• 1,113

Chương 953: Ngoại truyện II MẶC NGHIÊN THANH LỘ NGUYỆT (71)


Dù sao cũng không tốn tiền.

Nhân viên phục vụ gật đầu:
Được ạ, chỉ cần là yêu cầu của cô Lục thì chúng tôi đều sẽ th8ỏa mãn.

Lục Chi Lộ đứng lên:
Tôi biết rồi.

Dứt lời, cô xoay5 người đi ra ngoài.
Lục Chi Lộ không khỏi bực bội, người đàn ông đó điên mất rồi.
Lục Chi Lộ dừng xe vào lề đường, lấy hai trăm tệ trong ví tiền ra đưa cho Lâm Hoa:
Cậu tự bắt xe về đi, tôi cần xử lý một vài chuyện.


Trần Tử Mặc, anh có cảm thấy mình bị bệnh không?

Không chỉ mang chó của cô đi mà mỗi ngày còn dùng một số điện thoại khác để quấy rối cô, đúng là thần kinh!
3Lâm Hoa không dám nói gì nữa.

Chúng tôi đã ăn hết bao nhiêu tiền?

Vậy nên anh ta và Trần Tử Mặc mới xuất hiện ở đây, không ngờ lại gặp ngay Lục Chi Lộ.

Anh Phạm, các anh cũng tới đây ăn cơm à?
Lâm Hoa lên tiếng trước.
Lâm Hoa chê thẳng miệng:
Ông chủ của các cô thật keo kiệt!

Hai người ra khỏi nhà hàng, đi tới khu vực chờ thang máy.

Không được.


Vậy anh muốn thế nào?

Lục Chi Lộ xuống xe, đột nhiên lại muốn hút thuốc.
Lúc ở nước M, cô thường xuyên lên cơn thèm thuốc. Vì thế cô còn đi khám, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Trong thâm tâm Trần Tử Mặc không hề tán thành việc cô bất chấp thủ đoạn vì người nhà, cho dù miễn cưỡng tới với nhau thì sau này cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Vậy nên cô mới tới nước M, dùng khoảng thời gian dài như thế làm mình tỉnh táo lại, có thể thản nhiên đối mặt với anh.
Trần Tử Mặc xuống xe đi về phía cô, nhìn cô nhả khói ra.
Mỗi khi hút thuốc, trông Lục Chi Lộ luôn có nét gì đó rất khác với bình thường.
Phạm Tiêu nở nụ cười lúng túng. Muộn thế này rồi, đâu thể nói là bọn họ tới tuần tra nhà hàng được.
Anh ta nhìn Lục Chi Lộ, trên mặt Lục Chi Lộ không có biểu cảm gì.
Nói xong, Phạm Tiêu chỉ muốn tặng mình một like.
Lục Chi Lộ vào thang máy, Lâm Hoa cũng đi theo.
Thế thì đúng rồi.
Cửa thang máy mở ra, Lục Chi Lộ và Lâm Hoa đứng im ở đó.
Lâm Hoa vươn tay ra ấn vào nút B2, bốn người bọn họ im lặng đi xuống nhà để xe.
Lục Chi Lộ và Lâm Hoa đi tới trước xe của mình, nhanh chóng rời khỏi đó.

Thôi được rồi.

Sau khi Lâm Hoa đi, Lục Chi Lộ đợi một lát trong xe, đến tận khi chiếc xe đằng sau cũng dừng lại.
Đến giờ anh ta vẫn không biết vì sao lúc trước bọn họ lại chia tay.
Lục Chi Lộ lái xe đưa Lâm Hoa đi gần mười phút.

Cô ơi, hình như đằng sau có xe đi theo chúng ta.

Lục Chi Lộ nhìn vào gương chiếu hậu. Mặc dù cách rất xa, nhưng cô vẫn nhận ra được đó là xe của Trần Tử Mặc.
Phạm Tiêu nhìn Trần Tử Mặc:
Tổng Giám đốc Trần, bác sĩ Lục đi rồi.

Trần Tử Mặc lạnh mặt:
Cậu không cần đi theo.

Trần Tử Mặc tới gần cô, vươn tay ra giữ chặt bả vai cô:
Lục Chi Lộ, chính anh cũng không biết vì sao anh lại biến thành như thế này, có phải biểu hiện của anh vẫn chưa rõ ràng không? Được, vậy bây giờ anh sẽ nói cho em, em thành công rồi, anh thích em! Vì sao em lại ra nước ngoài mà không nói một lời nào như thế? Em có biết tám tháng qua anh đã sống thế nào không?!

Lục Chi Lộ bình tĩnh nghe anh nói hết.
Lâm Hoa không nhận tiền, nhưng vẫn mở cửa xe ra:
Em không về đâu, để em kiếm nơi nào gần đây chờ cô.

Lục Chi Lộ lườm cậu ta:
Cậu về trước đi, không cần chờ.


Lúc đó em vẫn hái đấy thôi.


Vậy nên tôi mới biết là không ngọt.

Trong thang máy, Phạm Tiêu và Trần Tử Mặc cũng không nhúc nhích gì.
Ngay khi Lục Chi Lộ và Lâm Hoa vào nhà hàng, Phạm Tiêu đã nhận được thông báo. Khách hàng SVIP được miễn phí ở tất cả các nhà hàng thuộc Tập đoàn Trừng Phong chỉ có một mình Lục Chi Lộ. Bất kể cô tới nhà hàng nào ăn cơm thì trụ sở chính cũng nhận được thông báo.

Vậy nên? Tôi phải đón nhận à?

Trần Tử Mặc sững người.
Dứt lời, anh lên xe, lái xe đuổi theo.
Phạm Tiêu đứng tại chỗ, thở dài một hơi thật sâu.
Chu Hạo lại ngồi xuống:
Anh trả tiền rượu.


Tôi có tiền.


Chỉ cần anh không nói chia tay thì vẫn chưa coi là kết thúc.


Tình cảm không thể xuất phát từ một phía, dưa hái xanh không ngọt.

Lâm Hoa nhìn hàng số trong thang máy, nút tầng một không hề sáng.
Cậu ta thầm cười nhạo, kỹ thuật nói dối của Phạm Tiêu ghẻ thật đấy.
Nhưng Trần Tử Mặc đứng im ở đây, anh ta cũng không dám nhúc nhích.

Hai người vào đi, chúng tôi cũng đang định xuống.


Cô Lục, cô không cần trả tiền ạ.

<9br>Nhân viên phục vụ hơi xấu hổ, kiểm tra lại hóa đơn trong tay.

Tổng cộng là 1348. Cô Lục, không có sự đồng ý của 6tập đoàn, chúng tôi không được tự ý nhận tiền của cô.


Đó là vì em không cho anh cơ hội để em cảm nhận được vị ngọt!
Trần Tử Mặc gầm nhẹ.
Lục Chi Lộ không nói gì.

Để tôi đưa cậu về.


Cô đúng là người tốt!


Trần Tử Mặc, có phải thái độ của tôi vẫn chưa rõ ràng không? Được, vậy bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, hiện tại tôi không thích anh. Mong rằng sau này anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, hiểu chưa?!

Dứt lời, Lục Chi Lộ xoay người vào trong xe.
Chu Hạo bảo người mang rượu tới cho Trần Tử Mặc rồi định về phòng mình.

Có rảnh uống một ly với tôi không?

Trần Tử Mặc bỗng nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc đứng ở ban công phòng anh, cúi đầu xuống châm lửa từ tay anh.
Cùng với làn khói chứa đầy sự trào phúng mà cô phả vào mặt anh trong buổi sáng hôm ấy.

Cậu có tiền bắt taxi không?


Không có...

Lâm Hoa cũng đứng lên. Lúc đi qua nhân viên phục vụ, cậu ta vẫn không nhịn được hỏi một câu:
Chuyện đó... Bạn của cô Lục tới thì có được miễn phí không?

Nhân viên phục vụ mỉm cười:
Phải đích thân cô Lục tới mới được.

Cô không muốn giống như trước kia, lún sâu trong vũng bùn phủ định bản thân, quá nguy hiểm và đáng sợ.
Sau khi Lục Chi Lộ đi, Trần Tử Mặc cũng lên xe, lái xe tới Dạ Mị.
Cho nên, cô chỉ có thể tìm những nhãn hiệu chứa hàm lượng hắc ín thấp để hút.
Cô tựa vào xe, bật lửa châm thuốc.
Lục Chi Lộ hỏi:
Cậu ở đâu?


Ơ... Không gần nơi này lắm đâu ạ.

Lâm Hoa quay sang, nhìn Lục Chi Lộ với vẻ mặt mong chờ.
Vẻ mặt của Lục Chi Lộ hơi khó coi.
Trần Tử Mặc nhếch môi:
Anh là bệnh nhân, em là bác sĩ, vừa hay có thể khám cho anh. Em khám xem bệnh này của anh có chữa được không?

Lục Chi Lộ vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân dẫm tắt lửa:
Tôi biết lúc trước tôi đề nghị chia tay, mặc dù không trả thù tôi, nhưng anh vẫn không cam lòng. Hay là để tôi xin lỗi anh, chúng ta dứt khoát chia tay, có được không?

Thấy anh ta đến, Chu Hạo không hề ngạc nhiên.
Dù sao Trần Tử Mặc cũng rất hào phóng, uống say không gây chuyện, anh ta không có gì phải lo lắng cả.
Chu Hạo cười, vươn tay ra rót rượu.


Sao rồi? Lại bị cô Sáu từ chối à?


Trước đó, bởi vì muốn gặp Lục Chi Lộ mà không được, vậy nên Trần Tử Mặc mới tới đây uống rượu xả stress.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Trường Chi Cửu.