Chương 189: Tra Hỏi
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 4345 chữ
- 2019-09-21 09:50:19
Bất Hưu cười nói: "Đúng, là mộng trung giới vực!"
Phương Kiếm Minh lấy làm lạ, hỏi: "Mộng trung giới vực có nghĩa là gì?"
Bất Hưu nói: "Mộng trung giới vực, đây là do vi sư tự đặt tên cho nó, một khi sử dụng 'Đại Thụy Thần Công', sẽ có thể đem mộng cảnh của người khác tiến vào mộng cảnh của mình, bên trong mộng của mình, cho dù đối thủ có ba đầu sáu tay thì cũng không phải là đối thủ của mình, muốn đánh bại hắn thì dễ như trở bàn tay, đương nhiên, bản thân mình cũng có thể tiến vào trong mộng cảnh của người khác, tựa như vi sư vào trong mộng cảnh của con, nếu không thì chúng ta làm sao gặp nhau được, đây chính là điều thần kỳ của 'Đại Thụy Thần Công'!"
Phương Kiếm Minh cảm thán: "Quả nhiên là thần kỳ vô cùng, nếu nói như thế, thì tiểu tử càng cảm thấy thích 'Đại Thụy Thần Công', Bất Hưu sư phụ, lần trước khi tiểu tử tiến vào nhớ là sư phụ có đánh đàn, có phải sư phụ rất tinh thông thanh nhạc phải không?"
Bất Hưu cười khan mấy tiếng, nói: "Cái gì mà tinh thông, chẳng qua là biết một chút bên ngoài mà thôi, ta biết dụng ý của tiểu tử nhà ngươi, có phải muốn nói đến Lam Triều Tiêu lấy được dưới đoạn nhai?"
Phương Kiếm Minh gật đầu nói: "Bất Hưu sư phụ, người có kiến thức rộng rãi, thanh lam triều tiêu này có lai lịch ra sao, còn nữa, 'Thiên Hà Bảo Lục', rốt cục nó là gì vậy, tiểu tử nghe tên họ Đoàn kia nói bên trong của nó có cất giấu một bí mật lớn, chẳng lẽ ngoại trừ là một bí tịch võ học ra nó còn có bí mật khác nữa?"
Bất Hưu lắc tay nói: "Con hỏi vi sư, thì vi sư cũng chỉ có thể trả lời thế này, thanh lam triều tiêu đó xuất thế khí nào, do ai chế tạo ra, có tác dụng gì thì những việc đó đã sớm bị thất truyền, nhưng, Hồ đại hiệp đã phổ một bản nhạc (Hồ Già Thập Bát Phách), bên trong ẩn chứa tâm pháp nội công, một khi tấu lên, quần thú thư phục, còn có khả năng giết người vô hình, khống chế tinh thần người khác, năm đó khi vi sư còn trẻ đã từng được nghe tiên phụ đề cập qua một lần, đáng tiếc là lam triều tiêu mất tích nhiều năm, không ngờ lại rơi vào tay Văn Nhược Vọng, nếu con không rớt xuống đoạn nhai, thì e rằng ngay cả ta cũng không biết bên trong đoạn nhai có nó. Còn về phần 'Thiên Hà Bảo Lục', theo như vi sư biết thì bên trong nó không chỉ cất giấu một bảo điển võ học, mà điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là bên trong nó có một bí mật kinh thiên động địa.
Bí mật kinh thiên động địa này chính là, có người đồn, nếu ai đoạt được Thiên Hà Bảo Lục và giải được bí mật của nó thì người đó sẽ có được thiên hạ, lời đồn này lúc đầu chỉ lưu truyền trong một số ít người, phỏng chừng là không hơn mười người, nhưng lời đồn dần dần lan rộng, cho nên cũng không thể biết được ai là người đầu tiên nói ra điều này, con chỉ cần biết rằng Thiên Hà Bảo Lục là một vật phi phàm, bảo vật mà không phải thường nhân có thể lĩnh ngộ được, cho nên cứ từ từ nghiên cứu, cho dù tìm hiểu không được thì cũng không có gì phải ngạc nhiên. Chỉ có điều là nó quá nổi danh, hiện nay trong chốn võ lâm có không ít người biết Thiên Hà Bảo Lục đang nằm trong tay con, tốt nhất là phải nên cẩn thận, bảo vệ bản thân cho tốt!"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Thì ra là thế, Bất Hưu sư phụ, theo như lời người nói thì tiểu tử bỗng nhiên nghĩ đến một điều, người nói thử xem, Thiên Hà Bảo Lục này có thể chính là 'Hà Lạc Đồ' trong truyền thuyết không?"
Bất Hưu thầm giật mình, nói: "Sao con lại nghĩ như thế, sao lại cho rằng nó chính là 'Hà Lạc Đồ'?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Lúc đầu khi đệ tử nhìn thấy 'Thiên Hà Bảo Lục', thì có cảm giác như nó là một bức tranh chữ, có một tầng chữ mênh mông bao lấy nó, cũng không biết là gì, còn có một lần khi đệ tử vuốt nó, khi vừa chạm tay vào, có lúc thì ấm áp, có khi thì lạnh lẽo, cũng không biết bên trong có gì quái dị. Hà Lạc Đồ có một chữ 'hà', Thiên Hà Bảo Lục cũng có một chữ 'hà', cho nên đệ tử mới liên hệ hai thứ đó với nhau, kỳ thật điều này cũng dễ nghĩ đến, chỉ sợ là mọi người không để ý đến mà thôi!"
Bất Hưu gật đầu nói: "Cũng có lý, khi Thiên Hà Bảo Lục xuất thế thì lúc đó vi sư đang bế quan tu luyện cho nên không để ý, sau đó có người liệt nó vào một trong 'tứ đại thánh thư', lúc này mới khiến cho vi sư thất kinh, bất quá, mặt dù có giật mình, nhưng 'Thụy Giác Kinh' do vi sư sáng tạo ra chưa chắc thua kém chúng, cho nên vi sư không có đi tìm. Con nói Thiên Hà Bảo Lục này có khả năng là Hà Lạc Đồ, nhưng Hà Lạc Đồ có bí mật gì?"
Phương Kiếm Minh nói: "Tương truyền rằng Hà Lạc Đồ có liên quan đến Phục Hi đại đế, năm xưa Phục Hi đại đế căn cứ vào Hà Lạc Đồ mà vẽ ra bát quái, và cũng đưa ra huyền lý vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, sau đó Trương Tam Phong, Trương chân nhân của phái Võ Đang tự nghĩ ra Thái Cực Quyền, e rằng cũng có liên quan, Bất Hưu sư phụ, sư phụ đã gặp qua Trương chân nhân chưa?"
Bất Hưu cười nói: "Ta đã gặp qua hắn, nhưng hắn chưa từng gặp mặt ta, thiên tư của của hắn cực kỳ cao, nếu không thì cũng không sáng lập ra phái Võ Đang, theo vi sư tính toán thì con và phái Võ Đang cũng có quan hệ sâu xa."
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy sao?"
Bất Hưu gật đầu, nói: "Chúng ta không nói chuyện Thiên Hà Bảo Lục nữa, con hãy tự cân nhắc, vi sư còn có một chuyện quan trọng muốn nói với con!"
Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt lão ngưng trọng, hỏi: "Chuyện gì thế?"
Bất Hưu nói: "Vi sư sống nhiều năm như thế coi như là đã đủ rồi, hôm nay con chứng kiến chỉ là hóa thân của vi sư mà thôi, kỳ thật chân thân của vi sư đã sớm không còn trên đời này, gần đây, vi sư có dự cảm rằng cần phải thu hồi hóa thân, có vài việc muốn giao nói với con để tránh đến lúc đó lại tay chân luống cuống!"
"Sao? Bất Hưu sư phụ, người phải đi sao? Sư phụ muốn đi đâu?" Phương Kiếm Minh cả kinh, mặc dù thời gian Phương Kiếm Minh và lão ở chung không nhiều lắm, nhưng hắn đã coi lão như là gia gia của mình, khi nghe lão nói phải rời đi thì buồn bả thất sắc.
Bất Hưu nói: "Thiên hạ không có buộc tiệc nào mà không tần, cần gì phải như nữ nhi vậy. Vi sư đi rồi thì con phải cố gắng tu luyện, không được kiêu ngạo tự mãn, mặc dù vi sư không ở bên cạnh con, nhưng không chừng ngày nào đó tâm huyết dâng trào, từ dị giới chạy đến tìm tiểu tử nhà ngươi, nếu vi sư phát hiện ra tên tiểu tử nhà ngươi không tu luyện cho tốt thì sẽ tiếp tục khảo nghiệm!"
Phương Kiếm Minh nói: "Đệ tử biết rồi, Bất Hưu sư phụ. Y, dị giới, chẳng lẽ trên đời này thật sự có dị giới?"
Bất Hưu gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: "Vi sư cũng không thể giải thích rõ, tóm lại, thế giới này cũng không phải như chúng ta tưởng, có rất nhiều thứ chúng ta chưa từng nhìn thấy, cho nên sau này nếu con có gặp được chuyện gì khác thường thì cũng không nên kinh ngạc."
Phương Kiếm Minh ừm một tiếng, Bất Hưu nói tiếp: "Nếu vi sư rời đi, con có nghi vấn gì thì cứ hỏi tiểu mộc, hắn sẽ thay vi sư giải đáp, tốt lắm, con ngủ một giấc đi, không cần phải nhớ gì." Vừa nói vừa vươn tay phải huơ trước mặt Phương Kiếm Minh một cái, Phương Kiếm Minh cảm thấy trước mắt mơ hồ, rồi ngã xuống.
Khi Phương Kiếm Minh tỉnh lại, nhìn sắc trời bên ngoài thì phát hiện dã quá ngọ, loáng thoáng nghe được có tiếng người nói chuyện bên ngoài, nhưng trong nhất thời thì không nghe rõ được là ai, sau khi rửa mặt Phương Kiếm Minh đi ra ngoài phòng.
Còn chưa thấy rõ là người nào đang nói chuyện thì đã nghe được một thanh âm quen thuộc: "Kiếm Minh, ta tới, nghe nói đệ muốn tìm ta cho nên vội đến, ai ngờ tiểu tử nhà ngươi còn đang ngủ, vừa hỏi qua Long tiểu thư thì biêt được đêm qua ngươi có ước hẹn, thế nào rồi?"
Phương Kiếm Minh thấy người đó là Ngô Thế Minh thì vui vẻ, nói: "Thế Minh ca, khiến huynh phải đợi lâu, ước hẹn tối qua còn chưa kết thúc! Người đó nói có việc phải đi trước, hắn bảo đại hội luận võ ở kinh thành sang năm nhất định sẽ cùng đệ phân thắng bại!"
Hai hàng lông mày của Ngô Thế Minh nhíu lại, nói: "Hắn đến vì 'Thiên Hà Bảo Lục'?"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Thế Minh ca, việc này chúng ta không nên nói nữa, đệ có một tin vui muốn nói cho huynh biết, đệ đã điều tra được một ít manh mối!"
Ngô Thế Minh ngẩn ra, lấy làm lạ, hỏi: "Manh mối gì?"
Long Bích Vân ở một bên, nghe xong thì hé môi cười, nói: "Hắn muốn nói đến chuyện của Tôn bà bà."
Ngô Thế Minh nghe xong thì bật dậy, tiến về trước, vội vàng hỏi: "Đệ điều tra được gì? Lần trước ta nhờ đệ tử cái bang âm thầm điều tra, lại bị Hồ Bất Quy phát hiện được, đuổi hắn đi, làm sao đệ điều tra được, Hồ Bất Quy có phải là hung thủ không?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thế Minh ca, đừng kích động như thế, huynh ngồi xuống trước đi, để đệ nói từ từ!"
Ngô Thế Minh trở lại chỗ ngồi, Phương Kiếm Minh khạc giọng mấy tiếng, rồi uống một hớp trà cho nhuận giọng, rồi mới kể lại mọi chuyện mà lão đổ tài phát hiện và các suy đoán nói ra, Ngô Thế Minh nghe được thì kinh tâm động phách, đột nhiên quát to một tiếng, nói: "Nói như vậy, Tôn đại thúc không phải do Hồ Bất Quy giết chết, tốt quá, ta và hắn còn chưa đến mức ngươi chết ta vong, Kiếm Minh, tin tức này quả thật là rất tốt, Thế Minh ca không biết phải làm sao tạ ơn đệ!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thế Minh ca, sao lại nói lời khách sao như thế, đệ là người làm việc mong hồi báo sao? Hơn nữa, nếu huynh muốn tạ ơn thì phải tạ ơn lão đổ tài, nếu không có lão thì chúng ta vẫn chưa hay biết được chuyện này!"
Ngô Thế Minh gật đầu, nói: "Đây là đương nhiên, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi gặp lão đổ tài!"
Phương Kiếm Minh thấy hắn nóng lòng như thế thì cười nói: "Thế Minh ca, huynh cũng không cần phải sốt ruột, lão đổ tài vốn là võ lâm dị nhân, cũng không phải là người mong được hồi đáp, đệ và lão đã bàn qua, chuyện này không thể nào quá gấp gáp được, nếu không thì sẽ đả thảo kinh xà, ngược lại càng không ổn!"
Ngô Thế Minh nói: "Kiếm Minh, ta còn có việc bên mình, không thể lưu lại Hàng Châu được, nếu có thể truy ra được hung thủ là ai, như vậy, ta nhất định sẽ kết thúc mọi chuyện, ta sẽ đòi lại công đạo cho Tôn đại thúc!"
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói thế thì cũng đành nói: "Được rồi, đệ sẽ đưa huynh đi gặp lão đổ tài, nhờ lão dẫn đường, để huynh truy tìm hung thủ, nếu như hắn còn có đồng bọn thì đệ sẽ ra tay!"
Ngô Thế Minh vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá, ta chỉ sợ hung thủ còn có đồng bọn, có đệ ra tay thì ta yên tâm rồi!"
Hai người nói với Long Bích Vân một câu rồi rời đi, vừa ra khỏi cửa lớn thì thấy có hai người từ đường cái đi đến, một người là Đà Chủ Lưu Kiến của phân đà cái bang ở Hàng Châu, còn người còn lại chính là vị 'Hoa đại ca' trên thạch bích ngày đó.
Hoa đại ca mở miệng cười nói: "Sao rồi, hai huynh đệ muốn đi đâu đó? Chẳng lẽ chuyến này của ta là đến không công sao?"
Phương Kiếm Minh thấy hắn thì không kềm được vui vẻ, kêu lên: "Hoa đại ca, chúng ta lại gặp nhau!"
Hoa đại ca cười nói: "Đúng vậy, chúng ta lại tương kiến, vội vã từ biệt, chỉ mới hơn một tháng, công phu của đệ lại tăng tiếng, Hoa đại ca nhìn thấy ngươi thật là muốn thử một chút!"
Ngô Thế Minh tiến đến, nói nhỏ vài câu bên tai Hoa đại ca, Hoa đại ca nhướng mày, nói: "Vậy sao? Tốt lắm, ta cũng muốn xem náo nhiệt." Quay đầu lại nói với Lưu Kiến: "Lưu đà chủ, ngươi trở về trước, ta và Ngô lão đệ có vài việc riêng, muốn đến một nơi, cũng không cần phải để lại cơm tối!"
Lưu Kiến khom người nói: "Vâng!" Sau đó cũng chào Phương Kiếm Minh rồi đi trở về.
Ba người bước nhanh mà đi, Phương Kiếm Minh mua mấy cái bánh bao ở bên đường để giải quyết cơn đói, sau đó hỏi tình hình, quả nhiên Ngô Thế Minh và Hoa đại ca đến chỗ giao tiếp giữa đại minh và Ngõa Quốc, còn đánh bại mấy cao thủ của Ngõa Thứ, đánh tan hoàn toàn uy phong của Ngõa Thứ.
Phương Kiếm Minh không biết vì sao bọn họ lại đến Ngõa Quốc, Phương Kiếm Minh luôn có ý nghĩ là dĩ hòa vi quý, nghe được Ngô Thế Minh nói bọn họ muốn đánh tan sự kiêu ngạo của Ngõa Thứ, mặc dù chỉ có vài câu thôi nhưng cũng đủ khiến Phương Kiếm Minh kinh tâm động phách, nói: "Thế minh ca, Hoa đại ca, Ngõa Thứ và minh triều rốt cuộc có thù hận gì, sao hai người phải ra tay?"
Hoa đại ca mỉm cười, nói: "Kiếm Minh, đệ còn rất trẻ, có một số việc đệ vẫn chưa hiểu, bây giờ ta nói cho đệ nghe thì cũng chưa chắc hiểu, nhưng có một việc không biết đệ biết chưa?"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Chuyện gì?"
Hoa đại ca nói: "Từ khi ta hiểu chuyện đến nay, chỉ biết một việc, đó chính là khi quốc gia bị ngọa tộc xâm lấn, nếu chúng ta không có hành động gì thì đó chính là chúng ta tự chịu diệt vong, Ngõa Thứ dã tâm bừng bừng, nhiều lần xâm phạm quốc thổ của đại minh ta, đương kim thánh thượng ngu ngốc vô năng, thái giám Vương Chấn chuyên chính, lộng quyền khiến cho thiên hạ không yên, một người trung nghĩa như Vu Khiêm đại nhân mà còn bị hại huống chí là lê dân bá tính. Ta thân là bang chủ một bang, dựa vào sức mạnh nhiều năm học võ, nếu không làm chút việc cho quốc gia, thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì. Một thân bản lãnh ta có được cũng cần phải được sử dụng đúng chỗ, Kiếm Minh, giang hồ hiện nay đã không còn là giang hồ, biên giới bị xâm phạm, giang hồ và lợi ích dân tộc đã hợp thành một, so với việc ở trong võ lâm tranh cường háo thắng, tốt hơn hết là nên làm vài chuyện có lợi cho dân chúng!"
Phương Kiếm Minh nghe Hoa đại ca khẳng khái một phen, nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, hắn càng kính nể Hoa đại ca hơn, lớn tiếng nói: "Hoa đại ca, hôm nay đệ mới biết được huynh đúng là đại anh hùng chân chính, nghĩ đến chuyện mà mình đã làm được trước kia, trong lòng cảm thấy xấu hổ, nếu Hoa đại ca có gì sai phái, cho dù là dầu sôi lửa bỏng, quyết không từ nan!"
Hoa đại ca vui vẻ nói: "Kiếm Minh, đệ nghĩ như vậy là ta rất vui rồi, nhưng, hiện tại tuổi đệ còn quá nhỏ, cần phải lăn lộn trong giang hồ nhiều hơn, ra tay xử chuyện bất bình, đó là việc trước mắt đệ có thể làm, hiện giờ võ lâm đang cần những người như đệ, nghé con không sợ hổ, ta đây không còn cảm thấy buồn phiền!"
Ngô Thế Minh gật đầu nói: "Đúng, Kiếm Minh, những lời dạy bảo của Hoa đại ca đệ cần phải khắc ghi trong lòng, khi võ lâm có nạn, chỉ cần đệ cố hết khả năng là được, còn về phần quốc gia hưng vong, có Hoa đại ca ở đây thì bọn Ngõa Thứ đừng mong đạt được sở nguyện!"
Ba người vừa đi vừa nói, cước trình lại nhanh, chỉ một lúc là đến được khách điếm nơi lão đổ tài trọ, Phương Kiếm Minh hỏi tiểu nhị thì tiểu nhị cười nói: "À, ba vị đại gia đến không đúng lúc rồi, vị gia gia kia đã đi ra ngoài, nhưng có nhắn lại là nếu có người đến tìm thì đến hẻm Mạo Tử, 'Kim Thủ Đổ Phường' để tìm."
Sau đó hắn chỉ đường đi đến hẻm Mạo Tử cho ba người. Ba người theo chỉ dẫn của tiểu nhị thì đến được nơi đó, tiến vào 'Kim Thủ Đổ Phường', ba người tìm kiếm trong đổ phường, hai mắt của Phương Kiếm Minh quét quanh một lượt, nhanh chóng nhận ra được thân ảnh của lão đổ tài.
Phương Kiếm Minh tiến đến, vỗ lên vai lão, cười nói: "Lão đổ tài thì ra lão ở đây, lão xem, tiểu tử đã đưa người đến ..."
Lão đổ tài quay lại nhìn hắn, nhưng trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt, hét lớn: "Ngươi là ai, sao lại biết lão là lão đổ tài, đừng quấy rầy lão đổ tài!"
Lời vừa nói ra, Phương Kiếm Minh choáng váng, lão đổ tài lại còn nói không nhận ra hắn, lão gia hỏa này đang làm trò gì đây, có phải là bị mất trí nhớ không?
"Lão đổ tài, lão ..." Phương Kiếm Minh chụp vai của lão, sốt ruột hỏi, nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Hoa đại ca kéo lại, lắc đầu, dùng mắt ra hiệu cho Phương Kiếm Minh không nên lỗ mãng.
Phương Kiếm Minh buông đầu vai của lão đổ tài ra, còn lão đổ tài thì cười 'ha ha' vài tiếng rồi quay đầu lại, nói: "Ngươi nói ngươi chính là Đổ Vương?"
Chỉ thấy một hán tử có tướng mạo xấu xí đang ngồi đối diện lão đổ tài, nghe lão nói xong thì nói: "Không sai, lão đã thắng được nhiều bạc ở nơi này, tục ngữ có câu 'Kiến Hảo Tựu Thu'. Lão có biết quy tắc không?"
Lão đổ tài cười nói: "Lão đổ tài nghe nói ngươi và lão bản của đổ phường này có giao tình rất tốt, khó trách ngươi lại xuất đầu, sao, chẳng lẽ nơi này chỉ cho pháp các ngươi thắng bạc, không cho chúng ta thắng sao, mọi người nói thử xem, thế này có đúng hay không?"
Hơn hai phần ba số người đứng xem náo nhiệt ồn ào hẳn lên: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đã thua không ít tiền, vậy mà đổ phường của các ngươi chỉ mới thua có mấy ngàn lượng đã không muốn cho người khác đi, đúng là khi dễ người khác!"
Hán tử có tướng mạo xấu xí lạnh lùng cười, nói: "Lão đầu, ta thấy rằng lão đang may mắn, còn về bản lãnh của lão thì ta không để trong mắt, vì thế cho nên lão mau mau tránh ra chỗ khác, tám ngàn lượng bạc kia là của lão, còn nếu lão muốn đánh tiếp thì, ta nhất định sẽ khiến cho lão thua đến tè ra quần!"
Lão đổ tài cười hì hì, nói: "Xem ra khẩu khí của ngươi cũng rất lớn, danh hiệu Đổ Vương của ngươi chắc cũng là do tự phong phải không?"
Hán tử xấu xí cười nói: "Lão đầu, lão cứ đi hỏi thăm, danh tiếng của Triệu Tam Thắng này không ai là không biết, không ai là không hiểu, nếu lão đã có ý như thế thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình!"
Lão đổ tài cười nói: "Thì ra ngươi chính là Triệu Tam Thắng, lần này lão đổ tài đến là để tìm ngươi, ngươi thì lại muốn đuổi lão đổ tài đi, vậy thì lão đổ tài sẽ không đi, nếu ngươi có khí phách thì chơi một ván với lão đổ tài, muốn dùng danh khí ép người à, không có tác dụng!"
Lập tức, người tên là Triệu Tam Thắng sai người đi lấy tám hạt xúc xắc và một cái bát lớn đến, nói: "Lão đầu, ta thấy lão chơi xúc sắc rất tốt, xem ra thứ mà lão am hiểu nhất chính là xúc sắc, vậy lão tử đây sẽ khiến cho lão thua tâm phục khẩu phục, sẽ thắng lão bằng chính xúc xắc."
Lão đổ tài cười nói: "Tốt, lão đổ tài vô cùng đồng ý việc chơi xúc xắc, như thế thì tiện lợi hơn nhiều!"
Triệu Tam Thắng cười lạnh: "Lão đừng xem thường những con xúc xắc này, lão tử cho rằng xúc xắc chính là thứ khó chơi nhất!"
Vừa nói vừa đem xúc xắc đặt vào trong một cái bát lớn màu tím, đưa tay ra mời, nói: "Lão là khách, nhường lão đổ trước."
Lão đổ tài lắc đầu nói: "Tám hạt xúc xắc, thật là quá nhiều!"
Triệu Tam Thắng đắc ý, cười lớn: "Giờ mới thấy khó à, thế nào, hay là lão sợ?"
Lão đổ tài cười nói: "Ngươi ném trước, lão đổ tài sẽ ném sau mà xem tình hình."
Lão vừa dứt lời thì những người có mặt ở đây đều nhìn lão với vẻ khinh bỉ, theo như lời của lão thì nếu Triệu Tam Thắng đổ được điểm cao, lão mà không có được khả năng thắng thì chỉ cần phủi mông mà đi. Triệu Tam Thắng được mệnh danh là đổ thần của đổ phường này, đã mười năm nay hắn chưa từng đổ thua ai lần nào, lần này hắn xuất hiện là vì đổ thuật của lão đổ tài rất tốt, đã kinh động đếnhắn, lúc trước hắn âm thầm quan sát, với đổ thuật của lão đổ tài thì chưa chắc thắng hắn nhưng nếu như hắn muốn thắng lão đổ tài thì cũng không phải là việc dễ dàng, cho nên tốt nhất là nên khuyên lão 'rời đi'.
Giờ nghe được lão đổ tài nói thế thì trong lòng vui vẻ, nghĩ: "Thì ra lão cũng chỉ có thế, chờ lão tử đổ cho mà xem, đổ ra một điểm số cao để cho lão biết khó mà lui, cho dù lão có lấy được tám ngàn lượng bạc thì bất quá cũng giống như là cửu ngưu nhất mao mà thôi, mấu chấu là xem lão có đi hay không!"
Nghĩ xong hắn vươn tay, bắt lấy tám hạt xúc xắc vào tay, nói: "Lão đầu, lão xem cho kỹ, đừng chớp mắt!" Năm ngón tay thả ra, tám hạt xúc xắc rơi xuống, xoay tròn trong cái bát màu tím, từng tiếng kêu 'đinh đinh đang đang' thanh thúy vang lên, sau khi cả tám hạt xúc xắc đồng thời dừng lại, thì xung quanh vang lên tiếng hoan hô, thì ra hắn đổ được bốn mươi bảy điểm, chỉ một chút nữa thôi là đại mãn quán. Trừ khi lão đổ tài đỏ được bốn mươi tám điểm, nếu không thì lão đổ tài nhất định là thua, cho dù lão có đổ được bốn mươi bảy điểm thì lão cũng sẽ là người thua, đây chính là quy định của đổ phường.
Lão đổ tài thấy thế thì kinh ngạc nói: "Không có khả năng, không có khả năng, tám hạt xúc xắc, ngươi có thể đổ được bốn mươi bảy điểm, đúng là có bản lĩnh, buộc lão đổ tài phải đổ được đại mãn quán, khó, khó, khó, xem ra lão đổ tài thua chắc rồi!"
Vừa nói vừa vươn tay bắt lấy xúc xắc, tay thì lắc lắc, miệng lão tuy nói là 'khó', nhưng lại bắt lấy xúc xắc, Triệu Tam Thắng nhướng mày, thầm nghĩ: "Đúng là một lão già không biết tốt xấu! Cho ngươi một con đường lui mà không đi, lại còn muốn thể hiện, để lão tử xem xem ngươi làm sao đổ được đại mãn quán!"
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=48#ixzz3OOgwsZTg