Chương 61: Kỳ lân thử đích sinh khí (sự tức giận của kỳ lân thử )
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 2231 chữ
- 2019-09-21 09:50:06
Chưởng lực cách không của thiếu niên vừa xuất, kình phong lướt qua, đỡ được thế tới của Đại bạch hạc. Nó thấy vậy thì nhảy vọt, lùi sau hai trượng, thân hình to lớn của đại bạch hạc đột nhiên xoay vòng, giơ ra song trảo, hướng thẳng xuống đầu của thiếu niên. Thiếu niên cười lớn nói:
Xem hạc trảo của ngươi lợi hại hay là long thủ của ta lợi hại hơn.
Nói rồi, đưa hai tay ra, ngũ chỉ hơi khum lại, tựa trảo phi trảo, tuy có chút khác biệt với Long trảo thủ của Thiếu Lâm chính tông nhưng trong tay hắn lại có thêm một luồng khí linh động, có phong thái của tiên gia.
Thân hình của thiếu niên chuyển động, không ngừng múa song thủ chưởng, đại bạch hạc đồng thời dùng cái mỏ sắc nhọn của mình, hai cánh và song trảo, vây công thiếu niên, chỉ thấy trong sân kình phong cuồn cuộn. Đại bạch hạc này quả thực quá lớn, mỗi khi bay lên bay xuống đều làm nổi lên lốc xoáy, kỳ lân thử lúc này đang trốn trong lòng của thiếu niên, thò đầu ra nhìn thế công kích của đại bạch hạc.
Chiêu thức võ công của thiếu niên quay đi quay lại đều là long trảo thủ. Một bộ long trảo thủ cứ không ngừng lặp lại trên tay của hắn. Tuy không thể hoàn toàn chống lại thế công kích mãnh liệt của đại bạch hạc, nhưng nhất thời sẽ không bị đánh bại. Đại bạch hạc đã tới trăm năm tuổi, lại còn theo cao nhân học mấy chục năm võ nghệ, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy chiêu này, nhưng nó vẫn luôn chiếm thế thượng phong, lại cộng thêm lợi thế thiên nhiên, thiếu niên muốn bắt nó là điều không thể.
Thiếu niên càng đánh càng kinh hãi, võ công của hắn tuy không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng cũng là cao thủ nhất nhì, nghĩa phụ hắn ba tháng trước đã nói với hắn, với võ công hiện tại của hắn, trong võ lâm chỉ cần không phải là người cao tuổi, thành danh nhiều năm, hay là nhất phái chi tôn thì chẳng có bao nhiêu người có thể làm hắn chịu thiệt thòi.
Cho tới nay hắn đã sử ra cả công phu mà hắn đắc ý nhất là Long Trảo thủ, vậy mà vẫn chưa chiếm được ưu thế, trong lòng đương nhiên có chút hoài nghi. Thực ra, hắn nào biết con đại bạch hạc này có thân phận thực sự gì. Mấy chục năm trước vốn đã từng xưng bá ở Hắc Long Giang, sau đó bị một giang hồ dị khách vận dụng đại thần thông thu phục làm công cụ vận chuyển cho dị khách, bao nhiêu năm nay đều theo bên dị khách, dã tính quá nửa đã được kiềm chế bớt. Nếu như là trước kia, nó vừa lên, thế tấn công quyết không thể kém như hiện tại được, chưa tới năm sáu chiêu đã đánh bại được thiếu niên mà hắn không có sức chống trả.
Đại bạch hạc dã tính đã tiêu biến, cho nên chỉ dùng chiêu thức võ công để so tài với thiếu niên, thực sự chỉ có ý luyện tập cọ xát thôi. Vị tiểu cô nương kia đã nhìn thấy thái độ này của đại bạch hạc. Cô ta đã ở với đại bạch hạc nhiều năm, từ nhỏ đại bạch hạc đã thấy cô trưởng thành, cô làm sao không biết dụng ý của nó được. Nhìn nó chần chừ không xuống tay, trong lòng giận dữ, lớn tiếng:
Hoa nhi, ngươi đừng khách sáo với hắn, cứ đả thương hắn đi, ta sẽ chịu trách nhiệm mà, sư phụ muốn trách mắng, ta sẽ gánh chịu hết. Nếu ngươi còn chơi đùa như vậy thì sau này ta sẽ bỏ mặc ngươi!
Tiểu cô nương vừa nói xong thì đại bạch hạc đã nóng ruột rồi, chỉ thấy nó ngoác mỏ kêu lên mấy tiếng, hai cánh giang rộng, xông thẳng lên trời xanh, sau đó quay đầu cắm thẳng xuống sân, khí thế như bài sơn đảo hải, bụi bay mù mịt, những chiếc lồng đèn bày ở góc tường,những chiếc túi gai mà Phương Kiếm Minh đặt ở đó, và những khí vật khác của hắn kêu lên loảng xoảng, bị cuồng phong cuốn bay khắp nơi.
Tiểu cô nương và ca ca cô ta thấy đại bạch hạc lên tới trời xanh, thì không hẹn mà cùng lúc nhảy lên nóc nhà, nhìn xuống thiếu niên vẫn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm ở bên dưới, xem hắn sẽ đối phó thế nào.
Thiếu niên nhìn thấy đại bạch hạc xông lên trời, rồi lại xông thẳng xuống với một lực đạo tựa vạn cân thì biết rằng thức này chắc chắn sẽ thạch phá thiên kinh, không dám sơ sót, trong lòng nhanh như điện xẹt nghĩ ra vô số ý tưởng, làm sao đối phó được với chiêu thức này.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn thế tới của đại bạch hạc, chỉ thấy hai mắt của nó bạo phát bạch quang, trong lòng kinh hãi lắm, thầm nhủ: Không được, cái con vật này đã tu nội gia chân lực, võ công tầm thường nào phải là đối thủ của nó, xem ra chỉ có thể xuất chiêu này.
Nghĩ rồi, hai cánh tay nắm lấy đùi, thân người bật lên không như không có trọng luợng, cả người hắn đột nhiên phát ra một luồng đao khí, giống như một ánh đao quang tương ngộ với đại bạch hạc ở trên không trung, chỉ nghe một tiếng ầm rất lớn, thiếu niên lảo đảo lộn gần mười vòng trên không rồi mới tiếp đất. Sau khi xuống tới đất, lùi về phía sau bảy tám bước, sắc mặt tái mét, khoé miệng chảy máu, song nhãn cũng không có chút tia sáng nào, dường như cả con người hắn đã hoàn toàn không còn khí thế, bất cứ người nào đều có thể đánh ngã hắn.
Trên không mấy chiếc lông chim rơi xuống, đại bạch hạc kêu dài một tiếng, đem theo sự phẫn nộ vô cùng mổ xuống, thì ra nó cũng không chiếm được ưu thế, nhũng chiếc lông vũ quý giá vô cùng đã bị đao khí của thiếu niên kia cắt đi mất khá nhiều. Điều này đã làm cho đại bạch hạc càng tăng thêm nộ khí, đại bạch hạc bình sinh chỉ có hai lần bị người ta làm cho lông vũ rơi xuống, lần này là lần thứ ba, làm sao dã tính lại không bùng phát cơ chứ, nó cũng không thèm quan tâm tới vị tiểu cô nương và ca ca cô ta ở trên nóc nhà đang kêu nó dừng tay nữa, lần này thật sự phải đánh cho tên thiếu niên kia nằm bò ra đất mới thôi.
Thiếu niên đứng đó không hề động đậy, sắc mặt vẫn tái mét như cũ, song nhãn vô thần, sắp bị song trảo của đại bạch hạc vồ lấy thì đột nhiên nghe thấy tiếng chít chít. Kỳ lần thử từ trong lòng của thiếu niên bò ra, song nhãn nhỏ bé tràn đầy phẫn nộ, tiêng kêu tuy không lớn, nhưng ai cũng biết là nó đang tức giận, đại bạch hạc nhìn thấy kỳ lân thử chui ra thì không vồ lấy hắn mà song nhãn nhìn chằm chằm vào kỳ lân thử, như gặp phải đại địch.
Kỳ lân thử nhảy lên mặt đất, tứ chi tiếp đất, cái đuôi mượt như nhung dựng đứng lên, từng luồng nhiệt khí phát ra từ thân thể nhỏ bé của nó, hiển nhiên là nó thấy chủ nhân nó bị thương nên sức lực tiềm tàng trong cơ thể nó đã bị kích phát ra.
Chít, chít
kỳ lân thử kêu lên, đại bạch hạc thì vỗ cánh, hai con vật cách nhau một trượng, nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không dám mạo hiểm xuất thủ. Tiểu cô nương và ca ca cô ta nhìn nhau, trong lòng cảm thấy kinh dị vô cùng, bọn họ đương nhiên nhìn không ra cái con vật trông như ccon sóc kia là giống gì? Nhưng bọn họ biết lai lịch của đại bạch hạc, sư phụ đã từng nói với họ, đại bạch hạc này không chỉ có thể đưa người lên cao trên không, mà còn có thể chống đỡ được với cao thủ trong võ lâm, sư phụ tuy không nói rõ cao thủ này là ở thứ bậc nào, nhưng bọn họ liên thủ cũng không đánh lại đại bạch hạc. Trên giang hồ, bọn họ rất ít khi gặp phải kình địch, từ điểm này có thể thấy rõ thực lực của đại bạch hạc rồi.
Tới nay, con vật nhỏ bé này lại có thể làm cho đại bạch hạc như gặp phải đại địch, bọn họ làm sao có thể không kinh dị. Kỳ lân thử đột nhiên tung chi trước, bật nhảy lên, chỉ thấy miệng nó thổ ra một điểm tinh hoả, kêu xèo xèo, giống như pháo hoa ngày tết, cảm giác rất đẹp. Điểm tinh hoả này chỉ dài có một thốn, làm sao mà tổn thương được đại bạch hạc? Đại bạch hạc thấy con vật nhỏ này tích luỹ cả ngày trời mới thổ ra được một đốm lửa nhỏ, thì cất tiếng kêu giống như cười diễu cợt, giang mạnh đôi cánh, quạt gió tới, chỉ thấy kỳ lân thử lộn mèo dưới đất vài vòng, giống như quả hồ lô rơi xuống đất vậy, lăn tới chân của thiếu niên, rồi mới từ từ bò dậy, kêu chít chít, khác xa một trời một vực so với lúc nãy.
Chỉ thấy kỳ lân thử kêu lên chít chít, chi trước huơ loạn, đầu tiên chỉ đại bạch hạc phẫn nộ, sau đó thì chỉ lên phía hai người trên mái nhà mắng nhiếc một hồi, sau đó lại đi mấy vòng quanh chân phải của thiếu niên, bộ dạng đó rất hoạt kê, nhìn như một lão đầu tử bó tay nhìn cháu mình cứ không chịu thua vậy, chỉ biết nói lung tung một hơi, tức đến nỗi chỉ biết đi vòng quanh.
Nhìn thấy bộ dạng của nó, cho dù đại bạch hạc cũng không nhịn được phải buồn cười, nộ khí trong lòng đã được giảm đi rất nhiều, nhưng hai cánh vẫn đập nhẹ, nhìn chằm chằm vào một người một chuột này. Sắc mặt của thiếu niên lúc này dần dần đã tốt hơn, có chút huyết sắc, chỉ nghe thấy hắn đột ngột nói:
Chủ nhân tới rồi, còn không ra gặp sao?
A di đà phật, làm tiểu thí chủ kinh hãi rồi, bần ni tội lỗi tội lỗi.
Một lão ni cô dùng một tay mở cánh cửa gỗ, bước vào bên trong, thiếu niên vừa nhìn người này, trong lòng thoáng động, nghĩ rằng: Lẽ nào là bà ấy? Chỉ thấy lão ni cô này trên mặt đã có nếp nhăn, rõ ràng là đã rất lớn tuổi, nhưng song nhãn có thần, không hề biểu lộ chút già nua nào, tinh thần vô cùng tốt. Từ khuôn mặt ngũ quan đoan chính của bà thì có thể đoán ra, lúc còn trẻ cũng đã từng là đại mỹ nhân trong võ lâm. Điều duy nhất đáng tiếc chính là bà chỉ còn có một cánh tay, ống tay áo bên trái cụt ngủn, tay trái của bà ta đã bị mất.
Lão ni cô tay phải niệm phật, thiếu niên lại cười ha ha, cũng đưa tay phải của mình lên trước ngực, nói:
A di đà phật, tại hạ Phương Kiếm Minh, bái kiến Địa bảng cao nhân!
Lão ni cô trong lòng kinh hãi, bà đã rút khỏi giang hồ nhiều năm vậy mà vẫn có người nhớ tới bà, thiếu niên này lại còn trẻ như vậy, làm sao có thể vừa nhìn đã biết được thân phận của bà. Tuy bà chỉ có một cánh tay phải, nhưng trên giang hồ không phải chỉ có mỗi mình bà như vậy, hơn nữa bà đã cắt tóc làm ni, đã già đi như vậy, ai còn nhận ra bà chứ?
Chỉ thấy hai huynh muội trên mái nhà nhảy xuống, bước tới bên lão ni cô, nghe thấy những lời của Phương Kiếm Minh, tiểu cô nương mày liễu nhướng lên, dịu dàng nói:
ngươi nói ngươi là Phương Kiếm Minh?
Phương Kiếm Minh không vui nói:
Làm sao?
Tiểu cô nương nói:
Ta sao lại chưa từng nghe nói về ngươi nhỉ? Võ công của ngươi cao như vậy? Sao có thể là vô danh tiểu tốt được?
Phương Kiếm Minh đảo mắt nói:
Ai nói võ công cao thì nhất định phải nổi danh? Ta sống ở trong núi, đương nhiên là không nổi danh rồi, ta lại không tới cái gì mà ‘Chung Nam tiệp kinh’, nể mặt cô đã thừa nhận võ công ta cao, chuyện cô kêu đại bạch hạc đánh ta, ta không để bụng nữa.
Tiểu cô nương bĩu môi:
Đừng tưởng bở, nếu không phải là ngươi xấu bụng, ta sẽ không bảo Hoa nhi đánh ngươi đâu.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249