Chương 980: Ngoại truyện III TRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (8.2)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1102 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Giang Mộ Tuyết đứng bên cạnh nhìn hai người họ. Cô thừa nhận là mình đang ghen tỵ. Trước nay cô vẫn luôn cho rằng tính cách của Tiểu 8Việt vốn lạnh nhạt như thế, đối với người lạ thì khuôn mặt cứ như đang viết
chớ tới gần
. Không ngờ hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiê3n mà cậu bé đã cười với Tần Phong rồi.
Cô vất vả nuôi thằng nhóc này năm năm, vậy mà còn không bằng một quyển sách vớ vẩn nữ9a.
Giang Mộ Tuyết phiền muộn.
Cậu thấy cháu nói chuyện với bố nên buồn đúng không?
Ai buồn hả? Cháu nói chuyện với bố cháu, cậu có gì phải buồn!
Tân Dịch chối đây đẩy.
Nhưng nhìn khuôn mặt của Giang Lệnh Việt, cậu chỉ có thể thở dài một hơi.
Tân Dịch chỉ vào Tần Phong, vẻ mặt hung tợn:
Có ai qua cầu rút ván như anh thế không? Được, em đi là được chứ gì?!
Dứt lời, cậu đùng đùng bỏ đi.
Giang Lệnh Việt đút tay túi quần, cũng đi theo Tân Dịch ra ngoài:
Con đi xem cậu thế nào.
Cậu thừa nhận là mình ghen tỵ với Tần Phong. Mới gặp lần đầu mà Tần Phong đã biết cậu bé thích gì rồi, còn cậu thì sao? Từ lúc Giang Mộ Tuyết trở về, ngày nào cậu cũng kè kè bên cạnh hai anh em, đưa bọn họ ra ngoài chơi, mua thức ăn ngon cho bọn họ. Kết quả là con nhóc Giang Tiểu Hoa đó không nói không rằng gì cả, biết Tần Phong làm ở Tập đoàn Giang Lăng là lén lút đi tìm bố ngay. Còn Giang Lệnh Việt, anh cảm thấy mình hiểu cậu bé lắm rồi, vậy mà ngay cả quyển Nhật Ký Sùng Văn mà cậu bé thích là sách gì cậu cũng không biết.
Tân Dịch cảm thấy hơn một tháng qua mình đã mua kẹo hồ lô cho nhầm người rồi.
Giang Lệnh Việt không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể nói:
Sau này cháu và Tiểu Hoa sẽ thường xuyên về thăm cậu.
Em không nói cũng không ai bảo em câm đâu.
Giang Mộ Tuyết lườm cậu một cái.
Chậc chậc, bênh nhau cơ đấy, mới một đêm đã làm hòa rồi hả?
Một câu hai nghĩa, Giang Mộ Tuyết tức đỏ cả mặt, đang định mở miệng đuổi Tân Dịch đi thì Tần Phong đã lên tiếng trước:
Vậy sao cậu còn đứng đây, làm bóng đèn giữa gia đình bốn người chúng tôi?
Giang Tiểu Hoa cũng đi tới bên cạnh Tần Phong, giơ bàn tay lên với anh.
Tần Ph6ong cúi đầu xuống, phối hợp với cô bé.
Tiểu Hoa dùng tay phe phẩy vết thương trên mặt anh:
Có phải đau lắm không?
Giang Mộ Tuyết không ngăn cản, hai cậu cháu họ vẫn luôn như thế.
Cô quay đầu sang, thấy Tần Phong đang nhìn mình:
Tiểu Tuyết, vừa rồi anh nói vậy là để đuổi Tân Dịch đi thôi, không có ý gì khác. Em đừng giận anh.
Vốn Giang Mộ Tuyết định bảo anh chú ý lời nói, bây giờ lại bị chặn họng, trong lòng không khỏi phiền muộn.
Tân Dịch chỉ vào cửa phòng bệnh của Tần Phong:
Vậy anh ấy thì sao?
Có trợ lý rồi.
Hơn nữa tối qua cô ngủ không ngon, sắp chết mệt rồi.
Giang Mộ Tuyết nổi quạo:
Ai bảo em gửi?!
Ai bảo mãi mà chị không nói gì, em còn tưởng là chị ngầm đồng ý... A! Giang Mộ Tuyết, chị có biết là đánh người không được đánh mặt không hả?
Giang Mộ Tuyết tức nổ phổi, ngầm đồng ý cái mốc xì!!
5Tần Phong suýt thì tan chảy vì giọng nói non nớt này. Anh muốn vươn tay ra ôm lấy cô bé, nhưng lại không dám làm hành động tốn sức ấy, bởi vì như thế thì có thể sẽ bị Giang Mộ Tuyết mắng.
Không đau á? Bị người ta đánh cho thành gấu chó luôn rồi, chả đau thì sao.
Tân Dịch dè bỉu một câu, cứ nghĩ tới dáng vẻ
đầu gấu
của Tần Phong tối hôm qua là cậu lại buồn cười.
Giang Mộ Tuyết ngước mắt nhìn cậu, một lúc sau mới phun ra hai chữ:
Không được.
Tân Dịch sợ tái mặt:
Vậy chị nói nhanh lên chứ, em vừa gửi đi rồi.
Giang Mộ Tuyết nhìn dãy số trên màn hình điện thoại của cậu, trên đó hiển thị là đã gửi.
Hai cậu cháu không đi xa, chỉ đứng một lúc trên hành lang là Giang Mộ Tuyết dẫn Giang Tiểu Hoa ra ngoài.
Sao ra ngoài nhanh thế?
Tân Dịch hỏi.
Ừm, về nhà đi.
Tân Dịch ra khỏi phòng bệnh, không ngờ là Giang Lệnh Việt cũng đi theo mình.
Thằng nhóc thối, không đi với bố cháu đi, theo chú làm gì?
Tân Dịch cạn lời:
Phụ nữ các chị trở mặt nhanh thế?
Anh ta mà bị Vincent đánh chết thì chị còn phải chịu trách nhiệm, bây giờ không có nguy hiểm gì, chị về nhà thì đã sao?
Giang Mộ Tuyết tức tối lườm cậu.
Không sao, không sao, chị nói gì cũng đúng hết!
Giang Lệnh Việt chau mày lại, hình như chưa quen với cách xưng hô ấy.
Cháu sợ cậu chạy ra khóc một mình.
...
Sau khi Giang Mộ Tuyết đi, Tần Phong nằm trên giường, chợt nhớ ra là mình không có số điện thoại của cô, bèn gửi tin nhắn cho Tân Dịch.
[Hỏi Tiểu Tuyết cho tôi xem tôi có thể lưu số điện thoại của cô ấy không?]
Nhận được tin nhắn, Tân Dịch phì cười, quay đầu nói với Giang Mộ Tuyết ở ghế sau:
Chồng cũ của chị bảo em hỏi chị xem có cho anh ấy lưu số điện thoại của chị không.
Nhận được tin nhắn trả lời của Tân Dịch, Tần Phong nhìn đi nhìn lại dãy số ấy, chắc chắn là nhớ rồi mới cẩn thận lưu lại.
[Tên liên lạc đã tồn tại, bạn có muốn thay thế không?]
Mẹ cháu đã đồng ý làm hòa với anh ấy đâu, cháu nóng lòng đi như thế cơ à?
Giang Lệnh Việt không nói gì. Cậu rất muốn đọc quyển Nhật Ký Sùng Văn, đã ao ước lâu lắm rồi.
Tân Dịch thở dài một tiếng, tóm lại là một tháng lấy lòng coi như đi tong rồi.
Tần Phong không hề do dự, lập tức ấn thay thế.
Giây phút ấy, anh cảm thấy như mình vừa tìm lại được một thứ đã mất. Dãy số đằng sau hai chữ ấy như đang đại diện cho một sinh mệnh mới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.