Chương 992: Ngoại truyện IIITRẬN PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT CUỐI CÙNG (16)
-
Thiên Trường Chi Cửu
- Nhĩ Đông Úy Nhiên
- 1729 chữ
- 2022-02-19 09:41:13
Tổng Giám đốc Tần, anh đừng vội, không phải cô Giang đổi vé máy bay đột xuất trước giờ bay, mà là tới nước W từ mấy ngày trước rồi. Chắc là có chuyệ8n gì làm lỡ thời gian thôi, anh chờ tôi tra lại xem.
Tần Phong điều chỉnh lại tâm trạng, Giang Tiểu Hoa hơi sợ sệt trước sự mất bình tĩnh c3ủa anh vừa rồi.
Điện thoại cô ấy tắt nguồn, tra mau lên.
...
Bọn họ đang chơi trò chơi.
Vẻ mặt của Giang Lệnh Việt cứng ngắc:
Chú Thời.
Thời Tu Tề hài lòng, quay đầu nhìn Giang Mộ Tuyết:
Có người tới đón cô rồi thì tôi không tiễn nữa.
Giang Mộ Tuyết gật đầu:
Được.
Sau một hồi gặm nhấm điên cuồng, Giang Mộ Tuyết chẳng còn sức mà phản kháng nữa. Cô nhìn lên trần nhà, định mặc kệ số phận.
Nhưng Tần Phong lại dừng lại.
Anh chống người lên, nhìn vệt máu trên khóe môi Giang Mộ Tuyết, ánh mắt ảm đạm:
Giang Mộ Tuyết, rốt cuộc em muốn trừng phạt anh đến bao giờ đây?
Đến gần mười hai giờ đêm, chuyến bay từ nước W tới thành phố Vân mới hạ cánh.
Giang Mộ Tuyết đi tới cửa đón máy bay, liếc qua đã nhìn thấy Tần Phong.
Lúc này vẫn có không ít người đi đón người thân. Tần Phong bế Tiểu Hoa ngủ, còn Tiểu Việt đứng bên cạnh cũng lờ đờ lắm rồi. Trong đám đông, ba bố con họ cực kỳ bắt mắt.
Tần Phong, anh bỏ tôi xuống ngay!
Giang Mộ Tuyết vùng vẫy, nhưng hai chân bị ghìm thật chặt.
Cô không thoát ra được, chỉ có thể há miệng cắn vào lưng anh.
Tần Phong bước nhanh tới phía trước, giữ chặt cô lại:
Em muốn ở khách sạn thì được, nhưng Tiểu Hoa và Tiểu Việt không được.
Giang Mộ Tuyết cười lạnh:
Bây giờ anh định cướp con với tôi hả?
Cách xuyên tạc của Giang Mộ Tuyết thực sự đã đụng chạm tới giới hạn cuối cùng của Tần Phong.
Sau khi Thời Tu Tề đi, Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, mở miệng nói:
Tôi...
Tần Phong bế Giang Tiểu Hoa xoay người đi:
Về nhà đi.
Mẹ, mọi người chờ mẹ năm tiếng ở sân bay đấy.
Giang Lệnh Việt nói xong rồi cũng đi theo Tần Phong.
Tần Phong khiêng Giang Mộ Tuyết lên tầng, vào phòng ngủ chính rồi quăng cô xuống giường.
Giang Mộ Tuyết đụng đầu vào đầu giường, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Cô hoa mắt chóng mặt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Tần Phong đã đè lên...
Bố đừng sốt ruột, mẹ không chạy đâu mà lo.
Giang Lệnh Việt lên tiếng.
Nếu muốn chạy thì đã chẳng về.
Không bao lâu sau, Lục Chi Cửu nhắn lại.
Giang Mộ Tuyết thản nhiên nói:
Tôi nói rồi, chúng ta cầm được thì cũng buông được.
Tần Phong gầm lên:
Vậy nên, em thà để những thằng đàn ông theo đuổi em tham dự vào cuộc sống của em, cũng không chịu để anh biết dù chỉ một chút? Thời Tu Tề là cái thá gì, hắn dựa vào đâu hả?! Trong mấy năm biến mất, rốt cuộc em còn bao nhiêu người mà anh không biết nữa? Em nói một lèo ra với anh đi được không? Đừng dùng cách ấy để giày vò anh!
Câu nói này của Tần Phong khiến sự áy náy của Giang Mộ Tuyết vừa rồi biến mất hết.
Đến khu vực đỗ xe, Giang Mộ Tuyết lẳng lặng lên ghế phụ.
Giang Tiểu Hoa vẫn đang ngủ ở ghế sau, Giang Lệnh Việt quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Mãi đến khi vào khu biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới hoàn hồn lại.
Tần Phong đặt Tiểu Hoa xuống đất:
Con ngoan ngoãn nghe lời anh nhé.
Bố, con là chị!
Giang Tiểu Hoa kháng nghị, nhưng Tần Phong đã đi ra ngoài rồi.
Giang Tiểu Hoa nhìn cánh cửa đóng lại:
Tiểu Việt, bố không cần chúng ta nữa à?
Tôi biết rồi.
Tổng Giám đốc Tần, anh và Tiểu Hoa Tiểu Việt vẫn đang ở sân bay à?
Ừm.
[Từ nước W tới thành phố Vân, W4573U.]
Cùng lúc đó, Hồ Trạch Phi cũng gọi điện thoại tới: [Tổng Giám đốc Tần, mấy tiếng trước cô Giang lên chuyến bay từ nước W về thành phố Vân, cũng tầm giờ với chuyến bay từ nước N, nhưng chắc thời tiết ở nước W không tốt nên mới tới muộn...
Nói xong, Hồ Trạch Phi thở phào một hơi. Anh ta thật sự rất sợ có chuyện gì xảy ra với Giang Mộ Tuyết nữa, như vậy thì Tần Phong sẽ điên mất.
Giang Lệnh Việt còn chưa kịp dẫn Tiểu Hoa vào phòng đã thấy Tần Phong khiêng Giang Mộ Tuyết vào.
Cậu bé vội vàng giơ tay che mắt Tiểu Hoa, sau đó lẳng lặng nhìn bố mẹ mình đi qua...
Giang Tiểu Hoa bị che mắt, nhưng vẫn ham học hỏi:
Tiểu Việt, sao bố lại phải khiêng mẹ?
Giang Lệnh Việt dẫn cô bé lên lầu:
Bố mẹ có chuyện cần xử lý.
Tần Phong ra khỏi biệt thự, Giang Mộ Tuyết vẫn đang đứng cạnh xe.
Để anh đưa em tới khách sạn.
Thái độ lạnh nhạt của Tần Phong từ nãy tới giờ cũng khiến Giang Mộ Tuyết khó chịu.
Tôi muốn dẫn Tiểu Hoa và Tiểu Việt đi cùng.
Dứt lời, cô định vào biệt thự gọi Tiểu Hoa Tiểu Việt.
Giang Mộ Tuyết đứng tại chỗ nhìn ba bố con họ, chỉ có thể thở dài một hơi.
Địa điểm buổi đấu giá ở nước N dột ngột đổi sang nước W, Giang Mộ Tuyết sợ xảy ra trục trặc gì nên đã bay thẳng tới nước W.
Địa điểm thay đổi, vậy nên thời gian cũng thay đổi. Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, cô từ nước W về thành phố Vân thì cũng tầm giờ đó, chỉ không ngờ là thời tiết ở nước W lại khắc nghiệt quá, máy bay cất cánh được một lúc thì phải quay lại. Trong khoảng thời gian chờ đợi, cô không có cơ hội thông báo với Tần Phong.
Nhưng nhìn người đi bên cạnh Giang Mộ Tuyết, Giang Lệnh Việt cảm thấy không ổn chút nào.
Giang Mộ Tuyết đi tới trước mặt bọn họ, đang định mở miệng thì Thời Tu Tề đã cướp lời:
Tiểu Việt, mới nửa năm không gặp mà cháu đã không thèm chào chú nữa hả?
Vừa nói, anh ta còn vươn tay ra, cố tình vỗ nhẹ đầu cậu bé.
Tần Phong ăn đau, bước chân hơi khựng lại.
Giang Mộ Tuyết tưởng rằng anh sẽ thả mình xuống ai ngờ Tần Phong lại véo cô một cái đau điếng, làm cô hét to lên.
Chết tiệt, gã này điên rồi, dám véo cô!
Đưa tôi tới khách sạn đi, đêm nay tôi không ở đây.
Tần Phong không trả lời. Anh dừng xe lại, bế Giang Tiểu Hoa ra ngoài. Lúc này Giang Tiểu Hoa cũng tỉnh giấc, mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bố ơi, chúng ta về nhà rồi ạ?
Anh hung hăng nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu lên:
Giang Mộ Tuyết, anh nhịn đủ lắm rồi!
Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng gì thì hai chân đã rời khỏi mặt đất.
Tần Phong khiêng cô lên, xông thẳng vào biệt thự.
Cô tưởng là bọn họ đã đi rồi, không ngờ vẫn chờ tới tận bây giờ.
Mẹ con ra rồi.
Giang Lệnh Việt lập tức tỉnh táo lại.
Tần Phong đáp lời:
Ừm.
Có cần tôi tới đó không?
Không cần.
Tần Phong dò tìm số hiệu chuyến bay mà Lục Chi Cửu gửi tới, thông tin hiển thị là bị delay gần hai tiếng.
Cô chỉ trùng hợp đi cùng một chuyến bay với Thời Tu Tề thôi, anh có hỏi cô câu nào không? Có cho cô cơ hội giải thích không?
Đúng, anh nói không sai, tôi còn rất nhiều người khác nữa. Thời gian tôi lãng phí vào anh chưa đủ nhiều sao? Dựa vào đâu mà anh cho rằng tôi sẽ giữ mình vì một người đàn ông chỉ biết lợi dụng tôi?!
Nghe những lời cô nói, Tần Phong sững sờ một lúc lâu. Anh nhớ câu nói mà Tằng Tụng Hoa từng nói, hận không đáng sợ, không còn yêu mới là đáng sợ nhất.
Vâng.
Tần Phong tắt máy, gửi một tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
9
Anh không biết vì sao Giang Mộ Tuyết lại đi nước W, cũng không biết mấy năm qua cô đã trải qua những điều gì. Không phải anh không tra được, chỉ6 là anh không muốn giẫm lên vết xe đổ, làm Giang Mộ Tuyết phản cảm hơn.
Nhưng giờ phút này, anh lại thấy hối hận. Anh không muốn lo muốn suy5 xét tới cảm nhận của Giang Mộ Tuyết nữa, cho dù có phải buộc thì anh cũng phải buộc cô vào bên cạnh mình.
Tần Phong không nói gì, dắt cả Giang Lệnh Việt vào biệt thự.
Đêm nay con có thể trông chừng Tiểu Hoa được không?
Tần Phong hỏi Giang Lệnh Việt.
Giang Lệnh Việt nhìn anh, cố gắng để anh yên tâm:
Được ạ.
Anh chỉ có thể dẫn hai đứa bé quay về nhà hàng.
Đợi được một lúc là Giang Tiểu Hoa buồn ngủ, tựa vào lòng Tần Phong ngủ say sưa.
Giang Lệnh Việt cũng buồn ngủ lắm. Không phải cậu muốn ngủ, mà là không chống lại được cơn buồn ngủ của cơ thể này. Nhưng thấy Tần Phong nhíu chặt lông mày, cậu không nói gì cả, căng mắt ra chờ cùng anh.
Tần Phong nghẹn giọng, mỗi chữ đều mang theo cơn đau đớn dằn vặt từ tận sâu trong lòng:
Vậy nên, anh trở thành như thế này, em sẽ không thể thích anh được nữa sao?
Bởi vì anh không còn là cậu thiếu niên đơn thuần mười ba tuổi, không còn là thi nhân lương thiện mười bảy tuổi, vậy nên cô không thể yêu anh được nữa sao?
Sau đó, Giang Mộ Tuyết cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi rơi từng giọt, từng giọt vào mặt mình, khiến cô không kịp phản ứng.
Trong phòng không bật đèn, cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Phong, thậm chí không thể xác nhận được đó có phải là nước mắt của anh hay không.
Có phải vừa rồi cô đã quá nặng lời rồi không?
Tần Phong...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.