Chương 56: Đao Thần dã phong cuồng.
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 1692 chữ
- 2019-09-21 09:50:06
Đao Thần ở trên bàn lật người, quay tay giữ eo lưng đứng dậy, chỉ thấy thân hình thật dài của hắn thẳng lên, ngáp dài một cái, cười mắng: "Xú tiểu tử, sao không gọi nghĩa phụ đi ngủ, nói rầm rĩ cái gì vậy, có chuyện gì thế?"
"Đông Nam Thất Quỷ" thấy hắn giống như một người bình thường không có việc gì, trong lòng chấn động, lục quỷ nhìn tên quỷ mập hạ độc kia, ánh mắt tràn ngập nghi vấn, gia hoả mập mạp nọ thấy các huynh đệ đều đưa mắt nhìn hắn, nét mặt không khỏi đỏ bừng lên. Chợt nghe hắn lớn tiếng nói: "Ngươi thế là như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không có uống rượu sao?"
Đao Thần nói: "Rượu Mao Đài của ngươi quá nhạt, căn bản là không có khả năng làm lão phu say, lão phu cho rằng đó là rượu giả, ngươi phải bồi thường cho lão phu, nếu không lão phu sẽ đánh vào mông đít của ngươi đấy."
Hán tử kia không tin, nói: "Không thể! 'Thất Bộ Đảo' (bảy bước ngã - ND) của ta cho tới bây giờ chưa hề thất thủ, trừ phi ngươi căn bản là không có uống, ngươi không phải là......"
'Câm mồm...... Nơi này là để cho ngươi nói chuyện phải không! Đông Nam Thất Quỷ các ngươi lần này làm việc không hiệu quả, chờ đến lúc trở về sẽ tiếp nhận xử phạt."
"Vâng!" Bảy hán tử cúi đầu, ai cũng không dám lên tiếng.
Người dạy dỗ bọn họ chính là Hồng y phụ nhân lúc trước, chợt thấy bà ta quay về phía Đao Thần nói: "Ma Môn chúng ta hôm nay đang chiêu thu võ lâm cao thủ, Đao Thần, ngươi nếu nói là có hứng thú, có thể ra nhập chúng ta."
Đao Thần vừa nghe, tủm tỉm cười nói: "Nga, thật vậy sao? Các ngươi định cấp cho lão phu một cái chức vị gì?"
Hồng y phụ nhân nhìn sang Thánh Cô chờ đợi, Thánh Cô gật gật đầu, mặt hướng sang phương hướng Phương Kiếm Minh, vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên vẫn còn bực mình vì mới vừa rồi Phương Kiếm Minh kêu nàng là tỷ tỷ.
Hồng y phụ nhân nhận được sự đồng ý của Thánh Cô, cười nói: "Thánh Cô đã đồng ý rồi, nếu ngươi ra nhập Ma Môn chúng ta, Ma Môn chúng ta sẽ cho ngươi chức vị Tổng hộ pháp, ngươi nghĩ về việc đó như thế nào?"
Đao Thần cười nói: "Việc đó rất hay! Bất quá ......"
Thánh Cô thấy Đao Thần giống như có vẻ đồng ý, cướp lời Hồng y phụ nhân nói: "Bất quá cái gì? Tiền bối cứ nói."
Đao Thần trên mặt đột nhiên cười quỷ bí, nói: "Nghĩa tử này của ta từ nhỏ sinh ra đã cô khổ linh đinh, trước mắt lão phu đang định tìm cho hắn một người vợ cả, Ma Môn các ngươi có thể làm được sao?" Phương Kiếm Minh nghe xong lời này, sắc mặt khẩn trương, vội vã nói: "Nghĩa phụ, người như thế là bán đứng con, con mặc kệ, ai nói con muốn cưới vợ nào!"
Đao Thần tóm lại là không đếm xỉa tới, cứ tiếp tục hỏi: "Các ngươi có thể đáp ứng ta không?"
Thánh Cô sau hết thảy lạnh lùng nói: "Việc này dễ sử lý thôi, chẳng biết......"
Đao Thần cười nói: "Dễ sử lý? Thánh Cô, ngươi còn chưa nghe lão phu nói xong đâu, lão phu nói cái người đó ngươi có biết là ai không?"
Thánh Cô nói: "Ngươi nói chính là ai?"
Đao Thần cười to, nói: "Chính là ngươi nha, bằng vào nhãn quang của lão phu, ngươi có vẻ ngoài tuyệt vời, làm vợ nghĩa tử ta, chẳng thích hợp lắm sao, ha ha......."
Lời đó của Đao Thần vừa ra khỏi miệng, mọi người đều kinh hãi, ngay cả Phương Kiếm Minh cũng không tính tới Đao Thần lại nói ra lời nói ấy, khẩn trương đến độ oa oa kêu lên: "Nghĩa phụ, người ..... người như thế không phải là.......chòng ghẹo con sao?"
Thánh Cô nghe xong lời này, không có lên tiếng, hai Hồng y phụ nhân bên cạnh nàng toàn bộ khuôn mặt cũng hiên lên nét kinh hãi, Đao Thần đem các nàng làm trò tiêu khiển như vậy, chẳng phải là không để Ma Môn vào mắt sao. Không đợi Thánh Cô phân phó, hai Hồng y phụ nhân bạt kiếm ra khỏi vỏ, như thiểm điện phi thân nhảy lên, ở trên cao đều đâm bốn bốn mười sáu kiếm, cộng lại với nhau chính là ba mươi hai kiếm.
Kiếm quang thu vào phát ra bất định, như linh xà xuất động, hai người phối hợp đã có nhiều năm, đều biết nên xuất kiếm như thế nào để bổ khuyết cho đối phương, bọn họ vừa ra tay, thật cũng có chút vị thế 'ThiênY Vô Phùng' (Áo trời không vá - ND). Hai Hồng y phụ nhân này là người bên cạnh Thánh Cô, bọn họ tổng cộng có sáu người, ở trong Ma Môn quyền lực rất lớn, bọn họ chỉ nghe theo một mình Thánh Cô, ngay cả Thánh Mẫu là người lãnh đạo cao nhất của Ma Môn, đôi khi cũng không thể đối với bọn họ tuỳ ý chỉ chích.
Đao Thần thấy bọn họ xuất kiếm vừa tinh xảo lại cứng mạnh, kịp thời bổ xung cho nhau những chỗ thiếu hụt, sắc mặt không khỏi thay đổi, kinh ngạc kêu lên: "Tốt quá nha, cao thủ của Ma Môn các ngươi thật không ít, lần này các ngươi cẩn trọng tái xuất võ lâm, xem ra là đã bỏ ra một lượng vốn liếng rất lớn đây."
Đao Thần nói xong, tay cũng hoàn toàn không dám có nhiều chậm trễ, đưa xuống tìm bên hông, đao quang chợt loé, trong chớp mắt đã cởi xuống Đại Khảm Đao, trong tiếng đao vù vù, Đại Khảm Đao của Đao Thần lăng không bổ xuống, đao khí, đao quang, rạch nát không khí, trong phạm vi một trượng xung quanh, ai cũng không đến gần được hắn, đám người bị sai khiến giật mình biến sắc.
Hồng y phụ nhân bên tay trái gắng gượng quát một tiếng nói: "Đao Thần, chỉ ỷ lại vào nội công thâm hậu, tính thế nào được là bản lĩnh."
Đao Thần ha ha cười, mái tóc dài trên đầu không gió mà bay, nói: "Hảo, lão phu chỉ bằng đao pháp đã thu lượm được, là có thể đem bọn ngươi đả bại. Xem đao!"
Đao Thần vừa bật hơi phát ra tiếng quát, người đột nhiên trở nên như một tờ giấy đang bay, thân hình bồng bềnh bốc lên cao, Đại Khảm Đao trong tay thẳng đường đuổi theo một Hồng y phụ nhân. Trong lúc đao quang còn đang thiểm động, cư nhiên vượt qua giới hạn của thời gian, nói đến là đến, mũi đao đã cách cổ họng của Hồng y phụ nhân này không đầy một tấc. Một đao này kỳ thật rất phổ thông, chính là 'Nam Sơn Phách Sài' mà trên giang hồ thường thấy, bất quá một đao này ở trong tay của Đao Thần lại không phải là một chiêu thức bình thường nữa.
Mặc kệ là võ công gì, đao pháp, kiếm pháp, thương pháp, đến lúc luyện đến đỉnh cao, chiêu thức gì ở trong tay bọn họ cũng đều là những công phu tuyệt diệu, cao thủ chính vì thế mới là cao thủ, bởi vì bọn họ không câu nệ vào sự hạn chế của chiêu thức, tuỳ thời có thể thấy chiêu phát chiêu, không để cho đối thủ tìm được quy luật, nếu không cũng rất dễ dàng để cho đối thủ tìm ra sơ hở của hắn.
Hồng y phụ nhân trực cảm khu vực yết hầu lãnh khí dày đặc, mũi đao của Đao Thần đã đến cổ họng, sợ đến nỗi trên người xuất đầy mồ hôi lạnh, cũng không kịp xuất kiếm tương kháng, trong lúc nguy cơ đột nhiên chợt nhớ có người dạy cho mình một cái thân pháp, đã liều ba bẩy cũng liều, nên sử ra luôn. Hồng y phụ nhân bên cạnh kia nhìn thấy mũi đao của Đao Thần đã đến cổ họng của muội muội mình, cũng không kịp hỗ trợ cả kinh nói: "Lục muội, cẩn thận!"
Tiếng nói chưa dứt, đầu của Hồng y phụ nhân đã cổ quái thu lại, Đại Khảm Đao của Đao Thần cư nhiên không có kích trúng, nói thì chậm, lúc đó xảy ra cực nhanh, chỉ thấy Đại Khảm Đao của Đao Thần thẳng đường đuổi theo Hồng y phụ nhân, thân hình của Hồng y phụ nhân một khắc cũng không dám dừng lộn nhào bay ra ngoài. Đao Thần nhìn thấy, cười nói: "Lại có loại thân pháp xưa cũ cổ quái như vậy sao, lão phu thực muốn gặp xem người này là ai, Ma Môn có loại cao thủ này, chẳng trách lại muốn phục hưng."
Chợt nghe thấy tiếng 'phách ba' vang lên, Hồng y phụ nhân đã ôm lấy một gốc cây đại thụ ở bên ven đường, mượn thân cây ẩn náu, Đao Thần cũng không muốn gây khó dễ cho bà ta, thừa thế thu lại Đại Khảm Đao, nhưng không có thu hết hoàn toàn được đao khí, đao khí còn sót lại phách vào vài thân cây, đại thụ giống như bị lôi điện đánh trúng, bị bổ ra làm hai. Hồng y phụ nhân thừa cơ phi thân nhảy ra, lảo đảo thối lui hai trượng có dư.
Đao Thần ha ha cười, nói: "Bây giờ đã biết sự lợi hại của lão phu rồi nhé, đúng rồi, còn ngươi nữa, hãy nếm thử một đao của lão phu."
Nói xong, cũng không quay đầu lại, phi thân bắn lên, lăng không sử một thức 'Yến Tử Đại Phiên Thân', người giống như một con quay tạo thành một cỗ cuồng phong hướng Hồng y phụ nhân kia đang đuổi theo tới cuộn đến.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249