Chương 972: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (3)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1331 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Anh bước từng bước tới trước cửa phòng, đang định vươn tay ra gõ cửa thì lại thấy Tân Dịch xuất hiện ở cuối hành lang.
Tần Phong quay đầu nhìn cậu.
Mỗi khi dạy con, chị họ không bị thích người khác chen ngang.
Tần Phong cũng nhận ra sự khách khí của Giang Mộ Tuyết, nhưng anh nghĩ, lâu thế rồi bọn họ không gặp nhau, xa lạ hơn cũng là bình thường. Bây giờ cô về rồi, sau này còn nhiều thời gian mà.
Chẳng bao lâu sau, thím Lý bưng cà phê tới.
Thằng bé là Tiểu Việt, Giang Lệnh Việt, sinh sau Tiểu Hoa năm phút.
Giang Lệnh Hoa.
Cô mặc chiếc váy liền thân bằng len màu tím khói, mặc dù là kiểu dáng rộng, nhưng phần eo được thắt dây lưng, vậy nên không hề thùng thình. Làn da trắng nõn mềm mịn, mái tóc dài lúc đầu đã được cắt ngang vai. Trên môi cô hiện hữu nụ cười nhẹ, toát lên cảm giác dịu dàng thuần khiết.
Tần Phong ngơ ngác nhìn cô. Trông cô không khác năm năm trước là bao, thậm chí không nhìn ra được rằng cô đã là mẹ của hai đứa trẻ. Trái tim anh đập thình thịch, có lẽ trong năm năm qua, cuộc sống của cô cũng khá tốt.
Chúng ta là vợ chồng!
Đã từng thôi.
Giang Mộ Tuyết sửa lại.
Giang Mộ Tuyết lại nhấp một ngụm cà phê:
Ngoài Tiểu Hoa ra thì em còn có con trai...
Anh biết, anh sẽ không để bụng điều đó. Tiểu Tuyết, bất kể em từng chung sống với ai thì anh cũng sẽ không bận tâm.
Tần Phong cố gắng để mình trông thật bình tĩnh.
Giang Mộ Tuyết uống một ngụm. Thấy cô cúi đầu nghiêm túc uống, Tần Phong cũng cảm thấy khô miệng, bèn bưng lên uống một ngụm.
Tiểu Hoa là con gái của anh.
Giang Mộ Tuyết thản nhiên nói.
Tiểu Tuyết, anh xin lỗi.
Tần Phong nói xin lỗi từ tận đáy lòng.
Giang Mộ Tuyết hơi ngẩn ngơ, sau đó lập tức nở nụ cười:
Hiện tại nói những chuyện ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù sao, hiện tại chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa, mọi chuyện lúc trước coi như xí xóa.
Mặc dù đã biết trước rồi, nhưng nghe cô xác nhận lại, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Khóe môi anh cũng hiện lên nụ cười:
Anh biết.
Tần Phong đưa bó hoa trong tay cho Giang Mộ Tuyết:
Anh mua trên đường tới đây, tặng em.
Giang Mộ Tuyết liếc nhìn:
Khiến anh tiêu pha rồi.
Giang Lệnh Việt.
Giây phút ấy, Tần Phong bỗng nở nụ cười, hưng phấn và kích động, anh không biết mình muốn khóc hay muốn cười nữa.
Giang Mộ Tuyết cụp mắt xuống, nói tiếp:
Ngoài Tiểu Hoa ra thì em còn có con trai, cũng là con của anh.
Tần Phong sửng sốt, còn tưởng là mình nghe lầm:
Em nói gì cơ?
Giang Mộ Tuyết ngồi xuống trước:
Ngồi xuống rồi nói.
Tần Phong đi tới bên cạnh cô. Lúc ngồi xuống, vết mổ ở bụng bị đụng vào, vậy nên vẻ mặt của anh cũng hơi cứng ngắc.
Anh muốn uống trà hay cà phê?
Gì cũng được.
Ít nhất cũng tốt hơn anh.
Chỉ cần tốt hơn anh là được rồi.
Hai người, một lớn một nhỏ, xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai.
Giang Tiểu Hoa phồng má, ủ dột đi đằng trước, Giang Mộ Tuyết khoanh tay đi đằng sau.
Tần Phong cứng đờ người lại, khuôn mặt tái dần6 đi.
Nhìn dáng vẻ ấy của anh, Tân Dịch cảm thấy khoan khoái cả người. Mấy năm qua toàn bị Tần Phong dắt mũi đi v5òng vòng, rốt cuộc cậu cũng tìm được cơ hội phản kích một lần.
Tần Phong đứng im tại chỗ, dường như đợi cả một thập kỷ mới thấy có tiếng động vọng xuống từ trên lầu.
Anh đứng ở đầu cầu thang, ngửa đầu nhìn lên.
Tần P3hong rút tay về, gật đầu nói:
Ừm.
Anh lại đi xuống dưới nhà. Tân Dịch đi đằng sau anh, hờ hững nói:
Phải rồi,9 ban ngày chưa kịp nói với anh, Tiểu Hoa còn có một đứa em trai.
Đôi mắt cô như làn nước mùa thu, mang theo sự quan sát trong yên lặng.
Hình như anh... già hơn trước khá nhiều.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, cắn răng nói ra một câu:
Tôi không để ý!
Tân Dịch cười nói:
Vậy anh ngồi chờ một lát đi, đợi chị họ dạy dỗ Tiểu Hoa xong thì sẽ ra ngoài gặp anh.
Không phải con anh, chị họ sinh với người khác.
Câu nói ấy chẳng khác nào một cú đánh trời giáng, khiến Tần Phong choáng váng.
Tiểu Tuyết...
Đúng như những gì anh nghĩ đó. Năm nay bọn trẻ còn chưa tới năm tuổi, hồi đó em đã mang thai hai đứa nó từ khi còn ở trong nước. Lúc ấy, đúng là em có tâm lý trả thù anh thật, vậy nên không nói cho ai biết hết. Sau này em đã một mình sinh hai đứa nó ra, đến bây giờ...
Tần Phong đột nhiên đứng bật dậy:
Vậy nên, đây chính là mục đích của em khi bỏ đi?
Giang Mộ Tuyết hờ hững nói:
Còn về Tiểu Hoa và Tiểu Việt, nếu anh muốn giành quyền nuôi dưỡng thì có thể bảo luật sư của anh liên lạc với luật sư của em. Nếu anh muốn khởi tố, em có thể ra hầu tòa bất cứ lúc nào...
Tần Phong vẫn cứng ngắc cả người, anh không nhúc nhích gì, cũng không lên tiếng.
Tân Dịch bỏ mặc anh, ra phòng khách xem ti vi.
Tần Phong trượt yết hầu:
Em vẫn rất xinh đẹp.
Giang Mộ Tuyết cười nhẹ, cô xoay người đi:
Hôm nay anh không tới tìm em thì em cũng muốn đi tìm anh. Cũng tại Tiểu Hoa nghịch ngợm quá, làm phiền anh phải tới đây.
Tần Phong nhìn cô đi xuống. Đoạn cầu thang mấy chục mét như đang chịu tải quãng thời gian chờ đợi năm năm của anh. Anh chờ hơn một ngàn ngày đêm, cuối cùng cũng chờ tới lúc cô đi về phía mình, sau đó đứng trước mặt mình.
Vẫn là gương mặt ấy, chỉ có điều đường nét càng thêm sắc sảo.
Giang Mộ Tuyết cũng nhận ra điều đó:
Sao vậy?
Không sao.
Tần Phong lắc đầu.
Thím ơi, lấy cho tôi hai cốc cà phê không đường.
Giang Mộ Tuyết nói vọng ra cửa.
Vâng, cô chủ.
Tần Phong nhìn theo bóng lưng cô, anh cất bước đuổi theo:
Giữa chúng ta không có gì là làm phiền hết.
Hai người cùng nhau vào phòng tiếp khách.
Trong lúc nói câu này, nụ cười trên môi Giang Mộ Tuyết không hề thay đổi.
Không có sự trốn tránh, phẫn nộ, hay gay gắt như những gì anh tưởng.
Tần Phong cắn răng:
Anh không ký vào đơn ly hôn mà em đưa.
Pháp luật nước ta quy định, chỉ cần hai bên ở riêng từ ba năm trở lên là có thể tự động giải trừ mối quan hệ hôn nhân.
Sắc mặt của Tần Phong thay đổi hẳn:
Ý em là sao?
Giang Mộ Tuyết bình tĩnh nói:
Em chưa bao giờ giấu giếm Tiểu Hoa và Tiểu Việt về thân phận của bố chúng nó. Anh là bố bọn trẻ, đó là sự thật không thể thay đổi được, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta nhất định phải có quan hệ gì với nhau.
Tần Phong xoay người lại nhìn Giang Mộ Tuyết, sau đó cúi người xuống, giơ tay lên giữ chặt hai vai cô.
Giang Mộ Tuyết, em nhìn anh đi! Có phải quãng thời gian chờ đợi suốt năm năm của anh chẳng là gì với em không? Nếu có sự lựa chọn nào khác thì hồi đó anh đã không làm tổn thương em!
Anh dùng lực rất mạnh, làm Giang Mộ Tuyết đau đến mức nhíu chặt mày lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.