Chương 170: Cố Nhân Mạch Đồ
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 4037 chữ
- 2019-09-21 09:50:17
Mộc nhân kia vừa đứng vững trên đất là lập tức lao đến, xuất côn, Phương Kiếm Minh xoay tròn thân mình, xuất ra một quyền trong 'Mộng Tiêu Dao Quyền', tránh thoát đồng côn và quyền đánh trúng lên lưng của mộc nhân, quyền pháp của Phương Kiếm Minh kỳ lạ khác thường, mộc nhân kia không tránh được, trúng một quyền của Phương Kiếm Minh, thân hình lung lay, Phương Kiếm Minh áp chặt vào lưng của hắn, thấy không thể đánh lui được hắn thì tăng lực trên quyền, hét lớn một tiếng, thiên thiền chân lực xuất ra, mộc nhân đó bị chấn bay ra xa hơn bảy trượng.
Phương Kiếm Minh cười to, tiếng cười chưa dứt thì đã thấy côn ảnh tung bay, từ bốn phương tám hướng ập đến, sắc mặt đại biến, tiếng cười cũng ngừng lại, vội vàng sử dụng 'Mộng Tiêu Dao Quyền', toàn tâm toàn ý đối phó với bọn họ. Thập bát mộc nhân trận này là do Bất Hưu dựa theo Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân Trận mà tạo thành, uy lực dĩ nhiên không phải là đùa.
'Mộng Tiêu Dao Quyền' của Phương Kiếm Minh thì lại theo đuổi hiệu quả là vô chiêu thắng hữu chiêu, vốn 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của hắn có rất nhiều sơ hở, nhưng mười tám mộc nhân này lại cố chấp theo các chiêu thức hoàn mỹ, cho nên nhất thời bị hắn làm cho mơ hồ, vốn định xuất chiêu thức này, nhưng thấy được chiêu thức của Phương Kiếm Minh thì có cảm giác là chỉ cần dùng một côn là có thể đánh ngã hắn được vì thế không dùng chiêu thức đó nữa, không theo trận pháp nữa mà tùy tâm sử dụng, đánh ra một côn, khi mắt thấy đồng côn sắp trúng người của Phương Kiếm Minh thì nào ngờ thân hình của chuyển dời, né tránh được, đáp lễ lại một quyền.
Bọn họ tiếp tục đánh, trên người của Phương Kiếm Minh đã bị trúng thêm không ít côn, nhưng kỳ lạ chính là, các côn sau hình như không gây đau bằng các côn trước, không ngờ 'Mộng Tiêu Dao Quyền' lại còn có tác dụng hóa giải lực đạo, Phương Kiếm Minh càng đánh càng hưng phấn, mà mười tám mộc nhân càng đánh càng cảm thấy buồn bực, thình lình một tiếng côn vang lên, một mộc nhân nện trúng đầu vai của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đánh ra một quyền, xoay mình, quyền phong xuất hiện, đẩy lui mọc nhân, đồng thời cũng giảm bớt phần nào lực đạo của côn.
Sau khi đánh trúng mộc nhân đó Phương Kiếm Minh không kịp quay đầu lại, phi thân lên, tránh một côn khác, không đợi đối phương biến chiêu thì liền hợp hai tay lại xuất ra một chiêu 'Hòa Thượng Đánh Chuông', trúng vào ngực của mộc nhân, một chiêu này, Phương Kiếm Minh đã dụng toàn lực, chấn bay mộc nhân đi, rơi xuống mặt đất, nhưng đồng côn vẫn còn được nắm chặt trong tay.
Phương Kiếm Minh xuất ra chiêu này xong thì cảm giác như lực bất tòng tâm, ở phía sau trung hai côn lên vai, một côn trước ngực bay ra ngoài, khi người đang trên không trung thì đã có một côn nện lên mông của hắn, Phương Kiếm Minh kêu lên bi thảm:
- Các người muốn giết ...
Hắn còn chưa nói hết thì một tiếng bịch vang lên, nằm thẳng trên đất, không còn biết trời đất gì nữa.
Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân và Long Nguyệt ở lại Lôi phủ suốt mười ngày. Lôi Nhu và Chung Đào thỉnh thoảng cũng đến, Lôi Minh thì phải giúp phụ thân làm việc, cho nên không có nhiều thời gian rãnh, một ngày chỉ có thể đến một lần, ở lại không được bao lâu thì phải đi.
Hắn đến thì liền lôi kéo Phương Kiếm Minh để thỉnh giáo các nan đề võ học, tu vi võ học của Phương Kiếm Minh không thể nói là siêu cấp cao thủ, nhưng trước mặt Lôi Minh thì vẫn có tư cách để nói, cho dù là có nan đề nào Phương Kiếm Minh không rõ thì chỉ cần có Long Bích Vân ở bên cạnh thì nghi vấn của Lôi Minh có thể được giải khai, thu hoạch của Lôi Minh quả là không nhỏ.
Nội thương của Long Bích Vân đã dần dần hồi phục, vốn theo Phương Kiếm Minh dự đoán thì phải hơn nửa tháng thì nàng mới có thể bình phục hoàn toàn, nhưng đâu biết, nội công của Long Bích Vân thâm hậu, 'xuân hạ thu đông cấp' không hổ là một trong tứ đại thánh thư, vào ngày thứ tám thì Long Bích Vân đã hoàn toàn bình phục, nội thương đã hoàn toàn được loại trừ tận gốc.
Sau khi biết được tin tốt này thì Phương Kiếm Minh rất cao hứng, đêm đó hắn uống hơi quá chén cho nên ngủ thẳng đến tận xế chiều ngày hôm sau, cho nên hôm đó khi Lôi Nhu đến thì chỉ gặp nhị nữ Long Bích Vân và Long Nguyệt, tam nữ ngồi nói chuyện và chơi đùa với Kỳ Lân Thử, ném Chung Đào sang một bên, Chung Đào hỏi qua Phương Kiếm Minh thì Long Bích Vân cho biết là hắn vẫn còn đang ngủ cho nên Chung Đào không khỏi có cảm chút vô vị.
Sáng sớm ngày thứ mười một, cả Lôi phủ bận rộn hẳn lên, Phương Kiếm Minh hỏi nguyên nhân thì Lôi Minh cho biết là sắp đón năm mới rồi, Lôi phủ là một đại thế gia đương nhiên là phải chuẩn bị sớm hơn người khác nhiều, Phương Kiếm Minh nghe xong thì nghĩ đến trước kia, mỗi lần đón năm mới, thì không khỏi có chút thương tâm.
Hắn nhớ lúc còn nhỏ, mỗi khi đón năm mới, bên trong Thiếu Lâm tự rất vui, vid đều cử hành luận võ, mặc dù vì hắn còn nhỏ không thể tham gia nhưng vẫn có thể chứng kiến các vị sư huynh luận bàn võ nghệ, còn sư phụ thì đứng một bên lẩm bẩm, trong lòng chợt nhớ đến những chuyện cũ, nghĩ đến sư phụ và sư bá tổ, mọi người trong Thiếu Lâm tự, rồi tiếp đó là nghĩa phụ, không biết hiện nay đang ở nơi nào, có nhớ hắn hay không?
Phương Kiếm Minh thuận miệng hỏi thăm về vị Chu công tử kia thì Lôi Minh cho biết là hôm trước hắn đã trở về kinh thành.
Sau khi Lôi Minh thỉnh giáo hắn về một nan đề võ học thì hỏi hắn trong khoảng thời gian này có tính toán gì không, và cũng cực lực yêu cầu hắn và Long Bích Vân ở lại Lôi phủ đón mừng năm mới, việc này Phương Kiếm Minh cảm thấy không tốt lắm, nên nói là muốn hỏi ý kiến của Long Bích Vân nữa, Lôi Minh ở lại nhàn thoại vài câu nữa thì cáo từ.
Phương Kiếm Minh lên lầu, thấy Long Bích Vân và Long Nguyệt đang chọc cười Kỳ Lân Thử thì cười nói:
- Vân nhi, thương thế của nàng đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chúng ta cũng nên đi, nàng xem, cũng sắp đón năm mới rồi, chúng ta cũng không thể ở lại lôi gia mãi, phiền toái lôi gia hoài cũng không phải là chuyện tốt!
Long Bích Vân trầm tư một chút rồi nói:
- Việc này thì Lôi Nhu muội muội cũng nói với ta rồi, nàng bảo chúng ta ở lại Lôi phủ đón năm mới, lúc đó ta vẫn chưa đáp ứng, nói là muốn hỏi ý của chàng, chúng ta phải làm sao đây?
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút nhưng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, Long Bích Vân thấy hắn nghĩ không thông thì cười nói:
- Không bằng vậy đi, chúng ta mua một căn nhà ở phụ cận của Lôi phủ, tạm thời ở đó, chờ đến khi tìm được 'phong linh độ khẩu' thì rời đi, như thế thì chúng ta cũng không còn làm phiền lôi gia nữa rồi!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Vân nhi, việc này sợ rằng không dễ, nha đầu Lôi Nhu kia sẽ cho chúng ta làm vậy sao?
Đôi mắt đẹp của Long Bích Vân khẽ chuyển, cười nói:
- Yên tâm, thật ra việc này ta đã sớm có kế hoạch rồi, nha đầu Lôi Nhu kia sẽ không làm khó chúng ta!
Long Nguyệt thấy Phương Kiếm Minh có vẻ hơi nghi ngờ thì vôi kêu lên:
- Yên tâm đi Phương đại ca, đích thân tiểu thư ra tay, thì Lôi tiểu thư nhất định sẽ đáp ứng!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười nói:
- Tốt quá, vậy việc này giao cho hai người rồi, nhưng mà càng sớm càng tốt, tốt nhất là hôm nay luôn đi! Ta còn phải đi tìm một người nữa, cả ngày ở trong Lôi phủ thật là ngột ngạt muốn chết!
Long Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Huynh muốn tìm ai?
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:
- Tạm thời không nói cho hai người nghe được, đúng rồi, Vân nhi, Nguyệt nhi, chuyện dời ra ngoài giao cho hai người, còn việc tìm 'Phong Linh Độ Khẩu' thì giao cho ta, hôm nay không có việc gì, hai người có muốn đi ra ngoài dạo không?
Long Nguyệt chu miệng nói:
- Trời lạnh như thế, gió lại lớn, có quỷ mới đi ra ngoài, chúng ta ở lại trong Lôi phủ, đúng không tiểu thư?
Long Bích Vân cười rồi gật đầu, sau khi Phương Kiếm Minh dặn dò vài câu thì xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì Long Bích Vân đột nhiên dặn dò:
- Phương lang, chàng phải cẩn thận, hãy mang theo Thiên Thiền Đao, đề phòng có chuyện.
Phương Kiếm Minh gật đầu:
- Được rồi!
Vừa nói vừa xuống lầu, lưng đeo Thiên Thiền Đao, lam triều tiêu đặt trở trong phòng, còn thiên hà bảo lục, Phương Kiếm Minh vẫn luôn để ở trong người. Phương Kiếm Minh ra khỏi Lôi phủ, đi dạo trong thành một lúc, trời đông giá rét, phủ Hàng Châu không được náo nhiệt như bình thường, nhưng dù sao nơi này cũng là nơi rất phồn hoa, cho nên người đi đường cũng không ít.
Giữa trưa, Phương Kiếm Minh dừng lại dùng cơm ở một tửu lâu, hắn thong thả mà đi, vốn theo ý định của hắn thì muốn gặp được Thiên Đô Thánh Nhân trên đường, nhưng mà ý nghĩ đó thật ngây thơ, phủ Hàng Châu to như thế, ngay cả đường lớn cũng có không biết bao nhiêu nữa, xác xuất như thế quả thật là quá bé, dọc đường đi khi gặp người trong giang hồ thì hắn đều cẩn thận đánh giá, xem có phải là người quen hay không, nhưng mà chẳng quen một ai cả.
Hắn cứ thoải mái mà đi dạo, nhìn bên này một chút, bên kia một chút, thấy có gì mới lạ đều dừng lại xem một lúc, bỗng dưng, hắn nhìn thấy ở phía trước có hai thân ảnh, một người giắt trên lưng một thanh bảo kiếm, còn người kai là một đôi phán quan bút, nhìn thấy đôi phán quan bút này thì Phương Kiếm Minh cảm thấy vui vẻ, không chút nghĩ ngợi, chạy đến, bắt lấy cánh tay của người cầm phán quan bút, nói:
- Huynh đài, tại hạ ...
Nhưng người đó đột nhiên tấn công hắn, xoay người lại, cánh tay đánh ngang, Phương Kiếm Minh vội buông tay hắn ra, sau đó lùi lại mấy bước, người mang 'Phán quan bút' hừ một tiếng, một chưởng được xuất ra, quát lên:
- Muốn chết!
Phương Kiếm Minh không ngờ người này lại hung hăng như thế, suýt tí nữa là đã bị đánh trúng, vội vàng đưa tay trái ra đối chưởng với hắn, một tiếng 'bịch' vang lên, cả hai đều lung lay một chút, hắn cảm thấy công lực của đối phương có vẻ âm lãnh, tựa như là luyện tà công. Ngẩng đầu lên nhìn lại thì không khỏi giật mình kêu lên, thì ra hai người kia đều mang mặt nạ bằng đồng, người khác không nhận ra được diện mạo.
Mặc dù Phương Kiếm Minh không nhìn thấy được dung mạo của bọn họ nhưng mà đối với thân hình thì lại có cảm giác quen thuộc, nhất là người cầm phán quan bút bên trái, Phương Kiếm Minh vẫn không thể quên được đôi phán quan bút này.
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên kêu lên:
- Trần đại ca, Hoàng đại ca, là hai người sao?
Hai người kia cũng sửng sốt, người đối chưởng với Phương Kiếm Minh hừ lạnh:
- Cái gì mà Trần đại ca, Hoàng đại ca, tiểu tử ngươi chán sống rồi, cả gan tìm chúng ta gây sự! Hừ! Nếu còn lần nữa thì lão tử sẽ làm thịt ngươi!
Nói xong thì liền xoay người đi. Phương Kiếm Minh nghe thấy khẩu âm của hắn hơi khàn, mà hắn đối với thanh âm của Hoàng Thăng cũng không nhớ kỹ lắm, dù sao hắn và bọn họ gặp nhau cách đây cũng đã tám năm rồi, không thể khẳng định là họ được, hắn chỉ hoài nghi hai người kia là Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng!
Hai người kia căn bản là không hề quay đầu lại liếc mắt một cái, cứ bước đi, người trên đường thấy bọn họ mang mặt nạ, trên người lại mang vũ khí thì biết hai người là quái nhân của võ lâm, làm sao dám đến gần, ngay cả liếc mắt xem cũng không dám. Phương Kiếm Minh đi theo sau bọn họ, một lúc sau thì đến được bên cạnh Tây Hồ.
Lúc này khí trời rất lạnh, du khách thưa thớt, Phương Kiếm Minh nghĩ là bọn họ muốn đi thẳng về phía trước, đơn giản, vì nếu đi dọc theo bờ hồ khoảng ba dặm nữa là sẽ đến một chỗ khá hẻo lánh.
Phương Kiếm Minh chợt thấy hai người bọn họ dừng lại thì vội lắc mình trốn vào sau một đại thụ, đại thụ này rất thô to, che khuất hoàn toàn thân hình của hắn, Phương Kiếm Minh vươn đầu, len lén đánh gia.
Hai người dừng thân, hán tử cầm phán quan bút bên trái hừ một tiếng, nhìn về phía một gian nhà nhỏ bên hồ, trầm giọng nói:
- Sưởng thượng phân phó huynh đệ ta đến đây, mời các hạ ra gặp mặt!
Phương Kiếm Minh nghe thế thì trong lòng cảm thấy lạ, gian nhà kia rất đơn sơ, không ngờ bên trong lại có người. Giọng nói chưa dứt thì có một thanh âm truyền từ bên trong ra:
- Bảo bối của các ngươi, có mang đến không?
Thanh âm già nua, hẳn là một người có tuổi. Hán tử mang bội kiếm bên phải thản nhiên nói:
- Bảo bối dĩ nhiên là có mang đến, lão không ra gặp chúng ta sao?
Phương Kiếm Minh nghe xong thanh âm này thì sắc mặt đại biến, suýt tí nữa là kêu lên thành tiếng, thanh âm của người này, không phải chính là của Trần Cẩm Lam sao? Mặc dù Phương Kiếm Minh ở cùng với hắn không lâu, nhưng trần cẩm lam là người mà hắn nhận thức khi còn trẻ, trước kia Phương Kiếm Minh nghĩ rằng sau này khi mình hành tẩu trong giang hồ thì cũng sẽ gặp lại hắn, tất nhiên là nhớ kỹ hắn, từ giọng nói đến hình dáng, nhưng mà giọng nói này, không biết là đã có chuyện gì xảy ra, nghe có vẻ lạnh lùng, và cứng ngắc.
Phương Kiếm Minh cảm thấy kỳ quái, thanh âm già nua kia lại vang lên, cười hắc hắc, nói:
- Hai tiểu tử ngốc các ngươi, có người theo dõi mà cũng không biết, còn muốn đàm sinh ý với ta sao, đi, mau gọi sưởng thượng của các ngươi đến đây!
Hai người kia nghe xong nhưng không hề biến sắc, cũng không quay đầu lại, hán tử mang phán quan bút lạnh lùng cười, nói:
- Có người theo dõi, chúng ta đương nhiên là biết, không cần lão chỉ điểm, chờ sau khi làm xong chính sự thì ta một chưởng đánh chết hắn!
Phương Kiếm Minh nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì biết là họ đã biết mình theo dõi cho nên đành phải cười 'ha ha' rồi từ phía sau đại thụ đi ra, nói:
- Hoàng đại ca, huynh thật là biết đùa, đệ là kiếm minh đây, hai người không nhận ra đệ sao?
Hai người kia quay lại, hán tử mang phán quan phút xoay tròn đôi mắt, nhìn Phương Kiếm Minh, cả giận nói:
- Lại là tiểu tử này, ta còn tưởng là người của ma giáo, tiểu tử thúi, ngươi có lai lịch gì, nói!
Phương Kiếm Minh ngẩn người, nói:
- Hoàng đại ca, huynh sao thế? Sao lại táo bạo như vậy, đệ là Phương Kiếm Minh đây, huynh không nhớ sao, tám năm trước, chúng ta gặp nhau ở thành Nguyên Giang, còn cùng nhau đi đến phủ của Đồng lão gia tử! Còn nữa, Trần đại ca, sao huynh không nói gì hết, chẳng lẽ hai người không nhớ tiểu tử này sao?
Hai người suy nghĩ một chút nhưng không hề nhớ được chút gì, hán tử mang bội kiếm bên phải dửng dưng nói:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên đi xa một chút, không nên đến gần nơi này, đệ đệ ta mà nổi nóng thì giết người là chuyện thường, ngươi nói là biết huynh đệ ta nhưng chúng ta không biết ngươi, ta nghĩ ngươi đã nhận lầm người rồi, nếu như ngươi không mau rời khỏi đây thì đừng trách ta không khách khí!
Hán tử mang phán quan bút mắng:
- Mẹ kiếp, tiểu tử thúi này chán sống rồi, đại ca, để đệ xử lý hắn.
Vừa nói vừa rút phán quan bút trên vai, đang định tiến lên 'giết' Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thì lại không muốn đánh nhau với hắn, trong lòng có nhiều nghi vấn, lui lại mấy bước, lúc này nghe được tiếng hét lớn từ bên trong gian nhà nhỏ kia:
- Bỏ đi, bỏ đi, ta không muốn nơi này dính máu tanh, phán quan bút tiểu tử, mau thu hồi phán quan bút của ngươi, nếu không thứ các ngươi muốn, ta sẽ không bán cho các ngươi!
Hán tử mang phán quan bút nghe xong thì hừ một tiếng rồi thu bút lại, xoay người kêu lớn:
- Lão già, ta có thể không giết hắn, nhưng lão phải mau bán 'Phù Dung Ngư' cho chúng ta, chúng ta còn phải trở về phục mệnh!
Người trong gian nhà cười lạnh:
- Tiểu tử, ngươi uy hiếp lão phu ư?
Hán tử mang phán quan bút nói:
- Không phải là uy hiếp, lão có giữ bảo bối kia thì cũng vô dụng thôi, tốt hơn là bán cho chúng ta, đối với chủ tử của chúng ta thì nó lại hữu dụng!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì lúc này mới hiểu được mục đích của họ khi đến đây, thì ra là vì 'Phù Dung Ngư', nhưng mà 'Phù Dung Ngư' là cái gì, chẳng lẽ có điều gì đó đặc biệt sao, hắn nhịn không được nên hỏi:
- Xin hỏi một chút, 'Phù Dung Ngư' này là bảo bối gì?
Hán tử mang phán quan bút cười lạnh, quay đầu lại nói:
- Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, câm miệng lại cho ta! Còn mở miệng ra, ta giết ngươi!
Vừa nói vừa nhìn Phương Kiếm Minh chằm chằm, chỉ cần Phương Kiếm Minh há miệng ra thì hắn sẽ ra tay giết Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh vẫn coi hắn là như là Hoàng Thăng, nghe hắn nói vô tình như thế thì có chút không hài lòng, nhưng sau đó nghĩ lại, về hành động của bọn họ, rõ ràng không hề giống như tính tình của họ, chẳng lẽ là họ bị trúng mê dược gì đó khiến cho tâm trí rối loạn, ngay cả hắn cũng không nhận ra, theo tính tình của họ thì làm sao mà nói chuyện như thế được, nghĩ thế thì trong lòng cảm thấy thư thái hơn một chút, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ trong lòng, là ai đã hạ mê dược đối với họ, hai người họ dù sao cũng có võ công cao cường, lại là một tay lão luyện trong giang hồ, trong giang hồ khó có người mà chế trụ được họ. Nhất là trần cẩm lam, năm đó hắn là Lục đại công tử, hôm nay cũng là Thập công tử, không ngờ vẫn bị người khác ám toán.
Phương Kiếm Minh đang hoài nghi trong lòng thì thanh âm già nua kia vang lên:
- Hai người các ngươi không nên gấp gáp, trước tiên ta muốn xem bảo bối mà các ngươi đem đến.
Hán tử mang bội kiếm nói:
- Lão không ra đây thì làm sao thấy được?
Thanh âm gia nua đó vang lên tiếng cười ha hả, ngạo nghễ nói:
- Lão phu võ công xuất thần nhập hóa, cho dù ở trong nhà cũng có thể nhìn thấy rõ được cảnh vật bên ngoài, các ngươi hãy bớt sàm ngôn đi, lấy bảo bối đó ra cho ta xem một chút.
Hán tử mang bội kiếm gật đầu, đưa tay vào ngực, lấy từ trong lòng ra một cái hộp gấm nho, đang muốn mở hộp ra thì nghe được một giọng nói dịu dàng:
- Lão tiền bối, phàm vật của thế gian thì làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của người, tiểu nữ có một món bảo vật, muốn trao đổi với 'Phù Dung Ngư' của tiền bối, không biết ý tiền bối thế nào?
Theo giọng nói, một chiếc thuyền từ xa nhanh chóng di chuyển lại gần, Phương Kiếm Minh thấy hai hán tử giương mắt lên nhìn, Phương Kiếm Minh có cảm giác kinh ngạc, hai hán tử kia thì đương nhiên là giận dữ, hán tử mang bội kiếm cười lạnh, nói lớn:
- Các ngươi là ai, không muốn sống nữa sao?
Chiếc thuyền bơi đến gần, trên boong thuyền có mười nữ tử đứng trên đó, ở giữa có hai nữ tử có vóc dáng quyến rũ, đứng trước là một nữ tử che hắc sa trên mặt, ở phía sau là một đại cô nương xinh đẹp, ở giữa đôi chân mày có một điểm đen, càng tạo thêm nét đẹp cho khuôn mặt của nàng, quả thật là rất quyến rũ, trên chiếc eo thon có một thanh bảo kiếm, nữ tử này chính là nữ tử đã nói chuyện với Đường Ảnh bên bờ hồ ngày đó, Hồ Nguyệt Nhi.
Một tiếng cười vang lên, một nử tử che mặt xuất hiện, tiếng cười của nàng, khiến người khác mê mẩn tâm hồn, Phương Kiếm Minh thấy được thân ảnh của nàng thì cảm thấy có vẻ quen quen, hình như là đã từng gặp qua ở nơi nào đó, nhưng trong nhất thời không nhớ ra được.
Tiếng cười còn chưa dứt thì đột nhiên ngừng dừng lại, cười lạnh:
- Hai người các ngươi là ai?
Hán tử mang phán quan bút cả giận nói:
- Ngươi cần gì biết chúng ta là ai! Ta thấy các ngươi dáng vẻ yểu điệu không muốn thương tổn, tốt nhất là mau tránh ra, nếu không thì đừng trách ta có lòng dạ độc ác!
Nữ tử che mặt hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta đã đến đây rồi thì nhất định sẽ không để uống phí công sức đến đây ...
Nói đến đây thì nàng quay sang gian nhà nhỏ thi lễ, nhẹ giọng:
- Lão tiền bối, hai nhà chúng ta đều ở tại Tây Hồ, có thể coi là láng giềng, tiểu nữ sợ quấy rầy sự thanh tu của tiền bối, vẫn không dám đến đây, mong rằng tiền bối không cảm thấy phiền lòng!
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=43#ixzz3OOdyY3Y3