• 699

Chương 141: Kiếm Minh Khoái Đào


Sau đó, hai người bọn họ và chủ tớ Long Bích Vân đến nhà Sử Đan Phong, được vài ngày, đến này thứ tư thì nghe được tin là "Thiên Hà Bảo Lục" Xuất hiện, sau khi cùng phụ mẫu của Sử Đan Phong thương lượng, chuẩn bị lên đường, lúc này bởi vì Long Bích Vân vừa sai Long Nguyệt ra ngoài làm một việc cho nên bọn họn mới ở lại chờ nàng về, nào biết được, đêm hôm đó chính là đêm mà Kiếm Minh và tên dâm tặc kia đến Sử gia trang nháo sự một phen, khiến cho kế hoạch bị náo loạn, hơn nữa sáng ngày hôm sau Long Nguyệt vẫn chưa trở về, không còn cách nào khác hơn là phải hoãn thời gian lại thêm một ngày nữa, cũng may là bọn họ có ngựa tốt cho nên khi Phương Kiếm Minh vào trấn vào buổi sáng thì buổi chiều cùng ngày hôm đó họ cũng đến nơi, trên đường đi bọn họ gặp được vài người, ngoại trừ thiếu niên mang kiếm thì những người khác đều là những thiếu niên không hề có danh khí trong võ lâm, tuổi của họ đều là từ mười sáu đến ba mươi, dễ hòa đồng cho nên kết bạn cùng đi, cùng nhau vào trấn, đó cúng chính là chuyện xảy ra ngày đó trên trấn của Tiếu Lão đầu. Bọn họ muốn trọ trong trấn, nhưng tiếc là người thì nhiều cho nên khách điếm không có đủ phòng, đành phải phân ra tìm nơi ở trọ, do đó, Long Bích Vân cùng với Tư Mã Sĩ, Vũ Văn Kiên, và thiếu niên mang kiếm tạo thành một nhóm. Đêm đó khi Phương Kiếm Minh vừa từ khách điếm đi ra thì đụng phải tám người các nàng vừa dùng cơm từ tửu lâu về, đụng nhau ngay giữa ngã tư đường, cho nên không thể bỏ qua cho Phương Kiếm Minh được nhất là hai người Sử Đan Phong và Long Nguyệt.

Sau khi Tây Môn Tiên Sinh mang Phương Kiếm Minh đi thì nhóm người Long Bích Vân trở lại khách điếm một chuyến, chờ suốt ba ngày nhưng không có được tung tích của "Thiên Hà Bảo Lục", một người trong số đó bởi vì không hề biết được tí tin tức nào của "Thiên Hà Bảo Lục" nên sang ngày thứ hai là đã rời đi. Lúc này đột nhiên có một việc phát sinh, cũng không phải là đại sự gì, đó chính có vài vị muội tử của Tư Mã Sĩ biết hắn được ở nơi này cho nên tìm đến, khi đến nơi thì thấy được Long Bích Vân nên thầm nghĩ nàng chính là "Muội Tử" Mới của Tư Mã Sĩ, hơn nữa Long Bích Vân lại đẹp tựa thiên tiên, so với nàng thì các nàng chẳng khác nào là nha hoàng bên cạnh tiểu thư cả, không nói lời nào liền cùng Long Bích Vân giao thủ, nên xảy ra tình trạng náo loạn, Long Bích Vân cảm thấy phiền não, Tư Mã Sĩ cũng hiểu được cho nên cáo lỗi với Long Bích Vân và rời đi cùng với Vũ Văn Kiên.

Mấy ngày ở chung với Long Bích Vân, nếu nói là hắn không có cảm tình với nàng thì không thể nào được, nhưng mà hắn vốn không có ý định đeo đuổi Long Bích Vân bởi vì hắn nhận ra được võ công của nàng so ra còn cao hơn cả hắn, cho dù Long Bích Vân có nguyện ý cùng thân mật với hắn thì hắn cũng cảm thấy không thoải mái, mà Sử Đan Phong thì lại quá si tình, nói khó nghe một chút là tự mình đa tình mà còn không biết, cứ quyết tâm đeo đuổi Long Bích Vân, khi nghe được Long Bích Vân nói về chuyện đó thì không thể nào không thương tâm được cho nên sắc mặt của hắn chẳng khác nào là tro tàn, trong lòng cảm thấy đau khổ, Địch Hướng Thu là bạn tốt của Sử Đan Phong, cũng chỉ có thể thở dài nói:" Sử huynh, nếu như huynh sớm nghe ta khuyên bảo thì đã không có việc này, nàng chỉ đối với chúng ta như là ca ca mà thôi, điều này ta đã sớm nhận ra được, sao huynh lại không chịu nhận ra chứ!" Nghe Long Bích Vân muốn cùng bọn họ cáo biệt, hắn đặt thân thể của Sử Đan Phong lên vai, ôm quyền nói:" Long tiểu thư, đi đường cẩn thận, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."

Long Bích Vân cười nói:" Nhất định, đầu xuân năm sau, Địch huynh đến kinh thành tham gia võ lâm đại hội một chuyến, lúc đó muội và Phương Lang cũng đến kinh thành một chuyến, gặp lại nhau cũng là chuyện dễ dàng."

Địch Hướng Thu nghe được bốn chữ "Muội Cùng Phương Lang" Thì trong lòng thở dài, xem ra thiếu niên tên Phương Kiếm Minh này quả nhiên chính là vị hôn phu của Long Bích Vân! Hắn quay đầu sang nói với thiếu niên mang kiếm:" Chung lão đệ, đệ định đi chung đường với chúng ta hay là lại tiếp tục độc hành?"

Thiếu niên mang kiếm mỉm cười:" Hai người xem ra là đi về, thật không may là đệ còn có một vài chuyện cần phải làm, cần phải đi về phía đông, nên chắc sẽ chia tay tại đây, dù sao thì sang năm kinh thành cũng có đại hội luận võ, đến lúc đó đệ cũng đến xem một chuyến, tin rằng lúc đó chúng ta sẽ gặp lại!"

Địch Hướng Thu cáo từ với hắn một tiếng rồi ôm Sử Đan Phong và Sử Đan Mạn đi xuống thạch bích, Sử Đan Mạn trước khi đi vẫn còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Long Bích Vân, trong đáy lòng thì cũng có chút oán trách Long Bích Vân là tại sao không coi trọng ca ca của nàng mà lại coi trọng Phương Kiếm Minh, một thiếu niên bị bọn họ coi là "Dâm Tặc".

Long Bích Vân cảm thấy có lỗi khi nhìn họ rời đi, cho đến khi thân ảnh của họ biến mất trên thạch bích, lúc này mới quay sang thiếu niên mang kiếm, hỏi:" Chung huynh định đi đâu?" Thiếu niên mang kiếm cười đôn hậu:" Long tỷ tỷ, phụ thân của đệ muốn đệ đến Giang Nam một chuyến, sợ rằng không thể đồng hành cùng các người!" Long Bích Vân nghe khẩu khí của hắn có chút ngây thơ nên cười nói:" Chung huynh, trên đường cẩn thận!"

Thiếu niên mang kiếm cười ha hả:" Long tỷ tỷ, đệ thấy vị đại ca này rất tốt, võ công lại cao, tỷ lại coi trọng huynh ấy, khi các người thành hôn thì đừng quên gửi thiệp mừng cho đệ đó!" Nói xong hắn cũng không quản đến nét mặt đang thẹn thùng của Long Bích Vân và nụ cười khổ trên mặt của Phương Kiếm Minh, quay sang chỗ bốn người Tiếu lão đầu ôm quyền hét lớn:" Bốn vị tiền bối, Chung Đào xin phép đi trước!" Sau đó hắn xoay người phi thân hạ xuống thạch bích. Thiếu niên mang kiếm này vô cùng đôn hậu, đối xử với người khác rất thân thiện cho nên Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy có hảo cảm với thiếu niên này.

Thiếu niên mang kiếm đã đi xuống rồi mà nét mặt của Long Bích Vân vẫn chưa hết ửng hồng, chỉ thấy bốn người Tiếu Lão đầu đang ở một bên thấp giọng nói cuyện với nhau, Phương Kiếm Minh đứng ở đó, sắc mặt chợt kinh chợt hỉ, thần sắc không cố định, Kỳ Lân Thử chạy đến bên cạnh Phương Kiếm Minh kêu chi chi tra tra loạn lên, thấy Phương Kiếm Minh không để ý đến nó nên chuyển ánh mắt sang phía hai người Long Bích Vân và Long Nguyệt, hai gò má của nó phồng lên, thổi phù phù, Long Bích Vân thấy thế thì bật cười, trông kiều mỵ vô cùng, hai mắt của Kỳ Lân Thử mở to, nhìn nàng một cách đắm đuối, Long Nguyệt đứng một bên thấy thế thì hừ một tiếng :" Sắc Thử"

Qua một hồi, sắc tời cũng đã dần ảm đạm, Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh vẫn đang đứng yên tại chỗ nên quan tâm hỏi:" Phương Lang, chàng ... " Cả người của Phương Kiếm Minh run lên, kinh hãi nói:" Cô còn gọi ta là Phương Lang!" Long Bích Vân cười nói:" Phương Lang, muội không gọi chàng như thế, vậy ..."

Phương Kiếm Minh giống như là bị sét đánh vậy, xoay người phóng đi, trong miệng thì hô lớn:" Ta không phải là Phương Lang của cô, Long cô nương, xin cô thương xót mà bỏ qua cho tiểu tử này đi! Bốn vị tiền bối, tiểu tử xin phép đi trước, các người bảo trọng, thời gian còn nhiều, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!" Hắn mang theo Kỳ Lân Thử bay ra khỏi thạch bích như một tia chớp, thân hình trầm xuống.

Tây Môn Tiên Sinh cười ha hả nói:" Tiểu tử thúi, trong ngôi miếu đổ nát ta có để cho ngươi vài món đồ tốt, đừng quên lấy đó, sang xuân năm sau chúng ta sẽ gặp lại ở kinh thành. Thật đúng là, có vợ rồi thì ngay cả sư phụ cũng không cần!"

Long Bích Vân không ngờ rằng Phương Kiếm Minh nói là đi, cho nên không kịp cáo từ với bốn lão, vội vàng mang theo Long Nguyệt đuổi theo.

Hoa Tự Lưu đuổi theo Tư Mã Sĩ phía trước, phía sau hắn thì Vũ Văn Kiên lại đuổi theo, ba người giống như là tia chớp rời khỏi thạch bích, trên đường gặp không ít người trong võ lâm, thấy ba người bọn họ từ trên thạch bích triển khai khinh công chạy vội, không coi thạch bích ra gì nên trong lòng cực kỳ hoảng sợ, tuy nói nơi đây cũng có thể lên xuống được nhưng nếu không có thân võ công cao tuyệt thì làm sao có thể dễ dàng như thế chứ, đột nhiên một người lớn tiếng:" Hoa Tự Lưu, manh hiệp Hoa Tự Lưu, ta đã từng thấy hắn, ý, hắn đuổi theo người kia để làm gì, chẳng lẽ người đó là kẻ xấu! Ai da, tại sao lại có người đuổi theo phía sau nữa, đây là chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ không muốn có được Thiên Hà Bảo lục sao?"

Tiếp theo có người nói:" Người phía sau ta đã từng nhìn thấy, không phải chính là Vũ Văn công tử đó sao?"

Có người nghe xong kinh ngạc nói:" Chính là Vũ Văn công tử?"

Người kia nói:" Đúng vậy, Chính là thiếu trang chủ Vũ Văn Kiên của Bạch Đà sơn trang, một trong võ lâm Thập Đại Công Tử!"

"Oh, thì ra là bọn họ, hèn gì có bản lĩnh lớn như thế!"

Ba người bọn họ đều nghe được những lời mà những người này nói, nhưng tựa như là gió thổi qua tai, chỉ chú ý đến việc khiển khai kinh công, nhắm về phía trước mà chạy, chỉ sau một lúc là đã rởi khỏi thạch bích, chạy vào trong thạch lâm. Tư Mã Sĩ cũng không thèm nhìn phương hướng, xoay người chạy về phía tây, Hoa Tự Lưu quát:" Tư Mã Sĩ, ngươi còn muốn chạy đi đâu!" Hắn đuổi theo sát, mà ở phía sau thì Vũ Văn Kiên cũng đuổi sát hắn, trong chốc lát, cả ba người lại xuyên qua thạch lâm, ba người lại tiếp tục di chạy hơn hai mươi dặm, Tư Mã Sĩ không dám dừng lại, cũng không biết vì sao, khi thấy phía trước có một rừng cây thì trong lòng Tư Mã Sĩ cảm thấy vui vẻ, không chút do dự mà dấn thân lao vào.

Hai mắt của Hoa Tự Lưu tuy mù nhưng mà trời cao đã phú cho hắn một cái mũi thần kỳ, lại tu luyện một môn võ công thần kỳ, cho nên từ hô hấp của Tư Mã Sĩ đã nhận ra được, xoay mình hét lớn một tiếng, nắm lấy gậy trúc trong tay, bổ ra một gậy, mang thoe một cổ nội gia chân lực, phá không bay đi, đánh thẳng vào đại huyệt trên lưng của đối phương, Vũ Văn Kiên thấy thế thì kêu lên:" Sĩ huynh, cẩn thận gậy trúc của hắn! Hoa Tự Lưu, có bản lãnh thì nói chuyện rõ ràng!" Hoa Tự Lưu cười lạnh:" Đối với bọn tà ma ngoại đạo thì không cần phải nói nhiều."


Tư Mã Sĩ kêu lên một tiếng, thân hình giống như Thần Long Phi Thiên, gậy trúc bay xuyên qua dưới chân của hắn, hắn khom người một cái, tránh được đòn đánh từ gậy trúc của Hoa Tự Lưu, Tư Mã Sĩ liều mạng thúc dục nội lực không tiếc hao tổn, lách thân mình tránh chiêu, cho nên lâm vào thế sa cơ lỡ vận, mắt thấy Hoa Tự Lưu tiếp tục dùng gậy trúc đánh đến thì Tư Mã Sĩ vội vàng đưa tay sang bên hông, một tiếng nổ vang lên, gậy trúc đánh trúng vào tay của Tư Mã Sĩ đặt bên hông, Tư Mã Sĩ kêu lên đau đớn, văng ngược ra. Lăn mấy vòng trên cỏ, Hoa Tự Lưu muốn dùng gậy trúc tiếp tục tấn công thì Vũ Văn Kiên vượt lên xuất ra liên hoàn tam kiếm bức Hoa Tự Lưu lùi lại, rồi đỡ Tư Mã Sĩ dậy.

Hoa Tự Lưu thầm than đáng tiếc, gậy trúc trong tay lại vung lên, bổ ra một đạo kình phong về phía một gốc cây cổ thụ, cây cổ thụ vang lên hai tiếng "Răng Rắc" Rồi bị đứt thành hai đoạn, ngã ầm xuống.

Hoa Tự Lưu nói:" Vũ Văn Kiên, ngươi phá hư chuyện tốt của Hoa mỗ!" Vũ Văn Kiên dìu Tư Mã Sĩ, cười lạnh:" Ngươi nói ta là tà ma ngoại đạo, theo ta thấy thì ngươi mới chính là tà ma ngoại đạo, ngươi muốn dồn Tư Mã huynh vào chỗ chết hay sao!"

Hoa Tự Lưu thở dài:" Ai nói ta muốn lấy mạng của hắn, ta chỉ muốn bắt được hắn, buộc hắn nói ra là ai đã truyền võ công cho hắn, ta không ác độc đến mức đó!"

Vũ Văn Kiên hơi ngẩn người:" Có chuyện gì thì ngươi có thể hỏi Tư Mã huynh, nhất định phải bắt huynh ấy sao?"

Hoa Tự Lưu cười lạnh:" Ta không bắt được hắn thì liệu hắn có nói cho ta biết chân tướng sự việc!" Vũ Văn Kiên nói:" Ta không cần biết ngươi muốn hỏi Tư Mã huynh chuyện gì, hôm nay ta muốn xem ngươi làm sao có thể bắt được Tư Mã huynh!"

Đúng lúc này thì nghe được Tư Mã Sĩ há mồm ra phun ra một ngụm máu tươi, Hoa Tự Lưu nghe tiếng thì sắc mặt liền biến đổi, còn Vũ Văn Kiên thì kinh hoảng nói:" Tư Mã huynh, không có sao chứ?"

Tư Mã Sĩ cười ha hả:" Thật nhọc công Vũ Văn đệ, ta không có chuyện gì. Hoa Tự Lưu , không phải ngươi muốn bắt ta sao. Ta muốn coi coi ngươi làm sao bắt ta!" Hai tay của hắn bổ vào khoảng không, xuất ra một chưởng, Hoa Tự Lưu phi thân tránh chiêu, chưởng phong trúng vào một đại thụ, nổ vang một tiếng.

Sau tiếng vang, vẻ mặt của Tư Mã Sĩ trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Hoa Tự Lưu, từng bước từng bước đi đến chỗ đối phương, lúc này sắc trời đã dần dần tối, một vòng sáng yếu ớt từ phía chân trời chiếu lại, một cơn gió lạnh từ bên ngoài cánh rừng thổi vào, trong mơ hồ có thể nghe được tiếng sói tru.

Thì ra lúc trước, Tư Mã Sĩ và Phương Kiếm Minh giao đấu đã bị Phương Kiếm Minh dùng Thiên Thiền Đao đánh cho huyết khí sôi trào, đã bị thương nhẹ, chưa kịp vận lực thì đã bị Hoa Tự Lưu đánh thêm một gậy, đành phải cố gắng vận chân lực tiếp một gậy, tuy đẩy lui Hoa Tự Lưu nhưng mà cũng chịu tổn thương không nhỏ, cho nên vội vàng phi thân đào tẩu, suốt dọc đường không dám dừng lại, cũng may là có Vũ Văn Kiên đuổi theo Hoa Tự Lưu nếu không thì sợ rằng hắn đã bị Hoa Tự Lưu bắt, cho nên trong suốt đoạn đường hắn chỉ cắm đầu mà chạy, không dám suy nghĩ nhiều.

Lúc nãy hắn mặc dù chịu một gậy của Hoa Tự Lưu nhưng lại có thể thở ra một hơi, và phun ra một ngụm máu tươi, nội lực khôi phục lại, nghĩ đến tình trạng chật vật lúc trước cho nên căm hận, đánh một chưởng về phía Hoa Tự Lưu, hắn chỉ hận không thể một chưởng giết chết Hoa Tự Lưu để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

Hoa Tự Lưu tuy bị mù, nhưng từ sát khí trên người của đối phương cũng có thể biết được Tư Mã Sĩ tức giận đến cỡ nào, Hoa Tự Lưu xoay người, dùng đôi mắt không còn của mình để đối diện với ánh mắt của Tư Mã Sĩ:" Tư Mã Sĩ, ta hỏi ngươi, công phu của ngươi là do ai truyền thụ?"

Tư Mã Sĩ cười lạnh:" Hoa Tự Lưu, vấn đề này thì ngươi nên đi đến Tình Nhân Sơn Trang để hỏi, ta tin rằng ngươi sẽ tìm được đáp án ở đó, nhưng ta nghĩ rằng hôm nay ngươi khó mà thoát khỏi nơi đây được, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nói xong thì quay sang Vũ Văn Kiên nói:" Vũ Văn đệ, giúp ta một tay."

Vũ Văn Kiên hơi chần chừ, Tư Mã Sĩ cười nói:" Muốn thành đại sự thì không thể không độc ác, Vũ Văn đệ, bạch đà sơn trang của các người bị võ lâm kỳ thị là tà đạo, chẳng lẽ đệ không cảm thấy sỉ nhục sao?" Sắc mặt của Vũ Văn Kiên chuyển sang hung ác, cười lớn:" Đúng vậy, phụ thân đệ mấy năm nay sở dĩ không có rời núi chính là do bọn giang hồ tự nhận là chính đạo hiệp nghĩa này làm khó làm dễ, võ lâm vốn là nơi thị phi, quyền nằm trong tay kẻ mạnh, ha ha ..." Hắn quay đầu về phía Hoa Tự Lưu:" Họ Hoa kia, đêm đó ta bại trong tay ngươi, đêm nay ta phải đòi lại món nợ này, Sĩ huynh, lên!"

Từ "Lên" Vừa dứt thì thân hình của hai người liền chuyển, từ trên không trung đánh xuống như tia chớp, một tả một hữu, bên trái là Tư Mã Sĩ, hai bàn tay xuất ra chưởng lực như âm phong tấn công Hoa Tự Lưu, bên phải là Vũ Văn Kiên, một thanh trường kiếm phá không bay qua, đâm thẳng vào đại huyệt trên thân của Hoa Tự Lưu, kiếm phong mãnh liệt, kiếm khí dâng cao, hai người này liên thủ công kích, sợ rằng ngay cả cao thủ trên Thiên Bảng cũng phải động dung.

Khóe miệng của Hoa Tự Lưu xuất hiện một nụ cười nhạo, không hề sợ hãi:" Hoa mỗ dù có chết cũng phải kéo theo một người!" Vừa nói vừa xuất gậy trúc trong tay ra, đâm ra, chỉ trong chớp mắt đã có mấy trăm trúc ảnh phân ra hai hướng đánh về phía hai người. Chỉ nghe tiếng kình phong vang lên trong rừng, thân hình của Hoa Tự Lưu lay động, xoay chuyển xung quanh hai người, Vũ Văn Kiên thấy thế thì kêu lên thất thanh:" Đây là thân pháp gì?"

Tư Mã Sĩ cười lạnh, song chưởng xoay chuyển, hai mắt xuất ra bạch quang, trong lòng bàn tay xuất hiện ra một khô lâu dữ tợn, một phách không chưởng bay về phía Hoa Tự Lưu trên không trung, lúc này Hoa Tự Lưu đang bị thanh trường kiếm của Vũ Văn Kiên bám lấy gắt gao, thấy thế liền hét lên một tiếng, chuyển thân một cái, mấy trăm trúc ảnh liền chuyển thành một cổ trúc khí cường đại, mang theo cuồng phong chuyển đến, đâm đến đầu vai của Vũ Văn Kiên, Vũ Văn Kiên nhanh chóng xuất ra tám kiếm, nhưng mũi kiếm lại bị lướt qua, khiến cho máu tươi chảy ròng ròng, một tiếng nổ vang lên, kình phong tứ phương bị kích động, trong vòng năm trượng, hoa cỏ cây cối gãy đổ vô số, bóng người bay tán loạn, Hoa Tự Lưu và Tư Mã Sĩ đồng thời phi thân lên cao hơn bảy trượng, vượt qua không ít cổ thụ, hai người đồng thời ra tay, một người một trúc đánh ra, đây chính là trúc pháp lợi hại nhất của Hoa Tự Lưu "Trúc Ảnh Thâm Tình", chỉ thấy trúc ảnh mãnh liệt hiện lên, tựa như là một thiếu nữ xinh xắn, vóc dáng tuyệt vời, đang nhẹ nhàng xoay tròn vóc dáng kiêu người của mình, một cảm giác ham muốn mãnh liệt ẩn chứa bên trong chiêu thức của Hoa Tự Lưu được xuất ra, trong phút chốc Hoa Tự Lưu tựa hồ như là một nam nhân đa tình, hắn muốn dùng tình cảm của mình bao lấy trái tim của thiếu nữ, mà thiếu nữ này chỉ có một, là người duy nhất, đa tình chứ không phải lạm tình. Nhưng mà người hắn yêu đang ở phương trời nào, không ai biết được, có lẽ hắn đã giấu kín trong tận nội tâm của mình!

Song chưởng của Tư Mã Sĩ xuất ra, khô lâu trong lòng bàn tay đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt, song chưởng nhẹ nhàng vung lên, một mũi nhọn bạch sắc mang theo lực đạo mười vạn cân nghênh đón "Trúc Ảnh Thâm Tình" của Hoa Tự Lưu. Chiêu thức này chính là hắn lĩnh ngộ được từ trong "Bạch Cốt Địa Ngục Lục", có tên là "Truy Hồn Đa Tình", vây lấy thân thể hắn, khô lâu như ẩn như hiện, khô lâu tuy đáng sợ nhưng mà nó cũng có vẻ đẹp riêng của nó, thử tưởng tượng, một tuyệt thế mỹ nhân, đang dùng ánh mắt câu hồn của nàng nhìn ngươi, khiến cho ngươi không nhịn được phải động tâm, mỹ nhân mặc dù đã không còn, hóa thành bạch cốt, nhưng mà vẻ đẹp của nàng liệu ngươi có thể quên được không?

Vũ Văn Kiên định xuất kiếm nhưng mà thân thể đột nhiên bị kiềm hãm, hắn giật mình phát giác ra phía trước có hai cảm giác ngăn cản hắn, một cái là một tình cảm chân thành, vì một nữ tử mà có thể không màng tử vong, khiến cho người khác phải thương thâm, một cái là một cảm giác ham muốn mãnh liệt, muốn bắt hết nữ tử trong thiên hạ làm tù binh, hoàn toàn nghe thoe lệnh của nó, khiến cho kẻ khác cảm thấy e ngại nhưng mà cũng không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của nó.

Đây cũng bất quá là cảm giác mà thôi, Vũ Văn Kiên hơi ngây người, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm của Tư Mã Sĩ, hai hàng lông mài nhíu chặt, văng ra ngoài xa, thân thể va đập vào khiến cho ba cây đại thụ ngã xuống. Thân hình của Hoa Tự Lưu lộn một vòng, rồi từ từ hạ xuống, truy không có chật vật như Tư Mã Sĩ nhưng mà hai dòng máu tươi từ trong miệng của hắn liên tục trào ra, hai mắt của hắn trong khoảnh khắc tựa như là sáng lên, chứng kiến được một thứ gì đó rất đẹp, một cảm giác vui vẻ chợt hiện lên trên khóe mắt, hắn đang cười nhạo ai sao?

Vũ Văn Kiên nhìn thấy vẻ mặt này của Hoa Tự Lưu không biết là có chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng đột nhiên có một cảm giác bi thương, tựa như là khi bé bị chuyện gì đó oan uổng, nhưng phụ thân vẫn muốn đánh mình, trong lòng có cảm giác không cam tâm, khó hiểu, cùng với vô lực, thoáng chốc hắn trở nên ngây người, trường kiếm trong tay đã đưa đến cách ngực của Hoa Tự Lưu ba tấc, nhưng không có đâm xuống. Tư Mã Sĩ từ trên mặt đất bật dậy, kêu lên:" Vũ Văn đệ, giết hắn! Nếu không nhẫn tâm thì làm sao làm được chuyện lớn?"

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=35#ixzz3OCn8Ix71
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.