Chương 148: Nổi Giận
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 3684 chữ
- 2019-09-21 09:50:15
Lúc này thân thể của Long Bích Vân đang chắn phía trước của Phương Kiếm Minh, lưng quay về phía trảo phong, nguy cơ cận kệ, không ai lại đoán được là sẽ có người tập kích bọn họ trên đường, cho nên ý thức phòng bị của họ không phải là cao nhất, khinh công của người đứng đầu rất là lợi hại, nếu so với các cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng thì cũng không kém bao nhiêu.
Trảo phong còn chưa đến thì trên người của người đó đã phát ra kình khí cường đại, khóa chặt hai người Long Bích Vân và Phương Kiếm Minh lại, dưới sự khống chế của hắn, hắn muốn hoàn toàn hủy diệt hai người dưới trảo của hắn. Hơn mười đạo kiếm quang kia cũng đã ập đến chỗ ba người, Long Bích Vân xoay người chưa hết là đã xuất ra ngọc thủ, đánh vào khoảng không, một cổ hàn phong xuất ra, lấy ba người bọn họ làm trung tâm, một lớp hàn khí lan tỏa ra xung quanh, mười tên hắc y nhân bịt mặt, đều chuyển thân, phi thân thối lui nhanh như chớp, hơn mười đạo kiếm quang cũng bị bật ngược trở về, kiếm khí của bọn họ đều bị hàn khí của Long Bích Vân đánh cho tiêu tan.
Người dùng kình khí áp chế bọn họ cười lên, một trảo kích đến lưng của Long Bích Vân, lúc này Long Bích Vân đã không thể né tránh được nữa, nàng biến sắc, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác hoảng sợ, kể từ khi xuất đạo đến nay. Long Nguyệt hô lên "Cẩn Thận" nhưng lời vẫn chưa kịp xuất ra hết thì một trảo của kẻ đứng đầu đám hắc y nhân đã đánh trúng lưng của nàng, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ vui, một cổ nội gia chân lực trong bộc phát như núi lửa, hắn muốn hủy toàn bộ kinh mạch của Long Bích Vân dưới một trảo này.
Long Bích Vân mỉm cười, khóe miệng của nàng hiện lên một nụ cười kỳ quái, thân thể chấn động, một cổ kình khí nóng bức hướng về phía thân thể của đối phương, cổ kình khí này giống như là nước sôi vậy, đánh về kẻ địch như chớp, người kia kêu lên một tiếng, rồi sau đó cười lạnh, thoáng cái thân hình đã lùi ra hơn mười trượng, tiếp theo hai chân khẽ nhún thân hình lăng không bay lên, song chưởng tách ra, mười ngón tay mở ra, tay của hắn rất lớn, khi mở rộng ra thì giống như là cái quạt, đầu vai của hắn hơi nhướng lên, hai chân hợp lại, miệng hét lớn lên một tiếng, một đợt sóng âm xuyên qua không trung truyền đến, va chạm với cổ nhiệt khí của Long Bích Vân, khí lưu lập tức lưu động, sau đó hắn vội tăng lực, dụng toàn bộ mười hai tầng nội gia chân lực, hắn muốn hai người Phương, Long chết dưới tay của hắn.
Đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi nhanh chóng, đầu tiên là có cảm giác kinh dị, sau đó là hoảng sợ, rồi chuyển sang tái nhợt, hắn vẫn chưa đến gần hai người Phương, Long là đã vội xoay mình thối lui, tựa như là có một con mãnh thú vô hình đang đuổi theo không tha cho hắn, hắn liên tục thối lui về sau hơn mười trượng, thân hình rơi xuống đất, song trảo vỗ ở trong không trung huy động, mạnh mẽ vỗ ra, một tiếng nổ vang lên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình đập mạnh xuống đất, một cái hố to xuất hiện, chỉ còn cái đầu của hắn là lộ ra bên ngoài, đầu của hắn vốn không có nhiều tóc nhưng lại đột nhiên phát hỏa, từng làn khói trắng bay lên. Trông cực kỳ kinh khủng!
Hắn cười lên một tiếng, một tiếng nổ vang lên, đất đá bay tán loạn, từ dưới đất phi thân lên, hạ xuống ở trên một mái nhà khá xa, vung tay lên quát:" Giết chết bọn chúng cho ta, cướp lấy thiên hà bảo lục!" Nói xong thì hai mắt nhắm lại, đứng yên bất động, chắc chắn là đang vận nội gia chân lực để điều tức. Vừa rồi chính là do Long Bích Vân phát nội gia chân khí của "Xuân Hạ Thu Đông". Cho dù là cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng cũng có chút kiêng kỵ.
Long Bích Vân sau khi đánh lui kẻ địch thì cũng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trúng vào chiếc khăn lúc nãy mà nàng vừa lấy ra định lau cho Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh thấy Long Bích Vân phun ra một ngụm máu tươi thì tỉnh rượu, hai mắt mở lớn, bắn ra một đạo hắc quang, một cổ sát khí từ trên Thiên Thiền Đao xuất ra. Phương Kiếm Minh giang một tay ra đỡ lấy Long Bích Vân đang lảo đảo sắp ngã, ôm nàng vào lòng, quát lên:" Nguyệt Nhi, lui ra sau!" Long Nguyệt đã sớm rút bảo kiếm ra, nghe hắn nói vậy thì liền phi thân ra sau lưng hắn, Kỳ Lân Thử cũng rất là phẫn nộ, há cái miệng nhỏ ra, nhưng chỉ phun ra được một ngọn lửa nhỏ. Lúc này Phương Kiếm Minh không có thời gian để quan sát biến hóa của Kỳ Lân Thử, xông về phía trước, phát ra một đạo thiên thiền chân lực, ngăn trở đám hắc y nhân, quát lên:" Các ngươi là ai? Dám đã thương Long tỷ tỷ, đừng trách ta không khách khí!"
Mười tên hắc y nhân không hề lên tiếng, đâm lợi kiếm trong tay ra, không hề hạ thủ lưu tình, nhân ảnh phi động, khắp bốn phía của ba người, tiếng kình phong, cước bộ di chuyển vang lên, truyền vào trong tay của Phương Kiếm Minh, khí thế kinh tâm động phách. Phương Kiếm Minh thấy bọn hỏ xuất ra đều là kiếm pháp đoạt mạng, hơn nữa lại phối hợp nhuần nhuyễn, hiển nhiên là đã khổ luyện từ lâu.
Thân hình của Phương Kiếm Minh chớp lên, triển khai thân pháp "Kỳ Lân Bát Biến", tung hoàng ngang dọc trong kiếm ảnh, toàn thân phát ra nội gia chân lực bảo vệ bốn phía của Long Nguyệt và Kỳ Lân Thử, Long Nguyệt cầm bảo kiếm trong tay, vũ động kiếm quang, một đạo kiếm khí nóng bức xuất ra, phản kích lại bọn hắc y nhân, buộc chúng phải thối lui, thân hình của bọn hắc y nhân chững lại, không ngờ tiểu nha đầu này đã tiến nhập vào hàng cao thủ nhất lưu rồi, vội vã phi thân lên, rồi bao vây Long Nguyệt, liên tiếp xuất kiếm, mặc dù Long Nguyệt có được nội gia chân lực của Phương Kiếm Minh bảo vệ nhưng mà tình cảnh lúc này cũng rất là nguy hiểm, Phương Kiếm Minh có cảm giác không ổn, bọn hắc y nhân này có võ công quả nhiên là rất cao, thân thủ của bọn họ đã đạt đến cảnh giới nhất lưu, không có nhiều môn phái có được nhiều cao thủ như thế, không biết bọn họ là ai.
Phương Kiếm Minh quay đầu lại, thấy thân hình của Long Nguyệt thoáng lên, muốn tránh khỏi lợi kiếm của một tên hắc y nhân những mà đã chậm nửa nhịp, bị sống kiếm đáng trúng bên hông, tuy đã có nội gia chân lực của Phương Kiếm Minh cản hơn phân nữa, nhưng cũng đủ khiến cho Long Nguyệt đau nhức, đôi mày của nàng dựng thẳng lên:" Lão nương liều mạng với các ngươi!" Vừa nói vừa phi thân thẳng lên, lao đến chỗ một tên hắc y nhân. Phương Kiếm Minh biết hôm nay hắn không thể không dùng đến Thiên Thiền Đao, nếu không thì bọn họ nhất định bỏ xác nơi này. Phương Kiếm Minh cười lớn, tay trái ôm chặc Long Bích Vân vào lòng, tay phải vươn ra sau nắm lấy chuôi Thiên Thiền Đao, năm ngón tay nắm chặt, một ánh đáo phóng lên giữa màn đêm, cực kỳ quỷ dị, đao khí phát ra, lấy Phương Kiếm Minh làm trung tâm, bắn ra khắp bốn phía, đến chỗ của Long Nguyệt thì lại xảo diệu vây quanh nàng, một đao đánh văng bọn hắc y nhân ra. Phương Kiếm Minh giơ Thiên Thiền Đao lên cao, trong mắt hiện lên một tia sát khí lưu động, liền bổ ra đệ tam thức "Thiền Diễm" mà hắn vừa ngộ ra được mấy ngày trước.
Đao quang phi xạ, khắp cả bầu trời đều là thiền ảnh, nối liền với nhau, vô số thiền ảnh xoay tròn quanh Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh từ từ bay lên, khi lên cao khoảng năm trượng thì Phương Kiếm Minh vung tay, Thiên Thiền Đao bay lên, tiếng lửa cháy vang lên từ Thiên Thiền Đao, thiền ảnh trên không trung đột nhiên bốc cháy, từng vòng lửa xoay quanh Phương Kiếm Minh, vũ động theo thân hình của Phương Kiếm Minh, một đao này thật là ẩn chứa chín chín tám mươi mốt đao, mà góc độ của mỗi đao lại khác nhau, quả thật là Kinh Thiên Địa, Khấp Quỷ Thần.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đao này của Phương Kiếm Minh vừa xuất ra, tên đầu lĩnh đang đứng điều tức cũng mở mắt ra, trong lòng rung động, vội thu chân lực, quát lên:" Mau lui lại!" Thanh âm của hắn còn chưa dứt thì đã bị tiếng quát của Phương Kiếm Minh lấn át:" Đả thương Long tỷ tỷ mà còn muốn trốn sao!" Một tiếng nổ vang lên, rồi sau đó liên tiếp có vài tiếng động lớn vang lên theo, hơn hai phần ba trong số mười hắc y nhân bị đánh văng ra hơn mười trượng, đụng vào nhà nhân, có tiếng kinh hãi từ trong nhà dân vang ra. Phương Kiếm Minh quay đầu lên nhìn người đứng trên mái hiên, cười lạnh, phi thân lên cao, xuất ra một đao, đao thế không phải là nhanh, cũng không có chiêu thức gì, chỉ đơn giản là bổ xuống một đao, nhưng mà sắc mặt của người đó lại hiện lên vẻ kinh hãi:" Thiên Thiền Đao, quả nhiên không tầm thường!" Vừa nói vừa xuất ra một chiêu, một đạo nội gia chân lực khổng lồ phóng ra, nghênh đón Thiên Thiền Đao trong tay của Phương Kiếm Minh.
Một tiếng "Bịch" vang lên, người kia kêu lên một tiếng đau dớn, khóe miệng rỉ máu, phi thân về sau, không đợi Phương Kiếm Minh đánh ra đao thứ hai đã bắn đi như phi ưng, trầm giọng quát:" Phương tiểu tử, hôm nay lão phu tha cho ngươi, ngươi đánh trọng thương nhiều người của ta như thế, lần sau lão phu sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp đôi!"
Nói xong liền mang theo mười tên hắc y nhân phi thân lên mái nhà, ẩn vào màn đêm, đảo mắt cái là đã không còn bóng dáng, Phương Kiếm Minh muốn ngăn cản bọn họ lại cũng được, nhưng mà bây giờ không phải là lúc làm chuyện đó, hắn cúi đầu nhìn Long Bích Vân trong lòng, chỉ thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, mặt nhăn lại, tựa như đang rất đau khổ. Bọn họ đánh nhau đã làm kinh động đến quan phủ, từ phía đường cái truyền đến tiếng bước chân, hỏa quang sáng lóa, có hơn trăm tên quan binh dưới sự thống lĩnh của một hán tử mang đại đao sau lưng chạy đến, hán tử kia từ xa đã quát lên:" Vị võ lâm bằng hữu kia, tại sao lại ở Hàng Châu gây rối, tại hạ Lôi Kinh, là người của Lôi gia ở Giang Nam, nếu có chuyện riêng tư thì tự giải quyết không nên động thủ trên đường như thế, không thì ta bắt các ngươi đi gặp đại nhân!"
Phương Kiếm Minh không chờ bọn hắn đến gần là đã đánh mắt về phía Long Nguyệt, phi thân xuống nóc nhà, mang theo Long Nguyệt và Kỳ Lân Thử chạy vào một hẻm nhỏ, vừa đi dược vài bước thì Phương Kiếm Minh đột nhiên dừng lại, Kỳ Lân Thử kêu to vài tiếng, Long Nguyệt cảm thấy khó hiểu:" Phương tiểu tử, sao không đi mau, nếu để quan binh thấy chúng ta thì nguy đó!" Phương Kiếm Minh chớp mắt, nhìn về phía một cái rương ở một góc sâu bên trong:" Tránh ra!" Long Nguyệt trong lòng cả kinh, chỉ thấy ở bên trong rương có một thân ảnh đứng đó như quỷ mị, không hề nhúc nhích, khó mà nhận ra. Người đó cười lạnh một tiếng, cũng chậm rãi mà nói:" Thiên Hà Bảo Lục!" Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, trong lòng Phương Kiếm Minh sinh ra một cổ lệ khí bạo liệt, cơn say lúc nãy đã bị thổi bay lên đến tận chín tầng mây, nghe vậy thì cười lên một tiếng, tiến lên phía trước, Long Nguyệt và Kỳ Lân Thử cũng từng bước theo sau hắn, mà ở phía sau thì vang lên tiếng quát của quan binh, ánh đuốc sáng rực.
Một cổ chân lực quỷ dị từ trong hẻm truyền đến, Phương Kiếm Minh bước thêm một bước thì cổ chân lực đó càng mãnh liệt, người kia vẫn đứng yên một chỗ, tựa như là xác chết. Sáu trượng, năm trượng, bốn trượng, Phương Kiếm Minh trầm giọng quát:" Tránh ra!" Có thể loáng thoáng thấy được đó là một hán tử, vóc người cao gầy, hắn chỉ thản nhiên nói:" Thiên Hà Bảo Lục!" Cổ lệ khí trong lòng của Phương Kiếm Minh bộc phát, năm ngón tay trái xuất ra, một cổ kình khí khổng lồ phát ra, sau đó hắn cúi đầu, Thiên Thiền Đao ở phía sau bay ra khỏi võ, thân hình của hắn cũng phi thân theo đao, cách Thiên Thiền Đao ba xích. Sắc mặt của người kia biến đổi, đây là làn đầu tiên hắn thấy một võ lâm cao thủ ngự đao sát địch, có thể đạt đến cảnh giới này thì ngoại trừ người trên thiên bảng và địa bảng ra thì không còn ai đủ khả năng.
Người kia thầm than một tiếng, thân hình bắn lên, lăng không lui về sau mấy trượng, hướng lên không xuất ra ba kiếm, trên người của hắn không hề có bất cứ vũ khí nào, ba kiếm này từ đâu mà đến, điều này khiến cho Long Nguyệt ngẩn người, nhưng Phương Kiếm Minh thì lại biết ba kiếm này đến từ đâu, ta kiếm này là do hắn dùng tay xuất ra, Phương Kiếm Minh thấy ngón tay của hắn vừa động thì đã có một đạo kiếm khí bay đến, ba chiêu đã xuất ra đón tiếp Thiên Thiền Đao đang đánh đến, Thiên Thiền Đao khẽ ngân lên một tiếng, tựa như là gặp phải kình địch, ba đạo kiếm khí và Thiên Thiền Đao va chạm. Thiên thiền dao ngừng lại một chút, sắc mặt của Phương Kiếm Minh trầm xuống, vọt đến, nắm lấy chuôi đao, phóng về trước, mỗi một bước của hắn là hơn một trượng, bổ đao xuống, đao quang phi tiên, vô số thiền ảnh bay đến chỗ người đó. Hắn thầm than một tiếng, lay động cả năm ngón tay phải, năm đạo kiếm khí phát ta, tiếp đón Thiên Thiền Đao, không hề có một tiếng vang, kiếm khí cùng đao khí sau khi va chạm liền biến mất trong không trung, Phương Kiếm Minh vẫn tiến về phía trước từng bước, mỗi bước khoảng ba tấc, người kia khẽ kêu lên một tiếng, thân hình chớp lên, thối lui ba bước.
Phương Kiếm Minh cười lớn, vừa định tiếp tục xuất đao, thì cảm thấy Long Bích Vân ở trong lòng động đậy, từ trong lòng của hắn đứng lên, dựa vào người hắn, mỉm cười nhìn người kia:" Tiêu Dao Thần Kiếm - Đại Lý Đoàn Gia, ngươi là ai?" Vừa dứt lời, sắc mặt của người kia l iền biến đổi, phi thân thẳng lên một mái nhà, không nói lời nào là đã biến mất. Phương Kiếm Minh thấy Long Bích Vân đã tốt hơn thì vui vẻ, nghiêng người nói:" Long tỷ tỷ, tỷ ..." "Phương lang, giúp ta ..." Sắc mặt của nàng vừa đỡ được một chút thì lại đỏ ửng lên rồi đột nhiên trắng bệch, ngã vào lòng Phương Kiếm Minh.
"Đứng lại, đứng lại, nếu còn tiếp tục chạy chúng ta sẽ bắn tên!" Ở phía sau truyền đến tiếng quát, ánh lửa sáng rực, một loạt quang binh tay cầm kính cung đã chạy đến, hàng thứ nhất ngồi xuống, lộ ra hàng quan binh thứ hai, quan binh ở hàng thứ hai cũng cầm kính cung trong tay, cũng đã lên tiễn, thân hình hơi cong, hàng quan binh thứ ba thì nghiêng cung trên tay hướng lên trời, chuẩn bị xạ tiễn.
Hẻm nhỏ này chỉ có thể chứa được tám người đứng song song, ba hàng cung tiễn thủ thì tính ra là hai mươi bốn người, mà mỗi cung tiễn thủ lại lắp đến năm mũi tên lên cung, nếu toàn bộ được bắn ra và trúng thân thể thì người đó nhất định là sẽ biến thành con nhím, chết trong loạn tiễn.
Một thân ảnh nhảy lên mái hiên quát:" Các ngươi là ai?" Người này chính là người lúc nãy tự xung là người của Lôi gia ở Giang Nam - Lôi Kinh. Phương Kiếm Minh thấy hắn phi thân lên mái nhà, hai chân vẫn chưa đứng vẫn thì một tay ôm Long Bích Vân, một tay khác choàng sang chiếc eo nhỏ nhắn của Long Nguyệt, không cần để ý xem nàng có đồng ý hay không, trước khi bọn quan binh kịp nhìn rõ thì đã phi thân thẳng lên nóc nhà. Lôi Kinh không ngờ thân pháp của hắn lại nhanh như thế nên vội quát:" Xạ tiễn!" Một trăm hai mươi mũi tên phá không bay về phía ba người một thử. Kỳ Lân Thử vốn bám phía sau của Phương Kiếm Minh, khi bay lên đến mái nhà thi hai tai nó dựng thẳng, biết là có một mũi tên bay phía sau, quay đầu lại, lông mao của nó đột nhiên biến thành từng mảnh lân giáp, hết sức quỷ dị, thân hình của Kỳ Lân Thử vốn rất nhỏ, lại là ở trong mà đêm, cho nên mọi người chỉ lờ mờ thấy được ở phía sau của Phương Kiếm Minh có một bóng đen nhỏ mà thôi, bóng đen đó há miệng, phun ra một ngon lửa, một trăm hai mươi mũi tên lập tức biến mất tại không trung, dĩ nhiên là ngay cả tàn tro cũng không còn.
Chúng quan binh thấy các mũi tên đang bay đột nhiên bị một ngọn lửa thiêu đốt, biến mất trong không trung, còn thân ảnh của ba người kia cũng chìm vào màn đêm, không còn bóng dáng, sắc mặt kinh hãi, có người không khống chế được tâm tình của mình:" Có quỷ, có quỷ. Người này đột nhiên phát hỏa, hắn không phải là người ..." Lời vẫn còn chưa dứt thì một tiếng bốp vang lên, trên mặt đã hưởng trọn một cái tát, chính là Lôi Kinh từ trên mái nhà nhảy xuống, quát:" Làm gì có quỷ, không được nói bậy, nếu không thì ta đuổi ngươi ra khỏi thần tiễn doanh!" Quan binh bị tát một cái trên mặt không hề có chút oán trách nào, vội vàng nói:" Thuộc hạ có tội, nguyện ý chịu phạt!" Lôi Kinh hừ một tiếng, con ngươi xoay vòng, nhìn sang chúng quan binh:" Việc hôm nay các ngươi chứng kiến, không được nói ra, nếu như để ta biết có người tiết lộ chuyện này ra ngoài, thì đừng trách ta không lưu tình!" Chúng quan binh lập tức cúi đầu đồng thanh nói:" Vâng!" Lôi Kinh nghe xong thì trên mặt lộ vẻ đắc ý, hắn biết thân phận của của những người này, cho dùng bọn họ có một trăm lá gan cũng không dám cãi lời, đem chuyện hôm nay nói ra ngoài. Lập tức dẫn những người này rời khỏi hẻm. Võ công của Lôi Kinh hiển nhiên là cao hơn quan binh không biết bao nhiêu lần, nhưng mà hắn cũng không nhìn ra được là hỏa quang đó từ đâu xuất hiện, điều duy nhất hắn có thể nhìn rõ là có ba người, nhất nam nhị nữ, và hình như là thêm một tiểu động vật nữa, sau khi hắn trở về thì trình báo lại lên trên đại khái là có ba người võ lâm động thủ với nhau, có lẽ là thù oán của võ lâm, phá hủy không it nhà dân, thượng cấp của ahwns chính là tri phủ Hàng Châu, lão cũng biết là loại sự việc này muốn quản cũng không quản được, cuối cùng người bị hại vẫn chỉ là dân chúng, chỉ có thể oán trách số phận của mình xui xẻo.
Phương Kiếm Minh ôm Long Bích Vân và Long Nguyệt đi vào sân, mở cửa phòng, Kỳ Lân Thử theo sau hắn, vào phòng, Phương Kiếm Minh buông Long Nguyệt ra nói:" Nguyệt nhi, muội hộ pháp cho ta, ta phải trị thương cho Long tỷ tỷ, không thể để người khác quấy rầy, nếu có thì dùng Thiên Thiên Đao ngăn họ!" Nói xong thì tháo Thiên Thiền Đao trên lưng xuống, đưa cho Long Nguyệt, ôm Long Bích Vân xoay người đi vào phòng.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=37#ixzz3OCpJ7hkb