Chương 187: Cao Thủ Xuất Hiện Liên Tục
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 4175 chữ
- 2019-09-21 09:50:19
Sau khi lục bào lão giả rời xoay người thì phóng đi như điện, được hơn mười trượng, mục đích của lão không phải là muốn cường đoạt 'Thiên Hà Bảo Lục' trong tay của Phương Kiếm Minh, mà là muốn xem xét võ công của Phương Kiếm Minh và làm cho Phương Kiếm Minh bị nội thương, hiện tại mục đích của lão đã đạt được cho nên không để ý đến Phương Kiếm Minh nữa.
Sau khi đi được hơn trăm dặm thì dần dần giảm cước bộ, đi ra ngoài một khu rừng, ở không xa chính là tây hồ, dưới màn đêm, tây hồ vô cùng xinh đẹp, sóng nước lăn tăn, hấp dẫn mọi ánh nhìn, lục bào lão giả nhìn cảnh hổ vài lần.
Chính lúc này, có một tiếng cười quái dị vang lên, và có tiếng nói:" Lão đại, sau những năm gần đây, những người như thế ngày càng nhiều? Tại sao lại thế?"
Lục bào lão giả giật mình, các ngón tay thon dài liền chuyển động, một chưởng lực như thái sơn xé gió đánh ra, 'ầm' một tiếng, thân hình của lục bào lão giả bay lên, lùi ra sau năm trượng, đảo mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện người nào cả, nhướng mày, lúc này có một thanh âm khác vang lên:" Lão nhị, ngươi quản làm gì? Thói đời suy đồi, chúng ta cũng không có đủ khả năng để vãn hồi."
"Ừm, không sai, chúng ta cũng không phải là thánh nhân cứu thế, cho nên không cần phải quan tâm nhiều, nhưng mà, tên tiểu tử thần thần bí bí này, thủ đoạn hèn hạ, ta không quen nhìn, lão đại, ngươi đi trước một bước, ta chơi đùa với hắn một chút!"
Đột nhiên lục bào lão giả cười 'khặc khặc', các ngón tay thon dài bắn ra liên tiếp ba lần, ba đạo kiếm phí được phóng ra, ở ngoài khoảng cách sáu trượng, một thân ảnh lăng không, lộn một vòng, hòa nhập vào màn đêm, lục bào lão giả muốn nhìn thấy rõ dung mạo của hắn cũng không được, khinh công của người này đúng là khiến cho người ta sợ hãi. Lục bào lão giả biết là đã gặp tuyệt thế cao thủ, thần sắc ngưng trọng, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
'Vù' một tiếng, một cơn gió thổi qua, một nhân ảnh chợt lóe lên, một chưởng ấn hướng về phía lục bào lão giả. Lục bào lão giả không chút nghĩ ngợi, liền xuất chưởng đối kháng, song chưởng giao tiếp, một tiếng nổ vang lên, thân hình của lục bào lão giả lung lay, người đó lại nghiêng mình rời đi, dung nhập vào trong màn đêm.
"Các hạ là ai? Sao lại muốn làm khó ta?" Lục bào lão giả đấu một chưởng với người đó, nhận ra được võ công của người đó so với lão thì cao hơn không ít, loại cao thủ như thế này rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, khiến cho lục bào lão giả kinh hãi, không khỏi cất tiếng hỏi.
Cũng không biết là người đó đang ẩn nấp ở đâu, chỉ có thanh âm vang lên:" Ta là ai tại sao phải nói cho ngươi nghe, ta muốn hỏi ngươi là ai? Thần thần bí bí, lại còn có thể sử dụng 'Tiêu Dao Thần Kiếm' của đại lý đoàn thị, chẳng lẽ ngươi chính là người của Đoàn gia?"
Lục bào lão giả cười khằng khặc, nói:" Cứ như lời ngươi nói đi!" Tiếng nói chưa dứt thì thân hình đã bắn lên, lướt đi trong không trung như quỷ mị, năm ngón tay vẽ nên mười mấy kiếm quyết, hét to một tiếng, mười bảy đạo kiếm khí từ trên người lão phát ra, bắn quanh bốn phương tám hướng, mỗi một đạo kiếm khí đều cắt vỡ không khí, kêu lên những tiếng xé gió, khí lưu bị chấn động dữ dội.
"Y, ngươi cũng có chút đạo hạnh, lão phu chơi đùa với ngươi!" Người đó ẩn thân trong màn đêm, trong thanh âm, xuất hữu thủ, lăng không phóng đi, hữu thủ mở rộng, một bàn tay to xuất hiện, khi kiếm khí gần đến thì nó đã biến thành cực lớn.
Sắc mặt của lục bào lão giả trầm xuống, quát:" Cự linh chưởng!" Cánh tay vẫn khép và để trong tay áo chợt duỗi ra, từng đợt sát khí khổng lồ xuất hiện.
Người kia rùng mình, quát:" Đây là công phu gi?" Lục bào lão giả cười khằng khặc, chuyển tay, ngênh đón 'cự thủ' của đối phương, một sát khí khinh khủng vây quanh lục bào lão giả.
Người kia là một dị nhân, võ công cao cường, mặc dù tả chưởng của đối phương có điều cổ quái, nhưng hắn không sợ, cự linh chưởng vẫn đánh đến.
Một tiếng 'ầm' vang lên, hai thân hình chuyển động, lùi về sau, ly khai, lục bào lão giả liên tục thối lui, ẩn vào trong màn đên, khinh công của người kia đã đạt đến cảnh giới 'lục địa thần tiên', vừa lui về là lập tức tiên lên, đuổi theo lục bào lão giả đã dung nhập vào màn đêm.
Hai người biến mất trong rừng cây. Chính lúc này, một tiếng động khác vang lên, một nhân ảnh từ dưới đất bay lên, lăng không phóng đi, sau đó lại xuất hiện mộ nhân ảnh khác tiến theo sát, hai nhân ảnh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc đã hòa vào màn đêm.
Bên trong rừng cây, bên ngoài rừng, đều ẩn giấu một cảm giác nguy hiểm, nếu như cẩn thận nhìn thì có thể thấy được cây cỏ trong phương viên mười trượng đều thẳng như kiếm, không hề uốn lượn.
Một lúc sau, nghe được thanh âm của lục bào lão giả nổi giận mắng:" Rốt cục ngươi muốn gì?"
Trong giọng nói, hai nhân ảnh lóe lên bên trong rừng cây, người kia cười lên, "Muốn cùng ngươi chơi đùa!", sau đó lại biến mất, không thấy tung tích.
Bọn họ xuất hiện rồi lại biến mất trong rừng năm lần bảy lượt, vô cùng cổ quái. Thì ra người kia có khinh công cao hơn lục bào lão giả một bậc, hắn cố ý quấy rối lục bào lão giả, đuổi theo không tha, lục bào lão giả chạy trước nhưng vẫn bị người đó đuổi theo kịp, lão còn có việc nên không muốn dây dưa, thấy đối phương sắp đuổi đến thì lập tức lắc mình, ẩn vào góc tối, ngừng thở, không nhúc nhích, thậm chí là kình khí bảo vệ cũng không phóng ra.
Người kia cũng lắc mình, tiến vào góc tối, lục bào lão giả định lặng lẽ rời đi, ai ngờ vừa di động thân thể là bị phát hiện, người đó liền đánh đến, lục bào lão giả kinh hãi trong lòng, vội phi thân thoát đi, chạy vòng vòng trong rừng vẫn không thể nào thoát được, không thể làm gì khác hơn là tái diễn mánh cũ, ẩn vào góc tối, khi lão vừa ẩn vào thì người kia cũng ẩn thân theo, hai người giống như hai tiểu hài tử đang chơi đùa vậy.
Dần dần, hai người phóng kình khí ra, kình khí lướt qua, các cây cỏ nhỏ không thể nào chịu nổi. Ngoại trừ bất động ra, nếu không thì lục bào lão giả không thể làm cách nào để người kia không phát hiện ra lão được, hai người bay loạn rồi lại dừng rồi lại chạy, vô cùng cổ quái.
"Mẹ kiếp! Người này có lai lịch gì, võ công sao cao cường thế, ngay cả cao thủ trên Thiên Bảng, Địa Bảng năm đó cũng không có được vài người là đối thủ của hắn!" Lục bào lão giả ẩn thân ở sau một gốc đại thụ, trong lòng thầm nghĩ, sau đó nghĩ tiếp:" Cứ vòng vo như thế thì ta cũng không biết được hắn là ai! Nếu để cho người ngoài biết được chuyện này thì làm gì còn mặt mũi nữa, không được, nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi hắn, xem ra chỉ còn lại chiêu này thôi!"
Vừa nghĩ xong, hai vai khẽ động, từ sau gốc đại thụ đi ra, lão vừa động thì ở phía sau một đại thụ cách đó chừng hai trượng, xuất hiện một người, phóng đến như lưu tinh, cười ha hả nói:" Lần này lão phu xem ngươi chạy đi đâu!"
Lục bào lão giả cười khằng khặc, đối chưởng với hắn, sau ba chiêu, lục bào lão giả lùi về phía sau, người đó liền theo sát.
Trên mặt lục bào lão giả hiện lên một cụ cười cổ quái, dừng thân lại, người kia cách lão chỉ có hơn một trưởng, vội xuất trảo chộp đến, một tiếng 'bụp' vang lên, một đoàn sương trắng xuất hiện từ trên người lục bào lão giả, sau đó lục bào lão giả biến mất, người kia kêu lên một tiếng, miệng nói:" Tiểu tử này học được môn võ công này từ đâu, sao lại không thấy."
Sau đó phóng đi, thế tựa lưu tinh, di chuyển quanh phương viên ba mươi trượng, nhưng không phát hiện tung tích của lục bào lão giả, người nọ kêu lên vài tiếng khó hiểu, sau đó biến mất trong rừng cây, khu rừng khôi phục lại yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh lại xuất hiện, người đó tự nói:" Kỳ quái, kỳ quái, không thấy, chiêu thức của tiểu tử này thật là lạ, hắn theo ai học được chiêu này, thôi, nếu không bắt được thì đi tìm lão đại vậy!" Nói xong xoày người rời đi.
Lần này khu rừng thật sự yên tĩnh lại, người đó đi không lâu thì trên một đại thụ xuất hiện một thân ảnh linh hoạt như rắn, sau khi hắn rời khỏi đại thụ thì mới nhận rõ được là một thân người.
Hắn đứng dưới tàng cây, lạnh lùng cười, nhìn về hướng người kia biến mất, thấp giọng lẩm bẩm:" Ngươi nghĩ không ra là đúng, nếu ta không ẩn tàng thực lực thì làm sao có thể được xếp vào một trong 'cửu đại thần bí khách', ke ke!"
Nói xong thì cất bước rời đi, vừa đi được chừng mười bước thì đột nhiên đứng lại bất động, một tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh từ trên trời hạ xuống.
Trên mặt lục bào lão giả hiện vẻ tươi cười, người kia còn chưa xuống đất thì lão đả hỏi:" Sao ngươi lại đến đây? Thế nào? Đã lấy được Thiên Hà Bảo Lục chưa?"
Người đến là một thanh diện hán tử, chỉ thấy trên mặt hắn đầy vẻ tức giận, hắn gằn từng chữ một:" Sao người lại làm thế?"
Lục bào lão giả cười nói:" Tông nhi, con làm sao thế?"
Thanh diện hán tử nói:" Người còn hỏi, cữu cữu, sao lại đánh lén Phương Kiếm Minh, lại còn gọi Phù Tang Lãng Tử dây dưa với điệt nhi, chẳng lẽ cữu cữu không biết điệt nhi muốn luận võ với Phương Kiếm Minh chính là muốn quang minh chính đại đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, nếu không thì cho dù điệt nhi có đoạt được, trọng chấn gia môn, nhưng đại lý Đoàn gia ta còn mặt mũi nào ở trong võ lâm nữa!"
Lục bào lão giả nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, nói:" Tông nhi, con đã bỏ qua cho Phương Kiếm Minh? Không đoạt lấy Thiên Hà Bảo Lục?"
Thanh diện hán tử nói:" Không có, đương nhiên là con sẽ không bỏ qua cho hắn, đại hội luận võ ở kinh thành đầu xuân năm sau, con nhất định sẽ đoạt lấy 'Thiên Hà Bảo Lục' trong tay của hắn, chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng mà, cữu cữu, điệt nhi hi vọng cữu cữu không nên chúng tay vào việc này!"
Lục bào lão giả rất trân trọng thanh diện hán tử, nghe xong thế cũng không tức giận mà chỉ nói:" Tông nhi, con đã quên mẫu thân con trước khi qua đời đã dặn dò con thế nào à, cữu cữu làm thế không phải là vì con sao cũng là vì Đoàn gia của chúng ta!"
Thanh diện hán tử buồn bả nói:" Không sai, lúc mẫu thân qua đời đã dặn con nhất định phải nghe theo lời cữu cữu, mọi chuyện do cữu cữu làm đều là vì con, và cũng là vì Đoàn gia. Nhưng, cữu cữu, Đoàn gia của chúng ta ngày càng lụn bại, trước tiên không nói đến phương diện triều đình, chỉ tính trong chốn võ lâm, danh tiếng của Đoàn gia ta ngày càng thấp, nếu chúng ta lại sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại, thì chỉ khiến cho giang hồ cười nhạo, Đoàn gia ta làm sao có thể lập thế trong võ lâm!"
Sắc mặt của lục bào lão giả trầm xuống, nói:" Không cần lo lắng đến võ lâm Trung Nguyên, Đoàn gia ta và bọn họ không quan hệ gì, địa vị của Đoàn gia chúng ta ngày hôm nay, chính là do triều đình 'tặng' cho, nếu không lấy được 'Thiên Hà Bảo Lục' thì Đoàn gia chúng ta đừng mong trở mình, tông nhi, muốn thành đại sự, không nhất thiết phải quang minh chính đại, mà nếu cần thì phải sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, con chớ quên, cữu cữu cũng là người họ đoàn."
Dừng một chút, nhìn thanh diện hán tử nói:" Nếu con muốn quang minh chính đại thì tùy con, nhưng cữu cữu nói trước, nếu vào đại hội luận võ ở kinh thành, con không thể đoạt được Thiên Hà Bảo Lục thì cữu cữu sẽ ra tay đoạt lấy!"
Thanh diện hán tử gật đầu, nói:" Được, nếu ở đại hội luận võ con không địch lại Phương Kiếm Minh thì cũng là do con học nghệ không tinh, nhưng nếu như con đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, giải được bí mật trong đó, hi vọng cữu cữu sẽ không để ý đến việc tông nhi vô lễ hôm nay, mà hiệp trợ cho tông nhi."
Lục bào lão giả cười lớn:" Tông nhi, chúng ta đều là người một nhà, sao cữu cữu lại để chuyện này trong lòng, được rồi, không phải ta dặn con chờ ta sao, chạy đến đây làm gì?"
Thanh diện hán tử nói:" Điệt nhi chờ lâu vẫn không thấy cữu cữu, sợ có chuyện xảy ra cho nên ra ngoài tìm cữu cữu!"
Lục bào lão giả cười ngạo nghễ, nói:" Không phải cữu cữu cuồng vọng tự đại, trên đời này người có thể gây bất lợi cho cữu cữu còn chưa xuất thế!"
Sau đó nói tiếp:" Tông nhi, con đi trước, đến thành vương phủ, thay mặt cữu cữu vấn an thành vương trước, cữu cữu sẽ đến sau!"
Thanh diện hán tử thấy lạ hỏi:" Cữu cữu còn có chuyện gì sao, không đi cùng điệt nhi à?"
Lục bào lão giả cười nói:" Trong Lôi Phong tháp hình như có cất giữ bảo vậy, cữu cữu dò xét ba lần mà không thấy, cữu cữu muốn điều tra một lần nữa, nếu vẫn không đắc thủ thì sẽ đi hội ngộ, còn nếu như đắc thủ thì thế lực của chúng ta tăng lên không ít, còn sợ ai nữa!"
Thanh diện hán tử gật đầu, nói:" Như vậy cũng tốt, cữu cữu, điệt nhi đi trước, chúng ta gặp lại ở kinh thành!"
Thanh diện hán tử rời đi, lục bào lão giả nhìn sắc trời, đang định thi triển khinh công thì sắc mặt biến đổi, có tiếng bước chân truyền đến, hai bóng người không nhanh không chậm đi đến, lục bào lão giả trong bóng đêm mà vẫn có thể nhìn rất xa, hai người kia không phát hiện ra lão, mà lão đã phát hiện ra họ, vội phóng người trốn vào một đại thụ.
"A Di Đà Phật! Thí chủ hà tất phải trốn trốn tránh tránh, lão nạp Bảo Châu, giá sương hữu lễ!" Một người trong số hai người vừa đến lên tiếng.
"Di, lão hòa thượng này đúng là thâm tàng bất lộ, ngày đó ta hoài nghi lão có võ công, quả nhiên đúng là như thế!"
Nếu hành tung đã bị phát hiện, lục bào lão giả liền phóng ra, hai người vừa đến chính là hai hòa thượng mà Phương Kiếm Minh đã gặp, dưới ánh trăng, lão tăng Bảo Châu trang nghiêm, song thủ hợp lại, nói:" A Di Đà Phật, thí chủ là người trong võ lâm?"
Lục bào lão giả không lên tiếng, gật đầu coi như trả lời.
Lão tăng nói:" Lôi Phong tháp là nơi phật môn thanh tu, không thể so với 'Thiếu Lâm', thái sơn bắc đẩu, mong thí chủ thủ hạ lưu tình!"
Lục bào lão giả nói:" Hòa thượng, lời này của lão là có ý gì?"
Lão tăng nói:" A Di Đà Phật, thí chủ chắc hẳn minh bạch, chẳng lẽ còn muốn lão tăng điểm phá?"
Lục bào lão giả giả bộ không hiểu nói:" Hòa thượng, lão phu không hiểu lời của lão, nếu không có chuyện gì thì lão phu cáo từ!"
Lão tăng cười nói:" Thí chủ năm lần bảy lượt lén vào bên trong Lôi Phong tháp, xem xét kinh thư trong tháp, có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được lão nạp, lão nạp không biết thí chủ muốn gì?"
Lục bào lão giả giật mình, cười khằng khặc, nói:" Xem ra lão hòa thượng đúng là một cao thủ, nói như thế thì nhất định Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh đang ở bên trong tháp!"
Lời này vừa nói ra trên mặt lão tăng chợt xuất hiện vẻ kinh sợ, lời nói cũng bất chợt lớn hơn:" Thí chủ nói thế là có ý gì, Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh thì phải ở trong Thiếu Lâm Tự chứ, sao lại chạy đến Lôi Phong tháp, Lôi Phong tháp xưa này không dính vào chuyện giang hồ, xin thí chủ đừng vọng đoán!"
Lục bào lão giả luôn quan sát thần thái của lão tăng, thấy lão giật mình, thầm nghĩ không biết là lão tăng này có giả vờ hay không nữa, nói:" Hòa thượng, những những lời này của lão không đúng, nếu Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự không ở bên trong tháp thì một thân võ công của lão là từ đâu ra, lão còn muốn giảo biện sao?"
Lão tăng nói:" A Di Đà Phật, thí chủ nói thế, có rất nhiều sơ hở, lão nạp có võ công hay không thì liên quan gì đến Dịch Cân Kinh, thí chủ võ đoán như thế là không được!"
Lục bào lão giả nói:" Như vậy lão phu hỏi lão, một thân võ công của lão là từ đâu ra, hơn mười năm qua lão ở trong Lôi Phong tháp, tiên đoán tương lai cho mọi người xung quanh, nên được tung xưng là 'thần tăng', lão phu đã sớm điều tra rõ, và cũng cảm thấy kỳ quái, với võ công của lão, lại làm chủ trì nhiều năm như thế, sao lại không rời khỏi Hàng Châu, chẳng lẽ bên trong có bảo vật gì cần che dấu?"
Lão tăng niệm một tiếng 'A Di Đà Phật' rồi nói:" Thí chủ quả nhiên là có ánh mắt lới hại, tâm cơ thâm trầm, thật không dám giấu, một thân võ công của lão nạp là được truyền từ một hành cước tăng, lão tăng vốn là người Hàng Châu, ở lại Hàng Châu, vì thế nhân tiêu trừ tai họa, siêu độ vong hồn, chưa phát hiện ra là đã mười năm trôi qua rồi, lão nạp cần già phải đi ra bên ngoài, phật nói rằng ba ngàn thế giới, bất quá cũng chỉ tại ý niệm, lão nạp là thân tại Hàng Châu, làm sao thí chủ biết được lão nạp thần du bát phương, lời nói của thí chủ không khỏi ly kỳ."
Lục bào lão giả cười khằng khặc nói:" Lão nói võ công của lão là được truyền từ một hành cước tăng, tốt, vậy lão phu hỏi, hành cước tăng đó có pháp danh là gì?"
Lão tăng suy nghĩ một lúc rồi nói:" Gia sư Thiên Trí!"
Lục bào lão giả sửng sốt, lấy làm lạ, hỏi:" Thiên Trí!? Lão phu chưa từng nghe nói qua, lão phu còn có việc, không cùng lão nhiều lời, cáo từ!"
"Chậm đã!" Lão tăng quát.
"Lão lại muốn gì?" Lục bào lão giả hỏi.
"Thí chủ, thỉnh cầu của lão tăng, thí chủ còn chưa có trả lời, sao lại rời đi rồi!"
"Thỉnh cầu gì!"
"Xin thí chủ rời khỏi Lôi Phong tháp, đừng tự tiện xông vào trong, Lôi Phong tháp không hề có Dịch Cân Kinh gì cả, cũng không có bí kíp võ công, ý đồ của thí chủ khi đến lão nạp đã biết, Lôi Phong tháp chỉ có phật môn kinh thư, nhất định thí chủ xem không hợp mắt, nếu thí chủ rời đi, chuyện trước đây, lão nạp không truy cứu!"
Lục bào lão giả nghe xong thì cười khằng khặc, nói:" Hòa thượng, đây là uy hiếp hay là cảnh cáo?"
Lão tăng nói:" A Di Đà Phật, lão nạp chỉ mong thí chủ cam đoan từ này về sau không lẻn vào bên trong Lôi Phong tháp nữa, chỉ cần một lời nói của thí chủ mà thôi, lão nạp không dám cảnh cáo, càng không có dũng khí uy hiếm!"
Lục bào lão giả ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:" Hào thượng, ngươi có được bao nhiêu đạo hạnh, đừng tưởng rằng phát hiện ra được tung tích của lão phu thì lão phu sẽ sợ ngươi, lão phu không đáp ứng ngươi thì sao, nếu lão phu vẫn muốn vào Lôi Phong tháp thì sao?"
Lão tăng nhướng mày nói:" Thí chủ vẫn muốn chuyện ta ta làm?"
Lục bào lão giả nói:" Lão phu muốn đi vào đó thì vào, chỉ một Lôi Phong tháp làm sao làm khó lão phu được, nếu nó không phải là một thiên cổ danh tháp thì lão phu chỉ cần nhấc tay một cái là có thể hủy diệt nó, hòa thượng nhà ngươi đừng có dài dòng!"
Hai hàng lông mày của lão tăng nhíu lại, thất sắc nói:" Thí chủ vẫn chấp mê bất ngộ, xem ra lão nạp không thể không động thủ!"
Lục bào lão giả cười lạnh nói:" Hòa thượng, lão phu đã sớm biết lão muốn động thủ, có bản lãnh gì, lão phu lĩnh giáo, khặc khặc, như thế cũng tốt, chờ sau khi lão phu đánh bại lão thì có thể ngông nghênh tiến vào bên trong Lôi Phong tháp, nếu 'Dịch Cân Kinh' được cất giấu bên trong thì lão phu không tin là không tìm được!"
Sắc mặt lão tăng trầm xuống, cũng không quay đầu lại nói:" Đồ nhi, con tiến lên giải khai tâm ma cho vị thí chủ này, người xuất gia thì phải từ bi, nhớ không được đả thương thí chủ này!"
Tiểu sa di từ phía sau lão tăng cười hì hì, nói:" Vâng, sư phụ!" Sau đó thong thả đi ra, đối mặt với lục bào lão giả, hai tay hợp lại, nói:" A Di Đà Phật, tiểu tăng xin lĩnh giáo, thí chủ xin chỉ điểm vài điều!"
Lục bào lão giả nghe lão tăng nói xong thì mở trừng hai mắt, giận dữ, nói:" Hảo, hảo, hảo, để lão phu xem đệ tử của một thần tăng có bao nhiêu cân lượng!"
'Khặc khặc', trong tiếng cười, lão phi thân đến, năm ngón tay thon dài cong lại như câu, chụp vào đỉnh đầu của tiểu sa di, ra tay độc ác.
Tiểu sa di không chút kinh hoảng, hai tay hợp lại thành chữ thập, hướng thẳng ra ngoài, một cổ nội gia chân lực phát ra từ trên bàn tay, lục bào lão giả giật mình, vội xoay người, chuyển sang bên trái của tiểu sa di, thực trung nhị chỉ hợp nhất, một đạo kiếm khí bắn ra, nhằm về phía huyệt đại hoành ở bên hông của tiểu sa di.
Thân hình của tiểu sa di khẽ động, kiếm khí thât bại, lục bào lão giả lạnh lùng cười, ngón tay cái giật mạnh, sử ra 'Tiêu Dao Thần Kiếm', một đạo kiếm khí bắn thẳng lên cao, nhắm thẳng về phía tiểu sa di, thế đến cực nhanh, khí thế ác liệt, một kích đến ngay.
Tiểu sa di nhướng mày, thầm vận huyền công, khắp nơi phẩn bổ đầy chân lực, hai tay hợp lại đón đạo kiếm khí, một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, sau đó là một tiếng 'bụp', thân hình của tiểu sa di hơi động, lục bào lão giả thì lung lay người, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, thất thanh hỏi:" Đây là nội công gì?"
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=48#ixzz3OOggjp8V