Chương 145: Dục Mộng Vô Hạn
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 4236 chữ
- 2019-09-21 09:50:14
Long Bích Vân nhẹ lắc đầu:" Vẫn chưa." Long Nguyệt lớn tiếng kêu lên:" Quản chuyện đó làm gì chứ, Phương tiểu tử, coi như ngươi cũng có chút lương tâm, nếu ngươi không nỡ dùng tiền mua miếng ngọc bội này thì Long Nguyệt này nhất định sẽ mắng chết ngươi!" Phương Kiếm Minh nghe xong chỉ còn cách gượng cười, Long Bích Vân thì quay sang Phương Kiếm Minh, cười nói:" Phương lang, khiến chàng phải tiêu tốn rồi." Phương Kiếm Minh nói:" Long tỷ tỷ, tỷ nói gì thế, chẳng lẽ đệ là loại người keo kiệt sao." Đi được khoảng mười bước, Phương Kiếm Minh đột nhiên nghĩ đến gì đó, kêu lên một tiếng, hô lớn:" Long tỷ tỷ, hai người ở đây chờ đệ một chút, đệ sẽ trở lại ngay!" Nói xong liền để ngựa lại, chạy đi như bay, Long Bích Vân và Long Nguyệt đều cảm thấy khó hiểu, không biết là chuyện gì mà khiến hắn sốt ruột như thế. Phương Kiếm Minh vội chạy lại chỗ lão bà bà khi nãy, nhưng kỳ quái chính là lão bà bà và tiểu quán đã biến mất, không còn bóng dáng. Lão bà bà này, động tác thật là nhanh.
Phương Kiếm Minh đến chỗ một lão đầu bán kẹo hồ lô hỏi:" Lão bá, lão bà tóc bạc bán trang sức ở đây đâu rồi? Bà ấy đã đi đâu?" Lão đầu bán kẹo hồ lô tưởng hắn đến mua kẹo hồ lô nên mỉm cười, nhưng khi nghe hắn hỏi thì lập tức vẻ mặt trở lại bình thường:" Làm sao mà ta biết được, lão bà đó bán ở nơi này là bữa đầu tiên, đây là lần đầu ta thấy bà ấy, tiểu ca, hai cô nương lúc nãy đi cạnh tiểu ca thật là đẹp đó, là vợ của tiểu ca sao, tiểu ca thật là có phúc đó, hà hà, hay là mua cho hai nàng vài xâu kẹo hồ lô đi, rất thơm đó ..." Phương Kiếm Minh nghe xong lời này thì lập tức sửng sốt, thầm nghĩ:" Úi, lão bà bà tóc bạc lúc nãy nói là đã bán ở đây được vài chục năm rồi mà, sao lão bá này lại nói là lần đầu tiên thấy bà ấy, kỳ lạ thật, chẳng lẽ lão bà bà này nói dối?" Lại nghe được lão đầu muốn hắn mua kẹo hồ lô cho nên cũng không muốn dây dưa, đành phải mua mười xâu, lúc quay về, Long Nguyệt thấy hắn cầm nhiều xâu kẹo hồ lô như thế thì chu miệng nói:" Ngươi tưởng chúng ta là heo à, sao lại mua nhiều kẹo hồ lô đường như thế chứ, thứ này ăn một ít thì còn được, chứ nhiều như thế thì sao ăn, thật đúng là phí tiền!" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Dù sao thì cũng đã mua rồi, cầm lấy đi." Vừa nói vừa đưa cho hai nàng mỗi người năm xâu, Long Bích Vân cười nói:" Phương lang, chàng không phải chỉ đi mua mấy thứ này chứ?" Phương Kiếm Minh nói:" Đệ vừa rồi là muốn đi hỏi lão bà bà kia một việc, không ngờ chỉ mới chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi, long tỷ tỷ, xem ra lão bà bà này chính là một võ lâm kỳ nhân!"
Long Bích Vân cười nói:" Việc này thì ta đã sớm nhận ra được, thiên hạ to lớn, vô kỳ bất hữu. Chàng có chuyện gì muốn hỏi bà ấy sao?" Phương Kiếm Minh nhíu mày:" Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi bà ấy xem là bà ấy làm sao có được món đồ này thôi." Long Nguyệt nghe xong thì nói:" Hỏi cái gì chứ, chúng ta tốt nhất là nên đi tìm một khách điếm trụ lại trước đã, ta muốn tối nay có một giấc ngủ thật thoải mái!"
Ba người lập tức tiếp tục lên đường, đi qua mấy con đường thì tìm được một khách điếm để ở trọ. Đây là một thiên viện, rất là yên tĩnh, Phương Kiếm Minh một gian, chủ tớ Long Bích Vân một gian, hai gian phòng kế nhau, có gì thì cũng có thể tiếp ứng, khách điếm của bọn họ ở rất là trang nhã và thanh tĩnh, đại khái là do khách ở trọ cũng đều là những người nho nhã lịch sự. Phương Kiếm Minh vào đến phòng thì đánh thức Kỳ Lân Thử ở trong lòng dậy, Kỳ Lân Thử kêu lên chi chi một tiếng rồi nhảy xuống, đôi tiểu nhãn châu chớp chớp, thấy hoàn cảnh trong phòng thì biết là đã đến một khách điếm, nên lộn một vòng, có vẻ cực kỳ hưng phấn, sau đó bay vù một cái ra khỏi cửa như chớp, Phương Kiếm Minh biết nó nghe được khí tức của Long Bích Vân và Long Nguyệt ở cách vách cho nên muốn chạy sang phòng các nàng du ngoạn.
Phương Kiếm Minh cởi bao phục xuống, đánh giá căn phòng một chút, để bao phục ở dưới sàng, khách điếm này sinh ý cũng tốt, hắn đi ra kêu tiểu nhị gọi một ít rượu và thức ăn, đưa đến phòng, sau đó cũng đi sang gọi Long Bích Vân và Long Nguyệt cùng dùng bữa, Kỳ Lân Thử cũng đi theo phía sau hai nàng. Trên đường đi, mỗi khi ở trọ lại ở khách điếm thì Phương Kiếm Minh đều làm như thế, hắn cũng không dám bảo mang rượu và thức ăn vào phòng của Long Bích Vân, mặc dù là dùng cơm nhưng tốt xấu gì Long Bích Vân và Long Nguyệt đều là nữ nhi cả, ít ra cũng phải có chút kiêng kỵ lễ giáo.
Ba người ở trong phòng của Phương Kiếm Minh dùng cơm xong thì trời cũng đã tối, Long Bích Vân và Long Nguyệt thấy sắc trời đã muốn cho nên cũng trở về phòng, thuận đường câu dẫn luôn Kỳ Lân Thử đi theo, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cười khổ. Một mình ở trong phòng tĩnh tọa, nhàn rỗi không có việc gì, hắn liền đem Thiên Hà Bảo Lục ra xem, hắn đặt Thiên Hà Bảo Lục trên bàn, cẩn thận quan sát, Thiên Hà Bảo Lục này cũng thật sự là cổ quái, trên đường đi hắn cũng đã xem qua ba lần, mà mỗi lần đều có cảm giác khác nhau, chỉ có thể giống như là nhìn thấy hình ảnh trong mưa vậy, mà khi vận dụng công lực để nhìn cho rõ, thì bên tai thì lại truyền đến tiếng nước sông lưu động, thanh âm này cũng không biết là từ đâu truyền đến, nhìn một hồi lâu vẫn không có tiến triển gì, không tìm được bí mật của nó.
Lần này cũng như mấy lần trước, cũng không nhìn ra được cuối cùng Thiên Hà Bảo Lục là bảo bối gì, cách sử dụng ra sao, bất quá đã có người đồn đãi nó là một trong 'Tứ Đại Kỳ Thư' thì có thể biết được, có thể lĩnh ngộ được tuyệt học từ nó, mấu chốt chính là tìm ra được bí mật của nó. Hắn chăm chú nhìn trong chốc lát, cũng không có lĩnh ngộ gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là cuộn Thiên Hà Bảo Lục lại cất vào trong áo.
Sau khi cất Thiên Hà Bảo Lục sang một bên thì hắn suy nghĩ về cuộc sống sau này. Nếu như đi đến Hàng Châu thì chuyện đầu tiên cần phải làm là đi đến nói mà Tiếu lão đầu bảo, cũng chính là "Phong Linh Độ Khẩu", Phương Kiếm Minh đã từng hỏi qua Long Bích Vân về nơi này, nó là ở chỗ nào của Hàng Châu, nhưng mà hai người chủ tớ Long Bích Vân cũng chưa từng nghe qua, cho nên hắn đành phải tự mình hỏi thăm, vừa rồi hắn cũng đã hỏi thăm tiểu nhị của khách điếm, nhưng tên tiểu nhị lại ngạc nhiên hỏi ngược lại:" Phong Linh độ đẩu? Ta ở trong thành Hàng Châu ba hơn mươi năm, nhưng cũng chưa từng nghe qua địa phương này, cũng có lẽ nơi mà thiếu gia muốn hỏi tiểu nhân chưa từng nghe qua!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, ngay cả tiểu nhị ở đây cũng không biết phong linh độ khẩu là ở đâu, thì hắn làm sao tìm đến đây, chẳng lẽ phải đi hết mọi ngỏ ngách của thành Hàng Châu này hay sao, trên đường di hắn cũng âm thầm chú ý đến tin tức trong võ lâm, nhưng không hề nghe được bất kỳ ai đề cập đến nghĩa phụ Đao Thần, trong võ lâm, người sử dụng bao không biết có bao nhiêu người, Phương Kiếm Minh cho dù có cẩn thận nghe ngóng cũng không biết được tung tích của nghĩa phụ. Vốn Phương Kiếm Minh còn muốn hỏi thăm một người, đó chính là nhi tử Văn Thiên Tứ của mỹ hòa thượng Văn Nhược Vọng, nhưng trên đường đi hắn cũng đã gặp không ít người mà không có bất kỳ ai họ Văn cả, đừng nói chi là người hắn muốn tìm Văn Thiên Tứ, trong biển người mênh mông này muốn tìm một người quả thật là khó, nhưng dù sao hắn cũng có một biện pháp, dò dù Văn Thiên Tứ thay tên đổi họ nhưng chỉ cần gặp được hắn là Phương Kiếm Minh chắc rằng mình có thể nhận ra được.
Từ sau khi rơi xuống đoan nhai thì hắn cũng đã ghi nhớ dung mạo của phu thê Văn Nhược Vọng, nếu như Văn Thiên Tứ là con của họ, tuy rằng con cái không sống bên cạnh cha mẹ nhưng ít ra cũng phải có vài phần giống họ, hơn nữa Phương Kiếm Minh sau vài ngày học tập với Tây Môn tiên sinh đối với Khán Cốt Thuật cũng có chút thành tựu, cũng khiến cho hắn có lòng tin tìm được Văn Thiên Tứ thêm vài phần, ngoại trừ việc không gặp mặt Văn Thiên Tứ ra nếu không thì hắn nhất định có thể tìm được Văn Thiên Tứ.
Tiếp đó hắn nghĩ đến Kỳ Lân Thử, khi Long Bích Vân ôm nó vào lòng và đi ra ngoài thì trước khi đi nó còn ngoái nhìn lại Phương Kiếm Minh làm mặt quỷ, rất là khoái chí. Tiểu tử này lúc đầu khi ở dưới đoan nhai cũng dùng ánh mắt này để trêu chọc Y Di tỷ, nhưng mà khuôn mặt của Y Di tỷ lúc nào cũng lạnh như băng, cho nên Kỳ Lân Thử cũng không dám tùy tiện trêu chọc 'Nàng', hôm nay vừa gặp lại Long Bích Vân, hình như nó thấy nữ nhân xinh đẹp là bị mê hoặc, thậm chí ngay cả Phương Kiếm Minh cũng bỏ sang một bên. Phương Kiếm Minh vừa nghĩ đến Y Di tỷ là trong lòng cảm thấy khổ, Y Di tỷ sao lại đối với hắn lãnh đạm như thế, cho dù sư phụ của nàng vô cùng sac độc, nhưng cũng không có can thiệp việc nàng và hắn gặp gỡ mà, không biết tỷ ấy ở bên trong ma môn ra sao, thánh nữ Bạch Y Nhân kia quả thật là có chút đáng yêu, ta hình như đã gặp qua nàng thì phải, nhưng gặp ở đâu thì không nhớ nổi, ôi, sao ta lại thấy nữ nhân xinh đẹp là có cảm giác là đã từng gặp qua vậy, chẳng lẽ ta ở Thiếu Lâm Tự từng ấy năm là vô ích sao, đối với nữ nhân có nhiều hứng thú vậy sao.
Phương Kiếm Minh ngồi ở đó nghĩ đến nghĩ lui, rồi lại nghĩ đến Thiếu Lâm Tự, đúng lúc này thì lại nghe được tiếng gõ cửa, Phương Kiếm Minh hỏi:" Ai đó?" Thì nghe được khẩu âm của Long Bích Vân:" Phương lang, là ta."
Phương Kiếm Minh đi lại mở cửa cho nàng, khi cửa vừa mở ra thì có một làn hương xông vào mũi, Long Bích Vân vận một thân bạch y trắng như tuyết, đứng ngay tại cửa, Phương Kiếm Minh thấy thế thì ngẩn ngơ. Trong mắt của Long Bích Vân hiện lên một tia khác thường, hình như rất thích thú khi Phương Kiếm Minh nhìn nàng như thế, Long Bích Vân mỉm cười, chậm rãi đi vào, trong tay cầm mảnh ngọc bội kỳ lạ kia, nhìn vào phòng một chút rồi lấy ra một cây đánh lửa từ trong người ra, cười nói:" Phương lang, ở trong phòng suy nghĩ gì mà ngay cả đèn cũng không thắp thế này!"
Vừa nói vừa đánh lửa, thắp đèn, trong phòng sáng lên, lúc này Phương Kiếm Minh mới vỗ đầu nói:" Đệ ở trong phòng đang suy nghĩ, cho nên vẫn chưa biết là trời đã tối thế rồi, Long tỷ tỷ, có việc gì sao?" Long Bích Vân cười nói:" Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thế đến sao?" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Không phải, à đúng rồi, A Mao đâu?"
Long Bích Vân cười:" Nguyệt Nhi mang nó đi rửa mặt." Phương Kiếm Minh nghe xong thì sắc mặt đại biến:" Ai da, không xong rồi, A Mao sợ nhất chính là nước, xem ra Long Nguyệt muội muội gặp phiền toái rồi!" Vừa nói vừa định đi ra ngoài, Long Bích Vân cười:" Không cần đi, vốn nó cũng không muốn rửa mặt nhưng mà, nha đầu Nguyệt Nhi kia, chàng cũng không phải là không biết, thủ đoạn cũng rất lợi hại, cho nên A Mao cũng phải ngoan ngoãn để cho Nguyệt Nhi rửa mặt."
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng cảm thấy tốt, cười nói:" Thì ra tiểu tử thúi này sợ hai người, đệ thường gọi nó đến để rửa mặt nhưng nó không hề để ý, có hai người thì tật xấu của nó nhất định sẽ được sửa đổi!" Long Bích Vân cầm ngọc bội trong tay, đưa lên, nói:" Phương lang, vật này là của chàng cho ta?" Phương Kiếm Minh ngẩn ra:" Long tỷ tỷ, tỷ bị trúng tà hay sao thế, sao lại hỏi thế, hôm nay không phải là đệ mua từ lão bà bà kia tặng cho tỷ sao, sao chưa gì mà tỷ đã quên thế!" Long Bích Vân gật đầu, tiến đến trước, đi đến gần Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh không biết nàng muốn làm gì, sợ hãi vội lui lại mấy bước:" Long tỷ tỷ, tỷ định làm gì thế?" Long Bích Vân bật cười:" Chàng sợ cái gì, ta đâu có ăn thịt chàng." Vừa nói lại vừa tiến lên thêm mấy bước, bức Phương Kiếm Minh lui về sau, đụng phải cạnh giường và ngồi xuống, vôi nói:" Long tỷ tỷ, tỷ đừng đến gần nữa, đệ không còn chỗ để lui nữa đâu, rốt cục là tỷ định làm gì?" Song cước của Long Bích Vân đình chỉ, mỉm cười, hơi thở như một làn hương:" Đây là lễ vật mà chàng cho ta, ta muốn chàng đích thân đeo nó lên dùm ta, không biết Phương lang có đồng ý không?"
Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Long tỷ tỷ, sao tỷ không nói sớm, làm đệ giật cả mình, chỉ là đeo lên dùm tỷ sao, có khó khăn gì chứ, mà đệ cũng nên đeo lên cho tỷ!" Vừa nói vừa nhận lấy ngọc bọi từ tay của Long Bích Vân, nhìn qua kiều nhan của Long Bích Vân một chút rồi mới nâng tay lên.
Phương Kiếm Minh mặc dù nhỏ tuổi hơn so với Long Bích Vân nhưng mà hắn thân là nam tử, cho nên cao hơn Long Bích Vân khoảng một tấc, Long Bích Vân cũng đã cao rồi, mà Phương Kiếm Minh còn cao hơn nàng một tấc, có thể thấy được Phương Kiếm Minh rất cao, hơn nữa năm nay hắn mới mười sáu tuổi, vẫn còn cao thêm nữa, chỉ sợ lúc hắn trưởng thành thì sẽ cao hơn Long Bích Vân cả cái đầu, xem ra hắn sẽ cao tương đương với nghĩa phụ của hắn.
Phương Kiếm Minh đứng trước người Long Bích Vân giơ tay lên, chuẩn bị đeo vật có hình dạng như ngọc bội cho Long Bích Vân, nhưng bàn tay chỉ vừa đến đỉnh đầu của Long Bích Vân thì chợt khựng lại, có chút khó khăn khi nâng lên tiếp. Đôi mắt đẹp của Long Bích Vân nhìn hắn chăm chú, không hề chớp, hô hấp của nàng rất nhẹ, từng làn hương theo gió truyền vào mũi của Phương Kiếm Minh, khoảng cách của hai người bọn họ lúc này chỉ là một bước, Phương Kiếm Minh khẽ hạ mắt, đầu tiên hắn hình thấy đôi môi nhỏ nhắn và đỏ tươi của nàng tiếp đó là song đỉnh ngọc phong ngạo nguyệt, hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, trong Long vội kinh hoảng, bàn tay chợt run rẩy, trong lòng có một loại cảm giác, hận không thể ôm lấy Long Bích Vân vào lòng, ôm chặc lấy nàng, hôn lên đôi môi xinh đẹp và đầy khiêu gợi của nàng, sau đó ... Dục vọng của Phương Kiếm Minh dâng lên, chỉ thấy cả người nóng lên, yếu hầu khô ngứa, nhìn thấy khuôn mặt thần thánh của Long Bích Vân thì trong lòng lại mắng:" Ta làm sao thế này, làm sao lại có được ý nghĩ không tốt đẹp như thế trong đầu chứ, Long tỷ tỷ thánh thiện như thế, ta làm thế là vũ nhục nàng. Không được ... Không được..."
Cố gắng đè nén dục vọng, nâng cao hai tay, duỗi qua đỉnh đầu của Long Bích Vân, đeo ngọc bội lên trên cổ của nàng, Phương Kiếm Minh nhìn thấy cần cổ trắng tựa tuyết của Long Bích Vân thì tim lại đập nhanh, chưa kịp rút tay từ cổ của nàng về thì cửa phòng chợt mở ra, có người khẽ nói:" Tiểu thư, tiểu thư, muội ..." Nhưng nhìn thấy tình hình lúc này của hai người thì kinh hô lên, 'Bịch' cánh cửa phòng được đóng lại nhanh chóng, đảo mắt cái là đã biến mất không thấy tung tích, Phương Kiếm Minh nhìn thấy đó chính là Long Nguyệt thì xấu hổ, gặng cười, rút tay từ trên người Long Bích Vân về, Long Bích Vân cúi xuống cầm lấy miếng ngọc bội, vuốt ve, cười nói:" Phương lang, ngọc bội này chính là do chàng đeo lên cho ta, ngoại trừ chàng ra, không ai được phép cầm nó, và tháo nó xuống, thậm chí là ngay cả ta ..." Nói xong thì liền luồng vật kia vào trong áo, tựa như là muốn dán chặt vào thân thể mình.
Phương Kiếm Minh nghe xong nàng nói thì có cảm giác kỳ lạ, sao lại dùng ngữ khí giống như là đang thề thốt như vậy chứ, mà lại là nói cho hắn nghe, Phương Kiếm Minh tin tưởng từng lời từng chữ của nàng không phải là giả dối, Phương Kiếm Minh tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu rõ ý tứ của nàng, nhưng cũng không có tiếp tục nói đến vấn đề này:" Long tỷ tỷ, vật này là do đệ tặng cho tỷ, tỷ muốn xử lý nó thế nào cũng được." Long Bích Vân ngẩng đầu lên nhìn Phương Kiếm Minh:" Phương lang, ngày mai chúng ta đi đâu đây, chúng ta tiếp tục đi tìm 'Phong Linh Độ Khẩu'?" Phương Kiếm Minh trầm ngâm:" Khó có thể đến được Hàng Châu một lần, chúng ta tạm thời tham quan cảnh đẹp của Hàng Châu một lần, thuận đường thì hỏi thăm về Phong Linh Độ Khẩu luôn, Long tỷ tỷ nghĩ sao?" Long Bích Vân cười nói:" Cứ làm theo lời của chàng đi, Phương lang!" Từ 'Phương lang' này tràn ngập nhu tình, những lời này vừa vào tai của Phương Kiếm Minh thì lại khiến cho tim hắn đập loạn nhịp, cả người nóng lên, nếu như Long Bích Vân tiếp tục ở lại nơi này, dùng những từ ngữ và ngữ điệu thân mật nói chuyện với hắn tiếp thì sợ rằng hắn sẽ không khống chế được bản thân mình, nhất định sẽ ôm nàng vào lòng, 'trừng phạt' nàng.
Long Bích Vân thấy được sắc mặt của hắn thì mày hơi giương lên, trong mắt có một ý nghĩ khác lạ - vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên, đột nhiên cầm lấy bàn tay của Phương Kiếm Minh, cười nói:" Phương lang, hy vọng đêm nay chàng có một giấc mộng đẹp, ta đi ..." Vừa nói vừa buông tay Phương Kiếm Minh ra, từ từ đi ra ngoài, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng, Phương Kiếm Minh thấy nàng trước khi đi còn muốn trêu đùa mình, trong lòng cười khổ, thật sự là không biết phải làm sao, nghĩ đến sau này còn phải đi chúng một thời gian, sự tình này sợ rằng còn phải gặp nhiều, không biết mình có thể trụ vững được không nữa.
Đêm đó, Kỳ Lân Thử không có trở về, đại khái là tiểu tử này đêm nay "Thâu Hương" ở phòng bên cạnh rồi, Phương Kiếm Minh đóng cửa phòng, thay y phục nằm trên giường, đặt bí kiếp Đại Thụy Thần Công, Thiên hà Bảo Lục ở dưới gối, thiên thiền đao ở kế bên gối, dưới ánh đèn, hắn chăm chú nhìn vào miếng ngọc bội trên ngực của mình, nghĩ đến không bao lâu nữa hắn có thể biết được thân thế của mình từ Đông Phương Thiên Kiêu thì trong lòng có chút kích động, đem vật kia cất vào trong áo, nằm xuống ngủ, lật qua lật lại đến tận nửa đêm mà vẫn không ngủ được, so với tính cách ham ngủ thường ngày của hắn thì hoàn toàn khác biệt, Phương Kiếm Minh âm thầm vận "Đại Thụy Thần Công" một chu thiên, dần dần mới chìm sâu vào giấc mộng.
Sau khi ngủ, hắn không có đến Thần Bí cốc và gặp tiên tử tỷ tỷ cùng với Mộc Đầu thúc thúc, hắn chỉ cảm thấy thân thể tựa như một cánh lông chim nhẹ nhàng tung bay, đi đến một địa phương xa lạ, nơi này cực kỳ rộng, nhìn về phương xa tựa như không thấy điểm cuối, hắn một mình đi đến nơi này, phía trước có một vật hấp dẫn hắn, hắn không dừng bước. Cũng không biết là đã đi được bao lâu, đột nhiên nghe được một tiếng cười thanh thúy êm tai của nữ nhi, hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy có rất nhiều nữ nhân đang chạy đến, trong số đó có người hắn biết, cũng có người hắn không biết, hắn cũng không nói gì thêm, những người này cũng ngoan ngoãn đi theo sau hắn, cùng hắn đi về phía trước, các nàng vừa đi vừa cười đùa, Phương Kiếm Minh cũng không nghe rõ là các nàng nói về việc gì, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất vui, chỉ cần các nàng vui là hắn cũng vui, cuối cùng hắn đi đến một hòn đảo, trên đảo này có cát vàng ấm ấp, bước lên bờ cát này thì có một cảm giác thoải mái.
Đột nhiên, mặt trời biến mất, thoáng cái đã tối đen như mực, một vòng minh nguyệt ở phía chân trời từ từ nhô lên, lúc này, một cơn gió thổi qua, hắn cảm thấy cả người mát lạnh, cuối đầu nhìn xuống thì thấy trên thân thể chẳng còn mảnh vải nào cả, hoàn toàn giống như lúc hắn chào đời. Các nữ nhân ở bên cạnh đang nhìn hắn, di chuyển xung quanh hắn, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tinh với hắn, tràn đầy sự khiêu khích. Mà trên người của các nàng cũng chỉ là một lớp lụa mỏng mà thôi, thân thể của các nàng phát sáng, song phong kiên đĩnh, đôi chân như ngọc, tiểu phúc bóng loáng, chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần nhô thì nhô ra, Phương Kiếm Minh đứng ở chính giữa các nàng, dường như đã không còn cảm giác thẹn nữa, cả người của hắn khô nóng, yếu hầu khô rát, nuốt nước bọt ừng ực, một cảm giác ham muốn dâng lên trong lòng hắn phừng phực như được thiêu đốt, hắn không còn tỉnh táo nữa, miệng hô lên một tiếng, nhào đến ôm lấy một người, không nhìn rõ diện mạo của nàng, hắn vội xé toạc mảnh lụa mỏng trên người nàng, ôm nàng vào lòng, người đó kêu lên một tiếng yêu kiều, bị hắn đặt nằm xuống bờ cát, Phương Kiếm Minh tiếp xúc với mọi vị trí trên cơ thể của nàng mãnh liệt, không nơi nào thoát khỏi đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, sau đó Phương Kiếm Minh mở rộng hai chân nàng ra, tiến nhập vào trong cơ thể nàng, hai cơ thể hòa nhập lại thành một.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=36#ixzz3OCoksYEQ