Chương 167: Nắm Tay Nhau Rời Thành
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 3937 chữ
- 2019-09-21 09:50:16
Hồ Thiến Nhi vội vàng khom người nói:" Bang chủ, lời nói này của người là có ý gì, Thiến Nhi làm sao không xem người là bang chủ được!" Nữ tử kia lạnh lùng cười:" Tốt, vậy việc này muội giao cho tỷ, không cần phải lo lắng."
Trên mặt Hồ Thiến Nhi lộ vẻ vui mừng, nhưng sau đó đôi mày liễu nhíu lại, khẽ nói:" Bang chủ, thiến nhi biết người trân trọng chúng ta, nhưng quy củ này là do lão bang chủ định ra, chúng ta không thể phả bỏ được. Hơn nữa, bang chủ trăm công nghìn việc, thiến nhi muốn ở lại bên cạng người, vì bang chủ ra sức."
Nữ tử kia bỗng dưng thay đổi giọng điệu, khẽ cười:" Cái gì mà trăm công nghìn việc, muội bất quá chỉ là làm vài việc mà thôi, chúng ta đến nơi này cũng đã được nửa năm rồi, đầu xuân năm sau, sau khi tham gia đại hội luận võ ở kinh thành thì chúng ta trở về, lần này chúng ta đã kiếm đủ ngân lượng rồi." Nói đến đây thì ngữ khí lại thay đổi:" Chuyện trong bang, thật sự là còn cần đến các người, muội cũng không muốn rời xa tỷ, tam tỷ, tỷ sẽ giúp ta, đến lúc đó chuyện của tỷ và Đường Ảnh cứ giao cho muội xử lý, muội tin rằng sau này quy định trong bang sẽ có không ít thay đổi, quy định 'Nữ tử trong bang không được thành hôn' sẽ là quy định đầu tiên bị thay đổi, nó đã hại không ít người!"
Hồ Thiến Nhi mừng rỡ, nói:" Bang chủ, thật vậy chăng?" Nữ tử kia gật đầu, Hồ Thiến Nhi vui vẻ cười, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại có chút ưu sầu hiện lên trên mặt, khẽ nói:" Bang chủ, người làm như thế sợ rằng các La di sẽ phản đối!" Nữ tử kia cười lạnh:" Nếu như các nàng có dũng khí ngăn cản thì chớ trách muội không lưu tình, muội tin rằng năm đó sư phụ định ra quy định này cũng chỉ là nhất thời tức giận, nếu như các nàng có dũng khí nói xằng bậy thì muội vẫn còn một đòn sát thủ, không sợ cách nàng!" Nói xong thì cười một tiếng, nói:" Việc này cũng phải chờ đến sau khi đại hội võ lâm luận võ kết thúc thì mới có thể tiến hành được, bây giờ vẫn chưa vội, chúng ta vào thôi!" Vừa nói vừa nhấc chân bước đi về phía khoang thuyền.
Hồ Thiến Nhi đột nhiên nhớ đến một việc gì đó, vội nói:" Bang chủ, người thấy, cái người tên Phương Kiếm Minh kia, võ công của hắn thế nào?" Nữ tử kia dùng tay vén rèm cửa khoang thuyền lên, thân hình hơi khựng lại một chút, sau đó cười nói:" Người này võ công cao thâm khó lường, chúng ta không nên trêu chọc vào hắn." Nói xong thì bước vào khoang thuyền, Hồ Thiến Nhi cũng đi theo nàng vào trong, chiếc thuyền lớn nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ, cơn mưa phùn vẫn tiếp tục, không có dấu hiệu ngừng.
Hai người Phương Kiếm Minh và Đinh Thế Kiệt cùng trở lại lôi gia, khi đi vào đại sảnh, những người đang chờ đợi, Long Bích Vân, Long Nguyệt, Đường Phì, Lôi Nhu, Chung Đào, Lôi Minh, vừa thấy họ là lập tức đứng lên, Đinh Thế Kiệt thoáng nhìn qua Đường Phì, thấy nàng lộ vẻ lo lăng, sắc mặt tiều tụy thì vội bước đến, nắm lấy tay nàng, quan tâm cười nói:" Không có việc gì rồi, muội tử, ca ca của muội đã đáp ứng rồi, sau này chúng ta đã có thể ở cùng nhau rồi!" Đường Phì nghe xong thì cảm thấy vui vẻ, nhưng sau đó lại thấp giọng, gần như là khóc, cúi đầu nói:" Nói thế thì, ca ca đã thua!" Đinh Thế Kiệt nghe xong thì nói:" Không, hắn không thua, người thắng chính thức mới là hắn, ta nghĩ như thế."
Đường Phì kinh ngạc, Đinh Thế Kiệt nói nhỏ bên tai nàng vài câu, sắc mặt của Đường Phì biến đổi liên tục, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, đột nhiên kêu to lên một tiếng, rồi khóc:" Ca ca, muội muội làm ca ca thất vọng rồi, ân tình của ca ca đối với muội, kiếp sau muội muội sẽ báo đáp, Thế Kiệt, mau, mau ... Muội muốn gặp mặt ca ca, huynh cùng muội đi gặp, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta có thể gặp nhau ... Thế Kiệt, được không?" Đinh Thế Kiệt mỉm cười gật đầu.
Lôi Nhu vội nói:" Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, đinh đại ca, huynh và Đường Ảnh giao đấu, cuối cùng là ai thắng?" Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười:" Lôi tiểu thư, thắng bại đã không còn quan trọng nữa rồi, chúng ta chỉ cần biết rằng đinh đại ca và đường tỷ tỷ cuối cùng đã có thể ở bên nhau, việc chúng ta cần làm là chúc phúc cho hai người họ!" Vừa nói vừa đưa mắt sang nhìn Long Bích Vân một cái, Long Bích Vân nở một nụ cười khiến cho Phương Kiếm Minh cảm thấy trong lòng xao động, Lôi Minh cười ha hả:" Thế là tốt, đường tỷ tỷ, tỷ cũng không nên gấp gáp đi gặp ca ca của tỷ, trong thành Hàng Châu này có người của lôi gia, nếu ca ca của tỷ rởi khỏi đây thì sẽ có người báo cho chúng ta biết, nhân cơ hội này chúng ta hãy uống thật sảng khoái."
Đinh Thế Kiệt nhìn qua Đường Phì, mặc dù trong lòng Đường Phì rất muốn đi gặp ca ca của mình, nhưng thấy ánh mắt trông đợi của mọi người thì cũng gật đầu, mỉm cười, nhưng Phương Kiếm Minh lại không biết chuyện gì cả, đột nhiên nói:" Đã khuya như thế rồi, sợ rằng không tiện!" Long Nguyệt nghe xong thì nói:" Ái dà, Phương đại ca, cái gì mà đêm khuya không tiện chứ, chỉ cần chúng ta vui vẻ thì quan tâm làm chi!" Phương Kiếm Minh nghe nàng nói thế thì chỉ có thể lắc đầu cười cười.
Lôi Minh đang định ra ngoài phân phó nha hoàn chuẩn bị tiệc rượu, bỗng dưng từ bên ngoài có một người vội vã đi vào, là một thanh y hán tử, nói nhỏ bên tai Lôi Minh vài câu, Lôi Minh kêu lên một tiếng, sắc mặt biến đổi, nhìn về phía Đinh Thế Kiệt, Đinh Thế Kiệt thấy sắc mặt hắn biến đổi, lại nhìn sang chính mình, biết là có chuyện liên quan đến mình, nhãn châu thiểm động, bỗng dưng sắc mặt cũng biến đổi, quát lên:" Không tốt, tai vách mạch rừng, muội tử, chúng ta nên đi thôi, muội theo ta trở về gia hương của ta!" Vừa nói vừa nắm lấy tay của Đường Phì, tay kia đội lại đấu lạp lên đầu, ôm quyền hướng về phía mọi người nói:" Các vị, chúng ta phải cáo từ!"
Mọi người nghe hắn nói thế đều thất kinh, có chuyện gì mà khiến hắn sốt ruột như thế, Lôi Minh nói:" Đinh đại ca, có một đám quan binh đang hướng về phía Lôi phủ, đệ nghĩ là có liên quan đến huynh, nhưng huynh cũng không cần phải lo lắng như thế, bất quá chỉ là một đám quan binh mà thôi!" Đinh Thế Kiệt nói:" Không phải, quan binh đến bắt ta thì còn lâu ta mới sợ, lần này đến nhất định là cao thủ, không phải cẩm y vệ thì cũng chính là Đông Trường phiên tử."
Phương kiếm minh nghĩ đến lúc nãy Đinh Thế Kiệt nói hắn không phải là người Trung Nguyên nên hỏi:" Chẳng lẽ là ..." Đinh Thế Kiệt gật dầu, nói:" Việc này không nên chậm trễ, ta và muội tử cũng nên rời đi, sau này các vị có rảnh rỗi nhớ đến gia hương của ta, ta và muội tử phải đi trước!" Vừa nói vừa nắm tay của Đường Phì lao ra khỏi đại sảnh, tiến vào trong màn đêm.
Lôi Nhu thấy hắn nói đi là đi, không khỏi cảm thấy hồ đồ lên, vội nói:" Đinh đại ca, cuối cùng là có chuyện gì, quan binh thì có gì mà phải sợ, tại lôi gia, bọn họ không dám làm bậy, đúng rồi, gia hương của huynh ở nơi nào, huynh không nói thì chẳng lẽ bảo bọn muội phải đi khắp nơi tìm sao?" Thanh âm của Đinh Thế Kiệt truyền đến từ phía xa:" Việc này Kiếm Minh biết rõ, các người hãy hỏi đệ ấy!" Phương Kiếm Minh nghe được thanh âm thì biết là hắn đã rời đi hơn mười trượng, vội đi ra ngoài.
Sắc mặt của Long Bích Vân hơi đổi, đột nhiên nói:" Phương lang, chàng muốn đi, ta không cản, nhưng ..." Vừa nói vừa bước nhanh đến trước, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay trắng tinh, rồi cột lên mặt cho Phương Kiếm Minh nói:" Chàng là một đại nam nhân, mà ngay cả chút đạo hạnh giang hồ này cũng không biết dùng." Phương Kiếm Minh tiếp nhận khăn tay của nàng, một làn hương xông vào mũi, nhìn lên khuôn mặt thánh thiện của Long Bích Vân rồi xoay người chạy đi.
Chung Đào thấy thế thì cũng muốn đi theo, Lôi Nhu vội nói:" Huynh cầm theo Cự Kiếm, cũng không cần phải che mặt, chỉ cần linh hoạt một chút là được, nếu quan binh có dám gây khó dễ thì Lôi Nhu này nhất định sẽ cho một mồi lửa hỏa thiêu quan phủ, cho Tri Phủ đại nhân không thượng đường được!" Chung Đào kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi cũng tiến nhập vào màn đêm. Lôi Minh thấy bọn họ rời đi thì nói:" Đệ cũng ra ngoài sân xem một chút, mặc dù không thể giúp được gì nhưng cũng có thể tìm hiểu chút tin tức!" Nói xong lập tức dẫn theo thanh y hán tử kia đi ra ngoài.
Đinh Thế Kiệt nắm lấy tay của Đường Phì triển khai khinh công, bay nhanh ra khỏi Lôi phủ, trên người của hắn có lệnh bài khách quý của Lôi phủ do Lôi Minh đưa cho hắn, dọc đường đi không ai dám ngăn chặn lại, hơn nữa đã trễ thế này rồi, chỉ có các nhóm tuần tra đi lại mà thôi, bọn họ còn chưa đến gần thì Đinh Thế Kiệt đã lớn tiếng nói:" Bằng hữu của lôi thiếu gia, có chuyện khẩn cấp, cần phải ra ngoài, xin nhường đường!" Vừa nói vừa lấy lệnh bài đưa ra phía trước, những người đó vội tránh sang một bên, một lúc sau Đinh Thế Kiệt và Đường Phì ra đến cửa lớn của Lôi phủ, Đinh Thế Kiệt ném một thỏi bạc vào tay của tên gia đinh mở của khiến cho gia đinh đó vui vẻ hẳn lên, vừa ra khỏi cửa lớn của Lôi phủ, thì nghe được tiếng bước chân ồn ào, loáng thoáng thấy được hơn hai mươi đốm lửa, tiến về phía Lôi phủ dưới làn mưa phùn.
Đinh Thế Kiệt cười lạnh một tiếng:" Tốt, muốn bắt chúng ta trên đường lớn sao?" Hắn nhìn sang Đường Phì nói:" Muội tử, lấy nhuyễn ti ra, chúng ta cần dùng đến nó!" Đường Phì vôi lấy nhuyễn tơ trong lòng ra, mỗi người cầm một dây, Đường Phì nói:" Thế Kiệt, huynh biết dùng sao?" Đinh Thế Kiệt mỉm cười, nói:" Không biết, đến lúc này rồi, không còn cách nào khác là phải học ở muội!" Đường Phì nghe xong thì cười nói:" Được, Thế Kiệt, muội truyền cho huynh, đây là môn công phu tuyệt kỷ của muội, lần sau huynh phải truyền thụ kiếm pháp cho muội!" Đinh Thế Kiệt cười ha hả:" Tốt!" Hắn dùng đến khẩu âm của Tứ Xuyên, Đường Phì "đấm" hắn một cái 'thật nhẹ', giương mắt nhìn quanh, thấy được ở phía xa có một mái nhà, mái nhà đó khá cao, Đường Phì phi thân đến, Đinh Thế Kiệt cũng theo sát.
Đường Phì vung tay, nhuyễn ti bay ra nhanh như chớp, một tiếng đốc vang lên, quấn chặt lấy một thanh gỗ trên mái hiên, Đinh Thế Kiệt cẩn thận nhìn thủ pháp của Đường Phì, cũng phất tay ra, nhuyễn chi quấn chặt lấy một thanh gỗ, lúc này hỏa quang chỉ còn cách bọn họ ba mươi trượng, có người quát lớn:" Nhanh, nhanh, đừng để cho hắn chạy thoát!"
Hai người nghe xong lời này thì nhìn nhau cười, thân thể ở trong không trung, phi thân thẳng lên, dựa vào sự trợ giúp của nhuyễn ti, phi thân thẳng lên mái nhà, ẩn vào trong màn đêm, cơn mưa phùn lất phất, mũi chân của họ đạp lên mái nhỏ chỉ tạo ra một thanh âm rất nhỏ, dường như là không có tiếng động.
"Ây, lão Chu, ngươi có thấy không, hình như ở phía trước có hai người bay lên trời!" Một thanh âm khe khẽ vang lên. Một thanh âm khác nói:" Này, lão Vạn, ngươi đừng làm ta sợ, đến tột cùng là người nào mà đêm nay lại kinh động đến cả Tri Phủ dại nhân, ta thật sự không muốn đi làm việc này, bắt chúng ta đi đối phó với người trong võ lâm, chúng ta chết là cái chắc!" Hai người đó vừa nói chuyện thì một người chạy ở phía trước bọn họ, cũng không có quay đầu lại mà đã quát:" Hai người các ngươi nói thầm gì đó hả, mau lên đi!" Người đó nói xong liền chạy lên thềm đá trước cửa lớn của lôi phủ, dừng lại, nhấc tay gõ cửa, không lớn lắm nhưng cũng không phải là nhỏ.
Hai người Đinh Thế Kiệt và Đường Phì vội vàng hướng về phía cửa thành, thân hình của hai người tựa như hai tia chớp, chân chỉ khẽ điểm một chút là đã tiến về trước hơn hai trượng, khinh công đã thuộc hàng nhất lưu, Đường Phì đột nhiên nói:" Thế kiệt, muội muốn gặp mặt ca ca!" Đinh Thế Kiệt lo lắng nói:" Muội tử, hôm nay chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi thành, nếu không thì không được, hơn nữa chúng ta cũng đâu biết là ca ca của muội ở đâu, hãy chờ sau này đi!" Đường thì thở dài một tiếng:" Được rồi, chỉ sợ có sau này có cơ hội, nhưng lại không có hy vọng!" Hai người vừa nói chuyện vừa chuyển thân sang một góc phố, đi vào đường lớn, thành Hàng Châu có nhiều con đường lớn, đây cũng chính là lý do vì sao Hàng Châu lại phồn hoa như thế, một thành thị không có một con đường lớn nào thì làm sao phồn hoa được. Mưa gió mịt mù, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, mưa rơi, gió lạnh, đối với bọn họ mà nói thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, bọn họ chỉ quan tâm đến việc là chưa có người nào chặn đường họ lại, nếu như có người chặn đường họ lại thì lúc đó mới thật sự là không ổn. Chuyện hai người lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, chỉ thấy ở phía cuối con đường có năm bóng người, đang đứng trong mưa, chờ hai người bọn họ xuất hiện, người đứng ở giữa cười lạnh, năm người đồng thời cất bước, không nhanh mà cũng không chậm tiến về phía trước.
Cước bộ của hai người chậm lại, rồi dừng hẳn, hai người thoáng nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương nhận thấy được sự quyết tâm, Đinh Thế Kiệt cười lớn:" Chỉ là một Hắc Đạo không không ngờ lại phải làm phiền đến Cẩm Y Vệ đích thân ra tay, thật không ngờ ta lại có phân lượng như thế!" Một hắc y hán tử có khuôn mặt đen đứng ở giữa cười lạnh:" Đinh Thế Kiệt, đừng nói nhảm nữa, thân phận Nữ Chân của ngươi đã bị bại lộ, ta muốn xem xem ngươi làm sao chạy thoát được!" Đinh Thế Kiệt cười hắc hắc:" Người Nữ Chân thì sao, chẳng lẽ người Nữ Chân thì không được đến trung nguyên sao? Ha ha, chỉ sợ rằng các ngươi cũng chính là người Ngõa Thứ, Ngọa Thứ cũng chính là dị tộc, tại sao bọn họ có thể đến được còn ta thì không thể!" Một người trong số đó cười gằng lên một tiếng quái dị:" Đinh Thế Kiệt, bớt sàm ngôn đi, ngươi khôn hồn mau thúc thủ chịu trói, hay là định đấu với bọn ta, nghe nói kiếp pháp của ngươi độc bộ võ lâm, ta đã sớm muốn chứng kiến!" Đinh Thế Kiệt liếc mắt nhìn Đường Phì một cái, một tiếng 'tranh' vang lên, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng mũi kiếm về phía người đứng giữa, nhưng kiếm khí lại quét quanh cả năm người, hai tay Đường Phì run lên, nắm chặt ngân châm trong tay, sát khí bừng bừng, nhìn thẳng về phía năm người Cẩm Y Vệ, chỉ cần Đinh Thế Kiệt xuất kiếm thì nàng lập tức phối hợp với Đinh Thế Kiệt, phóng ra ngân châm, mặc dù công phu ám khí của nàng không bằng ca ca nàng nhưng trong lớp trẻ của Đường môn thì nàng chắc chắn được xếp trong mười hạng đầu.
Năm cao thủ của Cẩm Y Vệ này thân phận cũng không thấp, lần này phụng mệnh đến bắt Đinh Thế Kiệt, không ngờ rằng lại có thêm một Đường Phì bên cạnh, bọn họ không biết thân phận của Đường Phì cho nên cũng hơi kiêng kỵ nàng, bảo kiếm trong tay Đinh Thế Kiệt chỉ thẳng vào bọn họ, mặc dù khoảng cách là hơn ba trượng, nhưng họ có thể cảm nhận được kiếm khí của Đinh Thế Kiệt đã khóa chặt bọn họ, nếu ai động thủ trước thì nhất định kiếm khí sẽ lập tức tấn công kẻ đó, năm người đều giật mình, tay nắm chặt chuôi kiếm, không ai động đậy, không khí căng thẳng vô cùng.
Mũi kiếm của Đinh Thế Kiệt thoáng động, đang định động thủ, bỗng dưng, một trận cuồng phong xuất hiện ở phía sau, một người đang chạy đến, chỉ thấy người ở phía sau trên lưng đeo kiếm, thanh kiếm rất to, người đó hô lớn:" Con người có ba chuyện gấp, cực kỳ nghiêm trọng, thật là ngại quá, xin nhường đường, nhường đường ..." Miệng thì la hét, đầu hướng về phía Cẩm Y Vệ đứng ở giữa, vị Cẩm Y Vệ kia muốn tránh ra nhưng không kịp, bị người vừa đến đột ngột đụng phải.
"Ai da, quan gia, xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta..." Người kia vội nói.
"Mẹ kiếp, tên tiểu tử thúi, từ nơi nào đến đây hả, cút đi cho ta!" Vị Cẩm Y Vệ kia vươn trảo, chụp lấy đầu vai của người đó ném đi, quát lên:" Cút ngay!" Nhưng không ngờ, cú ném của hắn lại vô dụng, người kia vẫn chính chặt vào tay hắn, cẩm ý vệ đó đứng ngẩn người ra, quát:" Biến!" Hắn dụng đến tám phần sức, lần thứ hai dùng sức ném, quái lạ, người này giống như là dính chặt vào hắn vậy, nếu hắn không phải là nam châm, thì nhất định là hắn đang làm trò, nếu không thì làm sao Cẩm Y Vệ kia không thể ném hắn đi được.
"Ây, kỳ lạ, tiểu tử này ..." Cẩm Y Vệ kia lộ vẻ hồ nghi, không hiểu tại sao không thể ném hắn đi, hắn rất tự tin đối với bản lĩnh của mình, thình lình nghe được Cẩm Y Vệ bên cạnh quát lên:" Cẩn thận!" Từ 'Thận' vừa được thốt ra thì người vừa đến đang bị nắm chặt trong tay của hăn cười lớn:" Chính là các ngươi tự tìm đến, chớ trách ta xuất thủ!" Vừa nói, thân hình vừa chuyển, thoát khỏi khống chết của hắn, tay giơ lên, rút Cự Kiếm trên vai ra, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, cười hắc hắc, phi thân thẳng lên, tựa như lưu tinh, cự kiếm trong tay bổ xuống năm người, năm đạo kiếm quang xuất hiện, kình phong mãnh liệt, thân hình của năm Cẩm Y Vệ lắc lư, có thể thấy được uy lực của chiêu kiếm này không phải là tầm thường.
Đinh Thế Kiệt và Đường Phì vừa nhìn thấy người đó thì trong lòng vui vẻ, đường phi đang định lên tiếng thì Đinh Thế Kiệt đã giữ nàng lại, ra dấu cho nàng giữ yên lặng, hai người cùng phi thân đi, năm người kia ngay cả bản thân của mình còn lo chưa xong hơi sức đâu mà ngăn cản hai người kia rời đi, năm người đồng thời quát to, thân hình nhoáng lên, năm thanh kiếm được rút ra, năm đạo kiếm quang bổ về phía người cầm cự kiếm, một tiếng nổ lớn vang lên, kiêm quang bay vùn vụt, năm tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, người đó cười lớn, nói:" Thật ngại quá, ngại quá ... Ta có chuyện cần phải giải quyết gấp, không thể tiếp các vị!" Sau đó phi thân rời đi, năm Cẩm Y Vệ vốn định ngăn cản hắn thì chợt cảm thấy thanh kiếm trong tay của mình có chút khác lạ, nên hơi ngẩn ra, vừa tỉnh lại thì người đó đã mất dáng, cúi đầu nhìn lại thanh kiếm trong tay của mình, mưa rơi tí tách lên thanh kiếm, chỉ trong chớp mắt, năm thanh kiếm lần lượt bị gãy thành hai đoạn, một nửa rơi xuống đất, những thanh âm kim loại vang lên, tựa như là vừa tấu lên một đoạn nhạc, mặc dù có lẽ hơi đơn điệu.
Năm Cẩm Y Vệ há to miệng, không thể tin được vào những gì mắt mình chứng kiến, nội lực của thanh niên cầm cự kiếm thật sự kinh khủng, phải biết là ngay cả thủ lĩnh của bọn họ cũng không thể dùng một kiếm chấn gãy cả năm thanh kiếm của bọn họ, năm người cầm năm thanh kiếm gãy trong tay, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Đinh Thế Kiệt và Đường Phì triển khai khinh công, chỉ chốt lát là đã sắp đến cổng thành, trong lòng đang vui vẻ, Đường Phì cười nói:" Thết Kiệt, chúng ta có thể ra ngoài, nơi này không có mai phục!" Đinh Thế Kiệt đưa mắt nhìn quanh một lúc, rồi gật đầu, nắm tay Đường Phì, đảo mắt cái bọn họ đã đến trước cổng thành, chỉ còn cách hơn năm trượng, nhưng Đinh Thế Kiệt lại có cảm giác kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn không nghĩ ra được. Kỳ thật, hai người đã bị cảm giác vui mừng làm cho không còn tỉnh táo quan sát, bọn họ đến trước cổng thành, nhưng không hề thấy một vệ binh nào canh gác, hơn nữa bọn họ cũng không có bị ai phát hiện, chẳng lẽ bọn họ cũng về nhà ngủ hết?
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=42#ixzz3OOdCmprY