Chương 180: Hồ Hải Tán Nhân
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 6218 chữ
- 2019-09-21 09:50:18
Mỹ nữ Sử Tiểu Uyển khí thế ào ạt, được đến hai mươi ba điểm, chỉ một chút nữa thôi là đã đạt được điểm cao nhất, quả nhiên là bất phàm, xem ra, cho dù nàng không chắc đạt được danh hiệu hoa khôi thì sợ rằng cũng đạt được một trong sáu danh hiệu Hoa Chủ!
Ngay sau đó nữ tử thứ hai xuất trận, nữ tử này rất là xinh đẹp, còn có thể thi họa, làm một bộ tranh chữ ngay tại nơi này, đạt được hai mươi điểm, cũng được mọi người vỗ tay hoan hô vang dội, có người còn hô lớn ủng hộ.
Các nữ tử tham gia hội thi nối tiếp nhau xuất hiện, thể hiện ra bản lĩnh mà mình am hiểu nhất, hy vọng lấy được thành tích tốt nhất. Trong đại sảnh, tiếng vỗ tay, tiếng hô hào, hoan hô, còn có tiếng nói chuyện, tiếng báo điểm, lần lượt vang lên, rất là náo nhiệt, sau nhiều canh giờ, số người tham gia đã hơn phân nửa, ngoại trừ Sử Tiểu Uyển được hai mươi ba điểm ra thì các nữ tử khác không có được điểm số này, phần lớn là mười tám mười chín điểm, có một người được hai mươi điểm.
Lúc này đến lượt nữ tử thứ mười ba xuất tràng, kỹ nữ này có phương danh là Diễm Yến, sau khi xuất hiện, bước lên thảm đỏ, khẽ động thắt lưng, bắt đầu một điệu múa đẹp, còn có tiếng nhạc vì nàng mà tấu.
Trang phục của nàng cực kỳ ít, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, đôi chân cũng lộ ra bên ngoài, chân không mang hài, không ít nam tử nhìn chăm chăm vào đôi chân ngọc của nàng, ánh mắt lộ vẻ ham muốn, đầu óc thì tha hồ tưởng tượng.
Diễm Yến múa theo điệu nhạc, giống như một con bướm đang bay lượn, bay đến đâu thì có đợt thanh âm ủng hộ, không khí trong viện sôi nổi hẳn lên, thoáng cái đã đạt đến đỉnh điểm.
Phương Kiếm Minh ngồi ở một bên xem, thầm nghĩ:
- Diễm Yến cô nương này cũng là một kỳ nữ, vũ tư ưu mỹ, xem ra cũng có chút căn bản về võ công, chắc sẽ không thua kém Sử Tiểu Uyển!
Phương Kiếm Minh đoán rất chuẩn, Diễm Yến cũng được hai mươi ba điểm, đồng điểm với Sử Tiểu Uyển. Các nữ nử còn lại cũng thay phiên nhau xuất tràng, nhưng không ai đạt được điểm số hai mươi ba, có ba người được hai mươi điểm, càng về sau, thì càng nhiều người có được điểm số cao.
Thời gian dần rồi, hội thi hoa khôi cũng dần dần đến thời điểm kết thúc, bóng đêm càng dày đặc. Kỳ thật, từ những năm đầu của Minh triều, kỹ viện đã rất hưng thịnh, Chu Nguyên Chương kiến đô Nam Kinh, từng kiến thiết mươi hai lầu xuân phong, hoa nguyệt để quan kỹ. Kỹ viện trong dân gian lại càng nhiều như lông trâu.
Sau thời Vĩnh Nhạc, kỹ phong hưng thịnh, kỹ viện gia tăng, nhất là hai bên bờ sông Tần Hoài, mọc lên như rừng, trúc liêm điểm thúy, đình viện phiêu hương, phiêu khách lai vãng đến tận thâm canh bán dạ, giữa khuya mà kỹ viện dưới ánh đèn sáng như ban ngày, huyên náo vô cùng.
Hàng Châu cũng là một thành lớn, mặc dù về phong kỹ thì thua kém hai bờ sông của Tần Hoài, nhưng trong phạm vi cả nước thì e rằng được nhắc đến đầu tiên chính là Hàng Châu, như bọn họ đến đây tìm vui vào lúc nữa đêm cũng không có gì là lạ!
Rốt cục cũng đến lượt tử tử cuối cùng, người thông báo đang chuẩn bị xướng tên nữ tử cuối cùng thì đột nhiên bên ngoài đại sảnh ồn ào, tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết là đã xảy ra chuyện gì, một lúc sau thì nghe được tiếng chửi thề, rồi lại có người tức giận mắng:
- Lão già này, chen lấn gì đấy hả, không muốn sống ... Ai da, không ngờ khí lực của lão không ít!
Thanh âm còn chưa dứt thì đám người tác ra, một lão nhân đầu bạc, vận trường bào màu tro xông vào. Lão nhân tóc bạc có vóc người cao lớn, tướng mạo gầy gò, khuôn mặt đứng đắn, dưới hàm là một chòm râu hoa râm dài, xem ra thì cũng chỉ hơn bảy mươi tuổi, không ngờ lão lại có khí lực không nhỏ, có thể xuyên qua đám đông vào đây.
Mọi người thấy được đó là một lão nhân thì không khỏi ngạc nhiên, quên cả lên tiếng. Lão nhân tóc bạc giương mắt nhìn quanh, tựa như là đang tìm kiếm ai đó, ánh mắt của lão cứ như nơi này là nhà của lão vậy, rất tùy tiện.
Lão nhân tóc bạc rốt cục cũng tìm được người lão muốn tìm, sắc mặt liền biến đổi, nổi giận đùng đùng, hét lớn:
- Tên bại gia tử ngươi thật sự ở nơi này! Thật khiến ta tức chết, ngươi mau đứng lại, ngươi xem lần này ta thu thập ngươi thế nào!
Vừa nói vừa bước lên trên thảm đỏ, đi về phía bên trái. Chỉ thấy thanh niên lúc nãy nói chuyện với lão đổ tài đã đứng lên, vẻ mặt bối rối, tay chân luống cuống, muốn chạy trốn nhưng không được vì bốn phía đều có bàn ghế, gấp đến độ kêu lên:
- Thái tổ gia, người ... Sao người ...
- Đứng lại!
Một tiếng hét như sấm vang lên chấn vào lỗ tai của mọi người trong đại sảnh, ly trà, rượu trên bàn kêu loạn, nội lực của người này không phải tầm thường, chỉ một tiếng quát mà đã có uy lực như thế!
Một hồng bào lão giả đứng lên, sắc mặt xanh mét, chỉ vào lão nhân quát:
- Lão phu bảo ngươi đứng lại, ngươi có nghe không?
Lão nhân tóc bạc kia đang muốn đi thu thập tằng tôn, nghe thế thì sửng sốt, ngừng cước bộ, quay đầu lại nhìn hồng bào lão giả, cũng chính là Tam lão gia của Lôi gia, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói lão phu?
Tam lão gia hừ lạnh một tiếng, nét mặt già nua của lão càng thêm khó coi, trầm giọng nói:
- Không phải ngươi thì là ai, lão phu hỏi ngươi, ngươi là người phương nào? Không biết đây là nơi nào sao? Xông vào đây làm gì?
Lão nhân tóc bạc thấy thanh niên vẫn ở tại chỗ cũ, hối hả, gấp gáp muốn tìm chỗ đi nhưng vẫn không được, căn bản là không ra ngoài được, nét mặt già nua hòa hoãn một chút, nhìn Tam lão gia nói:
- Lão phu là ai, không đến phiên ngươi đặt câu hỏi. Lão phu giáo huấn tử tôn, không liên quan đến các hạ, sau khi lão phu bắt được tủ tôn thì cũng đi ra ngoài, các người muốn làm gì cứ làm!
Nói xong thì định đi.
Tam lão gia sống nhiều năm an nhàn sung sướng, địa vị cao cao tại thượng, làm sao có người nói chuyện với lão với khẩu khí như thế này chứ, nghe thế thì đột nhiên nổi giận, trường bào vung lên, một ám kình phá không bay ra.
Khoảng cách của hai người lúc này chỉ có bảy tám trượng, ám kình vừa phát ra là đến ngay, lão nhân tóc bạc kêu lên một tiếng 'ôi chao' rõ to, sau đó là một tiếng động vang lên, lão đặt mông xuống mặt đất, thở hổn hển nói:
- Ngươi thật to gan, ngươi dám ... Dám sử dụng yêu thuật trêu cợt lão phu, lão phu, chính là ... Là ... "
Hàm râu dài bên dưới run lên, nhưng một lúc lâu cũng không nói ra lão là ai, xem ra chính là trong lòng vừa tức vừa giận đến nỗi nói không thành tiếng.
Tam lão gia nhún người, bay vọt qua đỉnh đầu của đám đông, rơi xuống trên thảm đỏ, cách lão đầu hơn một trượng, tốc độ như sấm chớp, khiến cho không ít người hoảng sợ, Tam lão gia lạnh mặt nhìn lão nhân, cười lạnh:
- Ngươi là ai? Hừ, nghe khẩu khí của ngươi, lai lịch hẳn không nhỏ? Hôm nay lão phu không quản ngươi là ai, cho dù trước kia ngươi có là đại quan của triều đình, quý vi các lão. Nhưng ngươi dám xông vào đây, phá hủy nhã trí nơi này, lão phu hận không thể gọi quan binh bắt ngươi mà hạ đao, chờ lão phu bắt một lão bất tử như ngươi ra ngoài, gọi người đến bắt giữ rồi tìm ngươi tính sổ sau!
Nói xong thì tiến đến, xuất trảo.
Lão nhân tóc bạc tức giận đến mức hai mắt trắng dã, khóe miệng run lên, ngực phập phồng, trong lòng tức đến cực điểm, nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Không được đụng cào!
Năm ngón tay của Tam lão gia như trảo, chộp lấy ngực của lão nhân tóc bạc, cười lạnh nói:
- Không phải đã biết rõ rồi sao?
Ngón tay đã chạm vào áo của lão nhân tó bạc.
Phương Kiếm Minh thấy thế thì không nhịn được, định đứng dậy, ai ngờ lão đổ tài giữ tay hắn lại, lắc lắc đầu, không muốn cho hắn ra tay, Phương Kiếm Minh cảm thấy lạ, đột nhiên có một người hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Thật là uy phong!
Người lên tiếng chính là cao tráng lão giả của Ma Giáo, mặc dù hắn nói ra lời này nhưng cũng không có ý định ra tay ngăn cản mà vẫn ngồi tại chỗ.
Tam lão gia thu tay lại, đứng thẳng lên, quay đầu lại trầm giọng nói:
- Họ đậu kia, ngươi muốn ra mặt thay cho lão?
Cao tráng lão giả cười ha hả, nói:
- Nếu ta muốn ra mặt thì sao lại chờ đến lúc này!
Tam lão gia hừ lạnh một tiếng, cúi người vươn trảo, hai tay hươ loạn, vừa giận vừa sợ nói:
- Ngươi, ngươi bức người quá đáng, tức chết lão phu ...
Sau đó quay đầu về phía tằng tôn của lão nói:
- Huy nhi, thái tổ bị người khác khi phụ, sao ngươi, ngươi ...
Nói còn chưa dứt lời thì đã bị Tam lão gia bắt được, dùng sức nâng lão lên. Thanh niên đó biến sắc, trước mắt bao người, thái tổ của hắn bị người khác khinh nhục, dù sao hắn cũng là một nam nhân, thấy Tam lão gia đã nâng thái tổ hắn lên thì lớn tiếng quát lên:
- Buông thái tổ ra ta, muốn đánh muốn bắt, cứ việc tìm ta!
Vừa nói vừa bước qua một cái bàn, tiến vào thảm đỏ. Lúc trước hắn muốn chạy trốn, vì thái tổ của hắn chặn phía trước cho nên không thể thoát đi được, nhưng giờ hắn muốn đi ra thì hiển nhiên là không tốn nhiều sức lực.
Tam lão gia đang muốn xem thanh niên kia làm sao giải cứu thái tổ gia của hắn, cho nên không ném lão nhân tóc bạc đi mà vẫn giữ chặt, hừ lạnh, nói:
- Tất cả đều là do tên tiểu tử này gây ra, lão phu còn chưa tìm ngươi tính sổ! Nếu ngươi muốn ra mặt thì lão phu sẽ cho tổ tôn của các ngươi cùng nhau lăn khỏi đây.
Vừa nói, tay kia vừa hướng ra sau, nhanh như chớp, bắt được ngực của thanh niên kia, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe được một tiếng 'ba' vang lên, một thân ảnh lăng không bay ra, cắm đầu xuống thảm đỏ, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, định dứng lên nhưng lại lại rất khó khăn. Mọi người đều nghĩ thanh niên kia bị trúng độc thủ của Tam lão gia, trong lòng đều cảm thấy đáng thương.
- Trời! Tam thúc, sao lại ...
Ba bóng người bay vọt đến, vượt qua đỉnh đầu của đám đông, rơi xuống thảm đỏ, một hán tử vận trường sam tiến nhanh đến trước, nâng người bị té trên dất dậy, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, người bị đả thương không phải là thanh niên kia, mà lại chính là người có ý định hạ thủ - Tam lão gia!
Mọi người thấy rõ được người đó chính là tam lão gia thì đều cảm thấy chẳng hiểu gì cả, thầm nghĩ:
- Kỳ quái, hồng y lão giả (tam lão gia) này đang diễn trò sao, đang êm đẹp thế sao lại bị đả thượng rồi, nhưng cho dù có diễn trò cũng không cần phải giống thật như thế chứ!
Kết quả như thế thật là ngoài dự liệu của tất cả mọi người, rất nhiều người đã đứng lên. Không ít người biết được lão thì lại càng kinh ngạc, tam lão gia của Lôi gia bị đánh trọng thương, lại là trên địa bàn của Lôi gia, là ai ăn gan hùm mật gấu, dấm nhổ lông trên đầu lỗ.
Phương kiếm minh đương nhiên cũng đứng lên, trong thầm cảm thấy kỳ, vừa rồi hắn cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy trong mắt của lão nhân tóc bạc đột nhiên bạo quang, tựa như lão muốn xuất thủ, nhưng không giống, bởi vì căn bản là lão chưa từng động, hơn nữa khi tam lão gia té xuống thì vẻ mặt của lão lại kinh sợ, xoa ngực mình, kêu lên:
- Báo ứng, báo ứng! Lão tiểu tử muốn khi dễ lão phu, bây giờ bị báo ứng rồi!
Tiến lên vài bước, chụp lấy thanh niên kia, lúc này vẫn chưa hoàn hồn, mặc dù không có phẫn nộ như trước, nhưng miệng vẫn không có nhẹ nhàng hơn trước, nói:
- Tên bại gia tử như ngươi xem ra cũng có chút lương tâm, theo ta trở về, không nên ở chỗ này nữa!
Kéo thanh niên đứng dậy, tuy tuổi lão đã cao mà vẫn còn rất khỏe mạnh, thanh niên kia bị lão lôi đi, hai chân lão đảo, không giãy được, để cho lão tùy ý kéo đi.
Cũng khó trách tại sao thanh niên kia lại sợ lão như thế, không phải vì lão là thái tổ gia của hắn là mà vĩ lão mạnh hơn hắn.
Lão nhân tóc bạc kéo thanh niên đi được bảy tám bước thì đưa tay đẩy ra trước, nói:
- Làm phiền, làm phiền, xin các vị nhường đường.
Lão có ý định rời đi, nhưng người của Lôi gia làm sao bỏ qua cho lão được, hán tử vận trường sam nâng tam lão gia dậy đưa cho người của hắn đỡ lấy, quát:
- Chậm đã!
Lão nhân tóc bạc dừng lại, trường sam hán tử giương mắt nhìn quanh, vẻ mặt giận dữ, cười lạnh nói:
- Không ai được rời khỏi đây, nếu không đừng trách tại hạ không khách khí!
Ánh mắt nhìn về phía cao tráng lão giả, sau đó cười lạnh nói:
- 'Minh nhân diện tiền bất thuyết ám thoại', là ai tám toán tam thúc ta, nhất định ta sẽ tra ra, ta thành thật khuyên người ám toán hãy mau đi ra, nếu để người của Lôi gia biết được đó là ai thì đừng trách Lôi mỗ đại khai sát giới!
Cao tráng lão giả cười hắc hắc, trầm giọng nói:
- Lôi Chấn Viễn, ngươi nghi ngờ lão phu?
Lôi Chấn Viễn nói:
- Ai là kẻ ám toán thì kẻ đó rõ nhất!
Mặc dù không nói thẳng ra nhưng từ ngữ khí của hắn là đã biết hắn hoài nghi cao tráng lão giả.
Cao tráng lão giả cười to một tiếng, nhìn hán tử anh tuấn bên cạnh hỏi:
- Dương sứ giả, hắn nói lão phu ra tay ám toán, ngươi nói xem lão phu có ra tay không?
Hán tử anh tuấn mỉm cười, nói:
- Đậu trưởng lão ngồi xa như vậy, thì làm sao có thể ám toán người của Lôi gia các người, cho dù chúng ta không quen với tác phong làm việc của các ngươi cũng không cần phải ám toán, Ma Giáo chúng ta mặc dù có một chữ 'ma', nhưng chưa bao giờ làm chuyện lén lút, huống chi đậu trưởng lão lại là một võ lâm tiền bối, nếu kẻ nào hoài nghi hắn thì đó chẳng khác nào là vũ nhục hắn!
Lôi chấn viễn cười lạnh, vị đậu trưởng lão đó cười lớn:
- Dương sứ giả, ngươi đang dát vàng lên mặt lão phu đó, kỳ thật mọi người ở đây đều rõ ràng, lão phu ngồi ở đây, cách Lôi Thiên Tây hơn bảy trượng, cho dù lão phu luôn tự phụ về võ công của mình, nhưng tuyệt đối không xem mình như là lục địa thần tiên, cho dù lão phu là một tiểu nhân hèn hạ, muốn ra tay ám toán, thì có thể ngồi bất động mà làm cho Lôi Thiên Tây bị trọng thương sao? Hơn nữa, võ công của Lôi Thiên Tây như thế nào chẳng lẽ Lôi Chấn Viễn ngươi không rõ sao?
Những lời này hợp tình hợp lý, khiến cho Lôi Chấn Viễn đỏ mặt, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Nhưng võ lâm nhân sĩ ở đây, có ai có võ công cao hơn lão?
Đậu trưởng lão cười ha hả, gằn từng chữ:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Lôi Chấn Viễn, ngươi đã quên cảnh ngôn của tiền nhân!
Mặt của lôi chấn viễn đã đỏ đến mang tai, thì thào:
- Không phải lôi mỗ có thành kiến với lão, mà là việc này vô cùng cổ quái, lôi mỗ vì muốn tra ra người này, cho nên mới đắc tội với lão, hy vọng sẽ không vì chuyện này mà khiến cho mọi chuyện rối thêm!
Đậu trưởng lão thấy ngữ khí của hắn đã yếu xuống thì cũng không tiếp tục nữa, nói:
- Đại loạn tạm thời sẽ không xảy ra, lão phu có thể cam đoan với ngươi!
Mặc dù không nói thẳng ra là lão sẽ không truy cứu việc này nữa, nhưng người nghe có thể hiểu được hàm nghĩa. Lời nói của hai người đều ẩn giấy huyền cơ, hư hư thật thật, mềm cứng đều có, không ít võ lâm nhân sĩ ngồi ở đây, cũng nghe ra được không ít điều.
Lôi Thiên Tây trong miệng của đậu trưởng lão chính là tam lão gia, lúc Phương Kiếm Minh ở trong Lôi phủ thì Lôi Minh đã từng nói đại khái về Lôi gia cho hắn biết.
Lôi gia là một gia tộc, đã trải qua biết bao mưa gió, nhưng vẫn đứng sừng sững không ngã, ngoại trừ việc dựa vào chính mình, Lôi gia còn có rất nhiều quan hệ với triều đình.
Bởi vì Lôi gia là một gia tộc, cho nên nhất định phải có chưởng môn quản lý, đương kim chưởng môn của Lôi gia chính là tổ phụ của tỷ đệ Lôi Nhu - Lôi Thiên Đông.
Nói đến Lôi Thiên Đông thì không thể không nói đến phụ thân của hắn, Lôi Mãnh, năm mươi năm trước, Lôi Mãnh được gọi là Lôi lão gia tử, bối phận của lão ngang với cao thủ trên Địa Bảng, thân tỷ tỷ của hắn chính là thê tử của mỹ hòa thượng Văn Nhược Vọng - Lôi Yên.
Khi Lôi Yên hơn một tiểu thì phụ thân của nàng, bằng vào thực lực của bản tân, giành lấy vị trí đương gia của Lôi gia (Lôi gia phân chi không ít), thế lực ở không chỉ có ở Giang Nam mà là hầu như bất kỳ châu phủ nào cũng có, Lôi phủ tại Hàng Châu là nơi mà lịch đại chưởng môn nhân ở, nếu như xem Lôi gia như một quốc gia thì Hàng Châu chính là thủ phủ.
Lôi gia thật ra chính là một gia tộc khởi nghiệp từ thương nghiệp, tham gia vào rất nhiều nghành sản xuất, rượu có, gạo có, xe có, vải vóc cũng có, nhưng một nửa kinh tế của Lôi gia là đến từ hỏa dược và binh khí, phương pháp bí truyền chế tạo hỏa dược của Lôi gia có thể nói là nhất tuyệt, có thể chế tạo kỳ hình binh khí, triều đình rất coi trọng điểm này, hàng năm đều mua bán với Lôi gia (thựa như quân hỏa thương hiện nay), triều đình có tài lực hùng hậu, Lôi gia có thể không phát triển sao, có vài hoàng đế biết được tài lực của Lôi gia phát triển thế là có điểm không thích hợp, nhưng vì bảo trì giang sơn của chính mình, cho nên không ngăn lại, còn muốn lung lạc Lôi gia, trong triều cũng có nhiều người xuất thân từ Lôi gia, cứ như thế, còn ai dám gây chuyện với người của Lôi gia.
Lôi gia có mặt trong rất nhiều lĩnh vực, hiển nhiên là cũng có quan hệ thân mật với người trong võ lâm, huống chi công phu ám khí của Lôi gia cũng là nhất tuyệt, mặc dù không có 'Kỳ', 'Độc', 'Quái' như của Tứ Xuyên Đường môn, nhưng sức công phá lại vượt xa Đường môn, không ít người trong võ lâm coi Lôi gia là một môn phái.
Nhưng địa vị của Lôi gia cũng rất là cổ quái, trong lĩnh vực thương nghiệp, hay trong võ lâm đều có hưởng hưởng, nếu nói về thương nghiệp, thì Lôi gia hoàng hành không đố kỵ ai, nếu luận về danh tiếng trong lõ vâm thì Lôi gia rất kém, thua kém Thiếu Lâm, Võ Đang không ít, thậm chí là không bằng bảy đại môn phái khác.
Phụ thân của Lôi Yên là người cầm quyền, nên có thật quyền hơn hai đệ đệ và ba đường huynh, Lôi Yên từ thông minh từ nhỏ, nhưng cuối cùng thì vẫn là thân nhi nữ, nàng không có hứng thú đối với quyền lực, sau này Lôi Mãnh thành người thừa kế của Lôi gia, ngoại trừ tỷ tỷ ra thì Lôi Mãnh không còn thân huynh đệ tỷ muội nào khác, cho nên rất tôn kính Lôi Yên.
Sau này hắn trở thành đương gia của Lôi gia, phái người dò la tin tức của tỷ tỷ, hán có hai nhi nữ và bốn nhi tử, trong hai nhi nữ, một thì xuất giá, một thì tiến cung làm phi tử.
Bốn nhi tử thì phân biệt là Lôi Thiên Đông, Lôi Thiên Nam, Lôi Thiên Tây, Lôi Thiên Bắc, hơn hai mươi năm trước, Lôi Mãnh cáo lão, giao lại mọi việc cho trưởng tử Lôi Thiên Đông, còn mình thì đi ngao du thiên hạ, đã gần mười năm qua, nhiều người tưởng rằng hắn đã trở thành người thiên cổ rồi, cho nên đều nghĩ rằng đương gia của Lôi gia hiện nay chính là Lôi Thiên Đông.
Lôi thiên đồng có bốn nam tử, nhi tử thứ ba chính là Lôi Chấn Tuyền, cũng là phụ thân của tỷ đệ Lôi Nhu, ngày đó Phương Kiếm Minh đụng phải chính là tứ thúc của Lôi Nhu Lôi Phong.
Lôi Thiên Đông là gia chủ, bất kể là triều đình, võ lâm, thương nghiệp, lão đều phải bận tâm đến, ba đệ đệ của hắn hiển nhiên là trợ giúp hắn rồi, ở phương diện buôn bán có Lôi Thiên Nam, chuyện trong võ lâm thì có Lôi Thiên Tây, về quan hệ với triều đình thì có Lôi Thiên Bắc.
Lần trước Chu công tử đến Lôi gia, Lôi Thiên Đông tự mình tiếp đãi, sau đó lại đưa thân quản gia Lôi Biển đưa họ ra ngoài du ngoạn.
Năm người Phương Kiếm Minh đến Lôi phủ thì do Lôi Minh tiếp đãi, do bọn họ cùng bối phận, căn bản là không có kinh động đến trên dưới của Lôi phủ, Lôi gia có sự nghiệp lớn, hằng ngày đều có hàng trăm khách đến thăm, cũng có không ít thực khách, Lôi Minh Tuyền cũng nghe nói bằng hữu của con trai hắn, Lôi Minh, đến, trong đó có một người nổi danh như nhi nữ tử hắn là Long Bích Vân, đến từ Từ Hàng Hiên, mặc dù hắn không tự mình tiếp đãi, nhưng cũng sắp đặt cho họ một tòa biệt viện.
Vì bối phận và tuổi tác cho nên Lôi Chấn Tuyền vẫn chưa đến quấy rầy họ, thật ra hắn cũng không có hứng thú lắm, nhiều chuyện trong Lôi phủ cần hắn xử lý.
Hội thi hoa khôi, người tài trợ về ngân lượng nhiều nhất chính là Lôi gia, thủ lĩnh hoa giới của Hàng Châu rất muốn người của Lôi gia vào dự, vốn Lôi Thiên Tây định cho nhi tử là lôi trấn hồng đi, nhưng Lôi Thiên Tây nghe nói trưởng lão của Ma Giáo cũng có mặt, cho nên mới đích thân đến đây, hán tử tên Lôi Chấn Viễn kia là nhi tử của lôi thiên nam, hắn và lôi trấn hồng chơi đùa với nhau từ nhỏ, đến hôm nay đã hơn bốn mươi tuổi, giao tình lại càng sâu, lôi trấn hồng không đi cùng với phụ thân đến mà để cho Lôi Chấn Viễn đi cùng, đủ thấy giao tình của họ thế nào.
Hai hán tử còn lại là gia tướng của Lôi phủ. Lôi gia có sản nghiệp to lớn như thế, cho nên Lôi gia có huấn luyện và chiêu mộ một nhóm võ lâm hảo thủ, được gọi là gia tướng.
Gia tướng của Lôi gia được phân thành ba cấp, cấp thấp nhất, nhân số nhiều nhất, chỉ riêng Lôi phủ ở Hàng Châu không là đã có hơn tám trăm, những người này võ công chỉ bình thường, đều là do chiêu mộ, nên vẫn còn dùng tên của chính họ, cấp cao hơn thì có võ công không tệ, đều có được thân thủ hơn người, người có thực lực thấp nhất cũng là thủ lĩnh gia tướng của cấp thấp nhát, hoặc là làm võ sư của Lôi phủ, chỉ giáo võ nghệ thêm cho cấp thấp nhất.
Những người này đa số đều là cao thủ nhị lưu và nhất lưu trong giang hồ, đến Lôi phủ để kiếm sinh nhai.
Cấp cao nhất có khác biệt cũng lớn nhất, họ đều là những nhân tài do Lôi gia đích thân bồi dưỡng, từ nhỏ đến lớn, ở tại Lôi gia, được tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, cũng theo họ Lôi, mỗi bốn mươi năm thì thay đổi một lần, dùng để bảo vệ người của Lôi gia, đương nhiên người phải bảo vệ không phải ai cũn giống ai, bốn huynh đệ Lôi Thiên Đông đều có tùy thân, nhất là Lôi Thiên Đông, mỗi khi ra ngoài thì ít nhất là có hai người, nhiều nhất là tám người, những gia tướng này có thân thủ kỳ dị, ám khí, khinh công, kiếm pháp (Tất cả đều sử dụng kiếm) đều là nhất lưu, sẵn sàng hi sinh, thấy chết không sờn, bọn họ đối với Lôi gia là trung thành và tận tâm, không hề hai lòng, sau khi bọn họ được thay thế bởi một nhóm gia tướng đời sau thì Lôi gia sẽ nuôi họ đến già, căn bản là không cần lo lắng đến cuộc sống của nửa đời sau.
Lôi gia cũng có khách khang, trong số khách khanh có không ít kỳ nhân dị sĩ. Hai gia tướng này chính là hai gia tướng thuộc tầng cao nhất, theo Lôi Thiên Tây đã mười năm, xuất đầu năm ba mươi, một người tên Lôi Hổ, một người Lôi Báo.
Việc này thì Phương Kiếm Minh không có khả năng biết được hết, Lôi Minh chỉ nói sơ qua cho hắn biết, chỉ biết là người có tiếng trong Lôi phủ, bởi vì dù có là gia tướng thì Phương Kiếm Minh cũng không biết rõ ràng được, chỉ biết đại khái là Lôi gia có một nhóm gia tướng, về lịch sử của Lôi gia thì Phương Kiếm Minh lại càng không biết.
Đậu trưởng lão nói xong thì Lôi Thiên Tây đã khôi phục lại được không ít khí lực, kinh ngạc nhìn bóng lưng của lão nhân tóc bạc, cũng không lau vết máu nơi khóe miệng, lớn tiếng quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lão nhân buông tay thanh niên ra, thong thả quay đầu lại, khinh miệt liếc nhìn Lôi Thiên Tây, hờ hững nói:
- Ngươi hỏi lão phu là ai?
Lôi Chấn Viễn thấy Lôi Thiên Tây có thể nói chuyện, khí sắc cũng tốt hơn một chút, hỏi:
- Tam thúc, nội thương của người thế nào? Có cần ...
Lôi Thiên Tây khoát tay, đẩy ra hai người Lôi Hổ, Lôi Báo đang dìu lão ra, đứng thẳng người, nhìn về phía lão nhân tóc bạc nói:
- Ta đoán không ra, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi sử dụng công phu gì? Vừa rồi khi năm ngón tay của ta vừa chạm vào tằng tôn của ngươi, lực đạo được sử ra đều bị phản ngược trở về, ta nhất thời không biết được, đó là tại sao! Ta chỉ cảm giác chính là ngươi âm thầm giở trò, thật không ngờ ngươi cũng là một võ lâm cao thủ!
Lão nhân tóc bạc lanh nhạt cười, nói:
- Lão phu sử dụng công phu gì, ngươi không xứng để hỏi!
Lôi Thiên Tây không cam lòng hỏi:
- Vậy ngươi là ai?
Lão nhân tóc bạc nói:
- Ngươi hẳn là biết lão phu là ai, không phải lão phu tự phụ, những người ngồi đây, cho dù là thường dân vải thô quần thủng, không ai không biết danh hào của lão phu!
Khi nói lời này, vẻ mặt lão chính khí, không phải là đắc ý, khiến cho người khác có một cảm giác nguy nhiên, khiến cho người khác có cảm giác là lời lão nói là thật, và càng có cảm giác là lão không phải chỉ là mạnh miệng mà thôi!
Thanh niên kia chưa từng thấy thái tổ gia nói chuyện như thế, nỗi sợ hãi trong nội tâm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác mê hoặc, kinh ngạc, và cũng có chút hoài nghi.
Phương Kiếm Minh nghe xong những lời này thì cảm thấy kính ngưỡng lão nhân tóc bạc này. Đại sản hoàn toàn yên tĩnh, không người lên tiếng, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn vào giữa.
Lôi Chấn Viễn kêu lên:
- Tam thúc, là lão ám toán người sao? Để chấn viễn cho Lôi Hổ, Lôi Báo ra tay, bọn họ ...
Lôi Thiên Tây ngắt lời:
- Các ngươi không nên động thủ, ta tự có chủ trương!
Nói xong thì cẩn thận, nhìn thẳng vào lão nhân, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Nghe xong những lời này, nét mặt của lão nhân tóc bạc trở nên rất kỳ dị, giống như là nhớ lại chuyện cũ, có nhiều chuyện trong lòng trổi dậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương cảm, tâm tình này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ thấy hai mắt lão mở to, tinh quang như sấm, một cổ kình khí từ trên người lão phát ra, khắp bốn phương tám hướng, tằng tôn của lão bị đẩy thối lui về phía sau đến khi đụng phải đám đông, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, lão nhân tóc bạc không để ý đến đám đông liên tục bị đẩy lui về phía sau, bước lên ba bước, đối mặt Lôi Thiên Tây, gằn từng chữ một:
- Lão phu Hồ Hải Tán Nhân!
Mọi người nghe xong, ngoại trừ lão đổ tài, thì ngẩn người ra, Hồ Hải Tán Nhân? Hồ Hải Tán Nhân là ai? Chẳng lẽ danh tiếng rất lớn hay sao? Đại sảnh tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng châm rơi.
Cả nữa ngày, mới có một giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc vang lên từ trong một gian phòng, hỏi:
- Lão tiên sinh chính là Hồ Hải Tán Nhân?
Lão nhân tóc bạc cười ha hả:
- Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có Hồ Hải Tán Nhân thứ hai?
Người nọ kinh hô một tiếng, giật mình, nói:
- Lão tiên sinh họ La, biểu tự Quán Trung?
Lão nhân tóc bạc gật đầu nói:
- Xem ra ngươi có chút kiến thức!
Phương Kiếm Minh vừa nghe xong thì cũng giật mình, thầm nghĩ:
- Thì ra là lão!
Chúng nhân xôn xao, La Quán Trung, không ngờ lão lại là La Quan Trún, danh dương thiên hạ - La Quán Trung! Có vài phong lưu văn sĩ định vọt ra, nhưng thấy người của Lôi gia thì đành dừng bước.
Lôi Thiên Tây cũng cả kinh trong lòng, không phải lão kinh ngạc vì chuyện La Quán Trung còn tại thế, mà là không ngờ La Quán Trung cũng là một võ lâm cao thủ, đúng là không thể tưởng tượng được.
La Quán Trung là người của tiền triều, văn tài của lão dang chấn thiên hạ, nghe nói đã từng làm mạc khách của Trương Thế Thành, sau khi Chu Nguyên Chương lên ngôi hoàng đế, không ngại hiềm tỵ triều trước, hạ chỉ triệu lão làm quan lớn, trách nhiệm trọng đại. Sau đó lão lại dựa vào tư liệu lịch sử, viết một quyển sách, tên là Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhất thời cả Lạc Dương, không người nào không nói đến Tam Quốc, lão cùng với sư phụ của lão, Thi Nại Am, người viết Thủy Hử, trở thành danh nhân, danh sĩ trong thiên hạ không ai không biết đến.
Những năm đầu Vĩnh Lạc (Minh Thành Tổ Chu Lệ), có người đồn đãi lão đã là người thiên cổ, người trong thiên hạ đều nghĩ rằng lão thật sự đã chết, không ngờ, đến thời Anh Tông, lão vẫn còn sống, nếu như lão thật sự là La Quán Trung, thì tuổi tác của lão ít nhất cũng đã là một trăm mười lăm tuổi, tạm thời không tính đến tuổi tác của lão, chỉ riêng việc lão thân hoài võ công, cũng đã là việc khiến cho người khác khó có thể tin được.
Lôi Thiên Tây thầm nghĩ trong lòng:
- Không ngờ lại là một lão bất tử, hôm nay xem như ta chịu thiệt rồi, kỳ quái, lão là một văn nhân, sao còn là một võ lâm cao thủ? Chưa từng có người nào nói là lão biết võ công cả!
Lôi Chấn Viễn đi đến bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- Tam thúc, nên làm sao bây giờ? Người nào cũng biết lão gia hỏa này, danh khí của lão rất lớn, hơn nữa võ công cũng rất quái dị, người vừa chịu nhục, không thể không báo, từ đầu lão gia hỏa này lại không chịu báo danh, nếu không thì đã không có nhiều chuyện như thế!
Lôi Thiên Tây thở dài nói:
- Quên đi, cứ để cho bọn họ đi, thù này không báo được rồi! Nội lực của lão rất thâm hậu, hơn nữa lại cổ quái, có cả phản đạn chi công, khi trở về, ta sẽ nói rõ cho ngươi nghe, nơi này không phải chỗ nói chuyện!
Nói xong thì ngẩng đầu lên, giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, nhìn Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Tại hạ không biết là lão nhân gia người, vừa rồi đã mạo phạm, xin đừng trách, lão nhân gia có thể đi, xin thứ cho tại hạ không tiễn!
Nói xong thì lui về.
Hồ Hải Tán Nhân hờ hững hừ một tiếng rồi ngẩng cao đầu, phất tay áo, xoay người đi ra ngoài, đám đông tự động tách ra, tằng tôn của lão thì mang theo vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc trên mặt đi theo sau.
Hội thi hoa khôi bị một hồi huyên náo thế này, hiển nhiên là hứng thú cũng giảm đi, nhưng vẫn có người hô to muốn xem nữ tử cuối cùng xuất tràng, trung niên nhân thông báo khai mạc hội thi lại đi ra, nói:
- Mọi người yên lặng, hội thi hoa khôi sẽ không vì thế mà bị gián đoạn, tại hạ ...
Lời còn chưa dứt thì đám đông lại ồn ào, trong lòng Lôi Thiên Tây vốn đầy bụng tức giận, vừa rồi bị trọng thương nhưng cũng đã khôi phục lại ba phần nội lực, thấy thế thì giận dữ, phách một chưởng lên bàn, một tiếng 'rắc' vang lên, cái bàn tự phân thành hai, ngả ra hai bên, lão quát to:
- Là ai đến đây gây rối, lần này lão phu tuyệt đối không tha!
Vừa nói vừa đứng dậy, Lôi Hổ, Lôi Báo bắn người lên như cương thương, tay đặt ngay chuôi kiếm, chỉ cần Lôi Thiên Tây ra lệnh thì mặc kệ đó là thần thánh phương nào, thì cũng sẽ cùng đối phương sống chết.
Một tiếng 'hô' vang lên, một thân ảnh lướt qua đỉnh đầu của đám đông, rơi xuống thảm đỏ, thân hình người đó lung lay, ngả nghiêng, hình như là bị trọng thương, mọi người tập trung nhìn vào, thì ra là một đầu đà có đôi mi dài!
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=45#ixzz3OOfP8ZkH