Chương 164: Đường Ảnh Ước Chiến
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 3984 chữ
- 2019-09-21 09:50:16
Đường Phì theo sát, giơ một chân lên, đá về phía dưới của đối phương, hiển nhiên là Đường Phì cực kỳ tức giận cho nên mới dùng đến chiêu thức độc ác như thế, nhưng chân của Đường Phì còn chưa đến thì đã có ba ánh đao hiện lên, chém thẳng về phía chân nàng, nếu một cước này của Đường Phì là thật thì chân của nàng cũng coi như là bị phế đi. Đường Phì cười lạnh, rút chân về, đưa tay vào ngực áo, lấy ra nhuyễn ti mấy hôm trước dùng để thi triển khinh công, phóng thẳng ra, đánh về phía ba cây đại đao, chủ nhân của ba cây đại đao còn chưa kịp rút đao về thì đã bị nhuyễn ti quấn lấy, ba người cùng hét lên một tiếng, giật đao về, ý định cắt đứt nhuyễn ti của Đường Phì, sẵn tiện kéo theo Đường Phì luôn. Nhưng không ngờ nhuyễn ti kia lại rất quái dị, không sợ đao kiếm, không thể cắt đứt được, khi ba người muốn kéo Đường Phì về thì cũng không xong, ba người dùng hết sức để kéo, mặc đỏ bừng cả lên nhưng nàng vẫn đứng bất động.
Đường Phì trong lòng cũng giật mình, vốn nàng nghĩ, đám đại hán này chẳng qua cũng chỉ là một đám lưu manh mà thôi, võ công chẳng được bao nhiêu, mười người có kéo đến thì cũng chẳng làm gì được nàng, nhưng không ngờ khi nàng kéo nhuyễn ti thì không được, mà bọn chúng muốn lay động nàng cũng khó khăn. Đường Phì nổi tiếng khắp đường môn về khí lực, thậm chí là ca ca Đường Ảnh của nàng cũng không phải là đối thủ, có thể thấy được đám đại hán này không tầm thường. Lúc này thanh niên kia đã đứng vững lại, giận dữ quát lên:" Con tiện nhân, không biết phải trái, các ngươi lập tức bắt ả về cho bổn thiếu gia!" Lại có thêm ba đại hán did ra, vung đao lên bổ về phía cổ tay của Đường Phì.
Đinh Thế Kiệt chạy lên, cười lớn:" Các vị, có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại động đến đao thế, nếu làm người khác bị thương thì không tốt!" Vừa nói vừa bấm đốt ngón tay bắn ra, ba đường chỉ phong kích lên sống đao của ba đại hán, ba đại hán kêu lên một tiếng, cảm thấy có một lực đạo khổng lồ truyền đến, suýt tí nữa là đại đao trong tay cũng bay ra khỏi tay, cũng may bình thường bọn họ luyện công đều cầm chặt đại đao, cho nên công phu sử dụng đạo cũng không tệ. Lôi Nhu làm sao mà nhẫn nại được nữa, ngọc thủ giơ lên, xuất chưởng về phía ba người, nàng xuất thủ trong lúc tức giận, muốn đánh cho ba tên người kia một trận, chưởng phong xuất ra, trong phạm vi ba trượng quanh ba đại hán nổ lên ầm ầm, thanh niên kia thấy thế hoảng sợ, không nghĩ Lôi Nhu lại có nội công thâm hậu như thế, vội xuất thiết đảm trong tay ra, đánh về phía Lôi Nhu, những người khác cũng vung đao lên, đao phao liên tiếp được bổ ra, nghênh đón chưởng phong của Lôi Nhu.
Lôi Nhu thấy hai thiết đảm, một trước một sau, bay đến tựa như lưu tinh, chu miệng, có vẻ khinh thường, tay trái bỗng duỗi ra, không biết là nàng dùng thủ pháp gì, bắt lấy hai thiết đảm, thu tay lại, năm ngón tay căng lên, thầm vận nội gia chân lực, vài tiếng động nhỏ vang lên, hai khối thiết đảm bị Lôi Nhu bóp nát thành sắt vụn, hơn nữa hai thiết đảm giờ đây đã biến thành một cục, Lôi Nhu cười nói:" Bổn cô nương trả lại cho ngươi!" Vừa dứt lời, khối thiết trong tay bay ra, đánh lên cổ tay của thanh niên, thanh niên đó kêu to một tiếng 'ai da', hắn vừa kêu lên thì đám đại hán đang xông lên, cũng đều bị nội gia chân lực của Lôi Nhu đẩy lui, bọn họ không ngờ, với hợp lực mười người mà không đánh lại một con nha đầu, nhìn chằm chằm Lôi Nhu với thần sắc không tin được, ngay cả chuyện thiếu gia bị thương cũng quên luôn.
Đường Phì cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, nhuyễn ti hơi động, chấn lui ba đại hán kia, thu nhuyễn ti về, bọn họ động thủ với nhau bên hồ, đã sớm kinh động không ít người, Đường Phì đảo mắt nhìn lên, thấy được một bóng người quen thuộc, đột nhiên biến sắc, vội chạy ra phía sau của Đinh Thế Kiệt, ẩn ẩn nấp nấp, cũng không biết người nàng thấy là ai. Đinh Thế Kiệt đang cảm thấy lạ thì thấy được từ trong đám đông có một thanh niên gầy ốm, người này nhìn thấy Đường Phì thì có chút vui mừng lẫn phẫn nộ, từ phía sau thanh niên bị Lôi Nhu đánh ngã đi ra, quát lên:" Chó khôn không cản đường, mau cút đi!" Thanh niên kia thét lên một tiếng thảm thiết, vội lui ra ngoài, chỉ vào thanh niên cao gầy kia, giận dữ nói:" Ngươi ...ngươi ... Tại sao ngươi muốn ám toán ta!" Tay vuốt vuốt mông, đột nhiên nhớ đến lúc này không tiện, vội thu tay về.
Thanh niên cao gầy cười lạnh:" Ta ám toán ngươi thì sao, nói cho các ngươi biết, ngày vui của Tây Hồ Bang các ngươi sắp đến rồi." Thanh niên kia nghe xong thì trên mặt hiện ra vẻ tức giận, và cũng có sợ hãi:" Ngươi nói những lời này là có ý gì, ngươi là ai?" Ánh mắt của thanh niên kia trở nên lạnh lẽo, tay phải giơ lên, hai ngón tay dựng đứng, kẹp lấy vật gì đó, sau đó phóng ra, hơn mười điểm hàn quang bay đi, hơn mười tiếng kêu vang lên, chấn bay đại đao của mười đại hán, hắn nói rõ từng chữ:" Đường môn Đường Ảnh!"
Thanh niên kia nghe hắn nói xong, lại thấy công phu ám khí của hán thì trên trán xuất đầy mồ hôi lạnh:" Ngươi chính là 'Tiêu Tiêu Công Tử'?" Thanh niên cao gầy hừ một tiếng:" Không sai!" Đinh Thế Kiệt nghe xong thì quay đầu lại nhìn Đường Phì một cái, thấy nàng trốn ở phía sau mình, không dám nhìn ca ca của mình, hiển nhiên là rất sợ ca ca Đường Ảnh của nàng. Thanh niên kia nói:" Tây hồ bang của chúng ta và đường môn nước sông không phạm nước giếng, sao ngươi lại xen vào chuyện của người khác?" Đường Ảnh cười ha hả:" Cái gì mà xen vào chuyện của người khác, các ngươi dám gây sự với muội muội của ta, chẳng lẽ lại muốn ta không quản sao, bổn công tử đề tỉnh ngươi một chút, bây giờ ngươi trở về thì còn có thể thấy mặt phụ thân của ngươi một lần, nếu không ngươi sẽ hối hận." Thanh niên kia thấy Đường Ảnh nói nghiêm trọng thế thì bất quản thật giả, vội mang theo thủ hạ rời đi. Lôi Nhu tính tình nóng nảy, thấy bọn họ muốn đến là đến, muốn đi là đi thì kêu lên:" Thì ra các ngươi là người của tây hồ bang, ta còn muốn đi tìm bang chủ của các ngươi tính sổ, vậy thì để lại chút kỉ niệm trên người các ngươi vậy!" Vừa nói, vừa đưa tay lên, ba vật tròn trong bay ra, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng chói lòa, bọn đại hán hét to một tiếng, ngoại trừ thanh niên kia ra thì ý phục của những người khác đều bắt lửa, vội vàng dập tắt, miệng thì quát mắng, đi theo phía sau thanh niên kia, lẩn vào trong đám đông. Trên người của những người kia phát hỏa, đám đông cũng không hoảng sợ mà ngược lại còn cười ha hả.
Đường Ảnh đảo mắt nhìn Đường Phì, nét mặt nghiêm túc, trên khuôn mặt tuấn tú có chút nữ tính hóa, không nói gì, ánh mắt khẽ dời đi, đụng phải ánh mắt của Đinh Thế Kiệt, nhất thời không khí có vẻ quỷ dị. Phương Kiếm Minh thấy Đường Ảnh, còn lờ mờ nhớ được hắn, năm đó Đường Ảnh và ngô thế minh luận võ tại thiếu lâm tự, bại dưới tay của ngô thế minh, khi đó hắn còn là một thiếu niên, hôm nay, đã nhiều năm trôi qua, tướng mạo có nhiều thay đổi theo thời gian, nhưng không phải là bộ dáng ôn nhu của lúc trước, mà là một khí chất khiến cho người khác kính sợ, điều này cũng chứng tỏ hắn đã là một nam nhân chân chính. Phương Kiếm Minh thấy Đường Phì trốn sau lưng Đinh Thế Kiệt, còn Đinh Thế Kiệt thì lại đang đứng đối nhãn với đường ánh, không nhúc nhích, có vẻ như muốn 'Khai Chiến'. Phương Kiếm Minh vội cười hỏi:" Đường công tử, đêm đó chính là công tử?" Lời này của Phương Kiếm Minh có vẻ khác lạ, những người không biết thì không hiểu được, Long Nguyệt không đợi Đường Ảnh lên tiếng thì đã vội nói:" Phương đại ca, muội nhớ rất rõ thanh âm của đường công tử, không sai, đêm đó nhất định là đường công tử!" Ánh mắt của Đường Ảnh và Đinh Thế Kiệt vẫn như cũ không dời đi, nghe thế thì Đường Ảnh cười nói:" Phương công tử, quả nhiên là thâm tàng bất lộ, thiên bảng cao thủ còn bị ngươi dọa chạy mất, xem ra công phu của ngươi trong lớp thanh niên đồng lứa đã là dẫn đầu rồi, đêm đó tại hạ chẳng qua chỉ là qua đường gặp chuyện cho nên thuận tiện lắm miệng vài câu thôi, không có giúp được gì, thật là khiến cho phương công tử chê cười!"
Phương Kiếm Minh thấy ánh mắt của hắn vẫn không rời khải Đinh Thế Kiệt, không hề thả lỏng chút nào, trong lòng cảm thấy buồn cười, lúc này, Đường Phì cuối cùng cũng từ phía sau Đinh Thế Kiệt đi ra, nhìn Đường Ảnh một cái rồi nói:" Ca ca, là phụ thân bảo ca ca đến tìm muội sao?" Nàng cố tình đứng chặn giữa Đường Ảnh và Đinh Thế Kiệt, Đinh Thế Kiệt bỗng cười ha hả:" Đường công tử, ngươi muốn đưa muội muội đi sao?" Đường Ảnh hừ một tiếng:" Không sai! Hắc Đạo, đừng mong hại muội muội của ta." Đinh Thế Kiệt giận dữ:" Ta hại Đường Phì muội tử khi nào, ngươi nói cho rõ." Đường Phì thấy hai người bọn họ ngữ khí bất thiện thì vội nói:" Ca ca, đinh đại ca, các người không nên tức giận, ca ca, ca trở về đi, muội giờ đã theo đinh đại ca rồi, ca ca, ca trở về nói với phụ thân, gia gia và bà bà là phì nhi bất hiếu, không thể hầu hạ họ được nữa!" Đường Ảnh nghe xong thì sắc mặt biến đổi, ánh mắt chuyển về phía Đường Phì, Đường Phì cúi thấp đầu, không dám nhìn Đường Ảnh, Đường Ảnh đột nhiên cười lớn:" Muội muội, đây là lần đầu tiên muội không nghe lời ta nói, nhiều năm qua, mọi chuyện muội đều nghe theo ta, bây giờ, trưởng thành rồi, không cần phải nghe ta nói nữa, có phải không?"
Khuôn mặt đầy đặn của Đường Phì thay đổi không ngừng, nghe thế thì vội ngẩng đầu lên, kêu lên:" Không, không phải, muội không có ý đó, ca ca, muội biết, ở Đường môn, ca ca là người quan tâm muội nhất, cho dù có đánh chết muội thì muội cũng không nghe theo lời ca ca nói!" Đường Ảnh nói:" Nếu đã thế thì lần này muội hãy nghe ca ca nói, rời khỏi hắc đọa, cùng ca trở lại Đường môn, về phần phụ thân đã có ca ca nói chuyện." Đường Phì thở gấp đến độ như muốn khóc:" Không ... Không, ca ca, trừ chuyện này ra thì chuyện gì muội cũng nghe theo ca, ca ca đừng ép muội!" Đường Ảnh quát lên." Nói như vậy, muội không muốn cùng ca ca trở về." Đường phi gật đầu, coi như là thay cho câu trả lời, Đinh Thế Kiệt thấy Đường Phì bị Đường Ảnh bức như thế, vốn đã biết tình cảm của Đường Phì đối với hắn sâu đậm, nếu như còn không tiến lên thì uổng cho một thân nam tử, hắn vội đỡ lấy Đường Phì, nhìn chăm chăm vào Đường Ảnh, cười lạnh:" Họ đường kia, đừng ép Đường Phì muội tử, đừng tưởng ngươi là ca ca của nàng thì có thể nói năng như thế, nếu không đừng trách Hắc Đạo này không khách khí."
Đường Ảnh cười ha hả, nói:" Hắc Đạo, ta đã muốn đánh với ngươi một trận từ lâu, ngươi dụ dỗ muội muội của ta, đó là điều sỉ nhục lớn của Đường môn, cho dù ngươi không muốn đánh nhau với ta thì sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi đánh một trận, hôm nay nể mặt muội muội của ta, ta không làm khó ngươi, Hắc Đạo, ngươi nghe cho rõ đây, ba ngày sau, nửa đêm, Tây Hồ, không gặp không về!" Nói xong, thì nhìn qua Đường Phì, phi thân qua đầu đám đông, Đường Phì thấy ánh mắt nhu hòa của Đường Ảnh nhìn nàng thì không kiềm được, nhào vào lòng Đinh Thế Kiệt khóc òa lên, càng khóc càng thương tâm.
Đinh Thế Kiệt ôm nàng vào đầu vai, an ủi:" Muội tử, không nên thế, ta và ca ca của muội chỉ là luận võ mà thôi, không cần phải lo lắng, không phải bình thường muội mạnh mẽ lắm sao, sao bây giờ lại khóc lên như đứa trẻ vậy." Đường Phì lắc đầu, khóc lên:" Đinh đại ca, huynh không biết, muội chưa từng nói cho huynh biết, ca ca của muội, đối với muội như là phụ thân vậy, muội không muốn bất kỳ ai trong hai người có chuyện gì, Đinh đại ca, muội không muốn huynh luận võ với ca ca, hay là chúng ta cao chạy xa bay, có được không?" Đinh Thế Kiệt nghe thế thì hai hàng lông mày nhíu lại:" Muội tử, cho dù chúng ta có chạy đến chân trời góc biển, thì trận chiến này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, đau dài không bằng một lần rồi thôi, ba ngày sau, ta quyết không lỡ hẹn." Nói xong thì ôm lấy vai của Đường Phì, đi đến trước, đám người Phương Kiếm Minh vội đi tới, Lôi Nhu thấy xung quanh còn có không ít người đứng xem thì trừng mắt, quát lên:" Tránh ra, tránh ra, nếu kẻ nào còn đứng đây thì đừng trách lão nương không khách khí!" Vừa nói vừa giơ ngọc thủ lên, đám người xung quanh vội tản ra, không ai dám đến gần họ.
Lôi Nhu chạy lên, tay vẫn nắm lấy tay Chung Đào, chu miệng, nhìn Đinh Thế Kiệt nói:" Đinh đại ca, muội thật là cảm động, đường tỷ tỷ đối với huynh thâm tình như thế, nếu sau này huynh mà phụ tỷ ấy thì Lôi Nhu này chính là người đầu tiên mắng huynh. Còn cái tên Đường Ảnh kia cũng thật là, thấy muội muội của mình tìm được người tốt như thế rồi mà sao lại ra sức ngăn cản, hừ ... Đinh đại ca, không cần phải luận võ với hắn, để muội thay huynh đến, bảo đảm khiến cho hắn âm thầm mà chuồn về Đường môn, sau này không dám tìm hai người gây khó dễ nữa!" Đường Phì nghe xong những lời này thì chấn động, Đinh Thế Kiệt vội nghiêm mặt nói:" Tiểu muội, ngàn vạn lần không được làm điều xằng bậy, đây là chuyện của huynh và Đường Ảnh, nếu muội mà nhúng tay vào chuyện này thì sau này chúng ta không còn là bằng hữu nữa!" Đây là lần đầu tiên Lôi Nhu thấy Đinh Thế Kiệt trịnh trọng, nghiêm khắc nói với mình như thế, nghe vậy thì le lưỡi, rồi nói:" Được rồi, được rồi, bất quá chỉ là đùa mà thôi, huynh lo gì chứ, đi thôi, hôm nay ra cửa không thuận lợi, đúng là xui xẻo!"
Vì ước chiến của Đường Ảnh, ba ngày nay Đinh Thế Kiệt đều ở một chỗ, không ai biết hắn đang làm gì, nhưng Phương Kiếm Minh đoán ra được, quá nửa là hắn tu luyện kiếm pháp, Đinh Thế Kiệt xuất đạo giang hồ sớm hơn Đường Ảnh rất nhiều, nhưng mà luận về danh khí, thì Đường Ảnh không hề kém hắn, Đường Ảnh được gọi là 'Tiêu Tiêu Công Tử', đó là do khinh công của hắn cực cao, lại là đệ tử của Đường môn, một thân công phu ám khí, nghe nói là công phu này của hắn đã vượt qua cả phụ thân của hắn, trong lớp trẻ ở Đường môn, nếu hắn là đệ nhị thì không ai là đệ nhất. So ra thì thân thủ của Đường Ảnh hơn Đinh Thế Kiệt, nhưng trong võ lâm, thì không thể biết được thắng bại trước khi luận võ. Khi Phương Kiếm Minh trở lại viện thì đêm đó lôi minh đến, nói về chuyện Phương Kiếm Minh hỏi thăm là 'Phong Linh Độ Khẩu', Lôi Minh nói là hắn đã hỏi thăm các gia đinh trong phủ suốt cả buổi sáng, nhưng không có ai nghe nói qua 'Phong Linh Độ Khẩu', một gã còn nói là chắc Phương Kiếm Minh đã nghe nhầm.
Phương Kiếm Minh nghe Lôi Minh nói xong thì lại càng cảm thấy lạ, Tiếu lão đầu sao lại gọi hắn đến Hàng Châu tìm một nơi mà không hề rõ ràng gì cả, đây không phải là cố tình làm khó hắn sao? Phương Kiếm Minh tiễn Lôi Minh đi rồi trở về phòng, nằm trên giường suy nghĩ, không biết qua bao lâu thì nghe được tiếng kêu chi chi của Kỳ Lân Thử, Phương Kiếm Minh ngẩng đầu lên thì thấy Kỳ Lân Thử đang ở bên ngoài cửa sổ, thò đầu vào kêu hắn, Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói:" Tiểu tử thúi này, muốn làm gì đây? Mấy ngày qua ở bên cạnh Long Nguyệt đến cả ta cũng quên luôn!" Kỳ Lân Thử thấy Phương Kiếm Minh không để ý đến nó, tức giận kêu lên, chạy đến, nhảy lên giường cố gắng xoay người của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh bắt được nó cười mắng:" Tiểu tử thúi, ngươi muốn làm gì đây, sao đêm nay lại rãnh rỗi thế, chẳng lẽ nguyệt nhi quên ngươi rồi!" Kỳ Lân Thử làm một động tác thở hồng hồng, kêu loạn lên.
Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh ngạc, vội mặc y phục, mang theo Thiên Thiền Đao, cũng không lên lầu hai mà chào hỏi, lặng lẽ ra khỏi phòng. Đêm khuya thanh tĩnh, khắp nơi đều yên lặng, Phương Kiếm Minh vừa ra khỏi cửa lớn thì một cơn gió ập vào mặt, mang theo vài bông tuyết, Phương Kiếm Minh vươn tay chụp lấy, thầm nghĩ:" Tuyết rơi? Xem ra khí trời ngày càng lạnh rồi!" Cả hai cùng phi thân rời đi, hạ xuống một giả sơn ở phía xa, ky thân thở phi thân xuống, hạ xuống bên vai hắn, ghé vào tai hắn kêu lên vài tiếng chi chi, Phương Kiếm Minh gật đầu, mũi chân điểm một cái, từ giả sơn phi thân thẳng lên, ra bên ngoài viện.
Phương Kiếm Minh nắm chặt Thiên Thiền Đao trong tay, triển khai khinh công chạy như bay trong lôi phủ, hắn dựa vào ánh sáng yếu ớt của các ngọn đèn mà đi, lên cao, xuống thấp, qua hơn ba bốn dặm mà vẫn chưa ra khỏi lôi phủ, khi đang đi đến một hành lang thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng bước chân, ánh đèn lấp lóe, Phương Kiếm Minh vội xoay người phóng lên, nhanh chóng ẩn vào trong góc tối phía trên của hàng lang, một lúc sau, mười thấy hán tử thân mang bội đao, tay cầm đèn lồng xếp hàng một đi ngang qua, không hề ngẩng đầu lên.
Phương Kiếm Minh đợi bọn họ đi được một lúc rồi mới phi thân hạ xuống, nhìn quanh bốn phía, lại tiếp tục triển khai khinh công đi tiếp, mũi chân của hắn chỉ khẽ điểm lên mặt đất là đã vọt xa hơn một trượng, suốt đoạn đường, thân ảnh của hắn di chuyển rất nhanh, tựa như quỷ ảnh vậy, nếu có người nhìn thấy, mà không nhìn rõ thì sẽ nghĩ là mình bị hoa mắt. Đảo mắt cái là đã ra khỏi hành lang, Phương Kiếm Minh đi đến một bên ngoài bức tường của một biệt viện, Phương Kiếm Minh đi dọc theo bức tường, quanh quẩn một hồi thì thấy được một bức tường màu xám cao hơn bảy trượng. Phương Kiếm Minh định xoay người phi thân bay lên đầu tường thì bỗng dưng phát hiện kình khí từ tứ phía ập đến, Phương Kiếm Minh cả kinh trong lòng, cúi mình thấp xuống, dán sát vào tường, ánh mắt đảo quanh, cổ kình khí kia rất lạ, dường như là hướng về phía Phương Kiếm Minh mà đến, Phương Kiếm Minh không biết người kia là ai, hắn định làm gì, vội vận 'đại thụy thần công', một cảm giác buồn ngủ lan tỏa ra, va chạm với đạo kình khí kia, 'đại thụy thần công' quả thật là thiên hạ kỳ công, đạo kình khí kia vừa chạm vào là gióng như bị hút đẩy lệch đi vậy, Phương Kiếm Minh nghe được tiếng người nói vang lên bên tai mình:" Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng ta có cảm giác là có người đi qua, sao lại không có tung tích gì, chẳng lẽ là mình nhìn lầm!" Giọng nói già nua, hiển nhiên là của một lão nhân. Một lát sau, đạo kình khí hoàn toàn biến mất, lúc này Phương Kiếm Minh mới dùng công phu 'Bích Hổ Du Tường' di chuyển theo vách, lên đến đầu trường, nhẹ nhàng hạ xuống.
Bên ngoài là một con đường nhỏ vắng vẻ, Phương Kiếm Minh triển khai khinh công, chạy vội lên con đường, đảo mắt cái là đến cuối đường, chuyển vào trong một ngõ nhỏ, Kỳ Lân Thử lại kêu lên vài tiếng chi chi bên tai của Phương Kiếm Minh, tốc độ của Phương Kiếm Minh nhanh hơn, bay ra ngoài như lưu tinh. Không ngờ, thân pháp của hắn quá nhanh, vừa quẹo sang khúc cua của hẻm nhỏ thì đụng vào một thân ảnh ngược chiều với hắn, cả hai người đều có tốc độ rất nhanh, không ngờ đêm khuya thanh tĩnh thế này mà còn có người xuất hiện như thế, hai người vừa định dừng lại thì đã chậm nửa nhịp. Thân thể của Phương Kiếm Minh và người đó chạm vào nhau, khi vừa va chạm vào thân hình của đối phương thì cảm thấy song đỉnh ngọc phong ngạo nghễ của người đó ép lên ngực của mình, một làn hương thơm mát, tựa lan nhưng không phải lan, truyền vào mũi của Phương Kiếm Minh, khiến cho hắn say mê.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=42#ixzz3OOcx29hG