông bị tàn tật, không thể đi lại trong một thời gian dài.
Kể từ chuyện đó, Trần Bạc Hiên không còn ý chí phấn đấu trong ngành ẩm thực nữa, mải mê đi du lịch với Nguyễn Diệc Thanh. Nếu Trần Tử Mặc không tiếp quản trách nhiệm của ông thì Ẩm thực Trần Thị đã gục ngã sau những lần khủng hoảng rồi.
Ba ngày sau khi tìm được Lục Thiển Thiển.
Lục Cảnh Hành và Lý Nhược Cần tới chung cư của Lục Chi Lộ, mặc dù nói là tới thăm Lục Thiển Thiển, nhưng trên thực tế là muốn thương lượng với cô để đón Lục Thiển Thiển về. Lục Chi Lộ không nói là đồng ý, nhưng cũng không nói là không được, chỉ bảo là sẽ suy nghĩ thêm mấy ngày.
Nỗi lòng của Trần Bạc Hiên dao động kịch liệt. Ông hiểu con trai mình. Hiện tại, Trần Tử Mặc chỉ đang thông báo cho ông mà thôi.
Vì sao phải làm thế?
Mạnh Văn Phi hại Lục Thiển Thiển suýt thì bị bắt cóc, người nhà họ Lục muốn lấy mạng cô ấy.
Lục Chi Y không định nói thêm gì nữa. Anh ta xoay người đi về phía phòng của Lục Thiển Thiển.
Hôm nay, cho dù là cướp, thì anh ta cũng phải cướp Lục Thiển Thiển đi!
Nhưng còn chưa đi tới cửa phòng thì đã có người túm tay anh ta lại.
Đến buổi chiều, Lục Chi Y tới nhà.
Mới đầu anh ta cũng không nói gì, chỉ bế Lục Thiển Thiển, chơi với cô bé một lúc. Đến khi cô bé buồn ngủ và đi ngủ, Lục Chi Y mới nói ra mục đích của mình.
Hôm nay anh tới để đón Thiển Thiển về.
Trần Bạc Hiên trầm ngâm giây lát:
Cũng được, để Văn Phi về nước suy nghĩ lại, đợi một thời gian nữa lắng xuống, bố sẽ tới nước Y...
Bố, ý con là sau này bố đừng liên lạc với chú Mạnh nữa. Nhà họ Trần và nhà họ Mạnh không cần thiết phải qua lại làm gì.
Trần Bạc Hiên nhìn anh chằm chằm. Người nhà họ Lục làm thế thì ông còn hiểu được, nhưng sao Trần Tử Mặc cũng phải tuyệt tình như vậy?!
Là... bởi vì Lục Chi Lộ?
Không liên quan gì tới Lục Chi Lộ cả, là bởi vì con.
Nếu lúc trước anh quả quyết hơn, nếu anh đề phòng Mạnh Văn Phi hơn, vậy thì chuyện ngày hôm nay đã chẳng xảy ra.
Lên tới tầng hai, anh thấy Nguyễn Diệc Thanh đang đứng ở cửa phòng.
Trần Tử Mặc tới gần, nhìn bà và nói:
Mẹ, con quyết định sẽ kết hôn với Lục Chi Lộ.
Tiếp đó Trần Tử Mặc nhướng mày lên:
Trước lúc đấy, con không muốn nhà họ Trần và nhà họ Mạnh dính dáng gì tới nhau nữa.
Lục Chi Lộ vẫn giữ nguyên thái độ cương quyết thường ngày:
Anh có thể cử người trông chừng Thiển Thiển, nhưng em không thể để con bé sống với anh được.
Lục Chi Y hít sâu một hơi:
Lục Chi Lộ, anh không mong có được sự tha thứ của em, đời này em hận anh thế nào cũng được. Nhưng hôm nay anh nhất định phải đưa Thiển Thiển đi, anh không thể để con bé bị bắt cóc lần thứ hai được!
Lục Chi Lộ ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt lại dâng lên sự căm hận:
Đúng là anh không nên mong chờ sự tha thứ từ em, bởi vì anh không xứng!
Ngày hôm ấy, nghe anh và Trần Tử Nhiễm cãi nhau, Trần Bạc Hiên nghĩ lại, mới phát hiện ra bao nhiêu năm qua, người mà ông ít để tâm nhất chính là Trần Tử Mặc.
Bố, đêm nay Mạnh Văn Phi suýt thì mất mạng.
Trần Tử Mặc mở miệng.
Trần Bạc Hiên giật mình:
Sao lại như thế? Đã đưa tới bệnh viện rồi báo cho chú Mạnh chưa?
Nguyễn Diệc Thanh nở nụ cười:
Dù con làm gì thì mẹ cũng ủng hộ con.
Con cảm ơn mẹ.
Con định bao giờ cầu hôn với Tiểu Lộ?
Nguyễn Diệc Thanh không nhịn được, đạp cho ông một cái:
Ngủ thì ngủ, không ngủ thì cút đi!
Tôi cứ cảm thấy có lỗi với Hiến Lâm.
Trần Bạc Hiên thở dài.
Lỗi lầm gì ở đây? Nếu không có Tử Mặc, tối nay Mạnh Văn Phi đã mất mạng rồi. Nó nghĩ người nó hại là ai hả? Đó là cháu gái của nhà họ Lục đấy! May mà ông cụ Lục không ở trong nước, nếu không sáng mai tôi với ông còn phải tới nhà người ta nhận tội nữa đấy!
Đủ rồi đấy! Trần Bạc Hiên, nếu lúc còn trẻ ông quả quyết hơn một chút thì hiện giờ chân ông đã chẳng thế này. Tôi thấy Tử Mặc cũng thừa hưởng cái tính đó của ông nên lúc trước mới do dự và nương tay với Mạnh Văn Phi như thế. Còn nữa, vừa rồi Tử Mặc nói với tôi, nó sẽ kết hôn với Tiểu Lộ.
Trần Bạc Hiên cất cao giọng:
Kết hôn?!
Ông kích động cái gì hả?!
Trần Tử Mặc dừng bước.
Những năm qua... Con đã phải chịu vất vả vì cái nhà này rồi.
Trần T3ử Mặc cứng người lại, anh chưa từng nghe bố mình nói như thế bao giờ.
Lục Chi Y quay đầu lại, hai vệ sĩ xuất hiện trong phòng từ lúc nào mà anh ta chẳng hề hay biết.
Anh Lục, mời anh đi ngay cho!
Lục Chi Y nhìn về phía Lục Chi Lộ, cô đang bình tĩnh ngồi uống nước trên xô pha.
Tôi là bố của Lục Thiển Thiển, dựa vào đâu mà các người ngăn cản tôi?!
Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của cô Lục.
Lục Chi Y quát to:
Lục Chi Lộ, em dám thuê người về để đề phòng anh!
Vẻ mặt của Lục Chi Lộ hết sức lạnh lùng:
Không phải để đề phòng anh, anh chỉ trùng hợp đụng vào họng súng thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.