• 699

Chương 82: Đại nạn không chết


Lục y tiên tử mỉm cười, nói:
Chỉ có ngươi biết hát thôi sao? Lẽ nào ta không biết hát!


Phương Kiếm Minh cười ha ha:
Tỷ từ đâu mà học được vậy?


Lục y tiên tử nói:
Nói ra ngươi sẽ không tin đâu, lúc nãy ta nghe ngươi hát giống như giọng vịt đực vậy, khó nghe lắm đó, nhưng vừa nghe đã học thuộc rồi.


Phương Kiếm Minh hơi ngẩn người ra, ngạc nhiên nói:
Tỷ học từ ta sao?


Lục y tiên tử cười đáp:
Đúng vậy, làm sao? Ngươi không phục hả? Bài hát này đâu phải là sở hữu riêng của ngươi, ngươi sốt ruột làm gì?


Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
Tỷ thật là thông minh, nghe một lần mà đã có thể học thuộc ngay rồi, hơn nữa còn hát hay như hoàng anh vậy nữa, thực không biết tỷ là ai? Nghĩ tới đây thì lên tiếng hỏi:
Tỷ là ai vậy? Lần trước tỷ vẫn chưa nói cho ta biết. Tỷ sống ở đâu? Ta đã tìm khắp nơi sao không thấy tỷ nhỉ?


Lục y tiên tử hứ một tiếng nói:
Ngươi tìm ta làm gì? Mà tại sao ta lại phải cho ngươi biết ta là ai? Ta muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn trốn đi thì trốn đi, ai có thể quản được ta chứ?


Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh dị hỏi:
Vậy người lớn nhà tỷ đâu? Sao bọn họ không quản tỷ?


Lục y tiên tử nghe xong thì đột nhiên cười lớn tới cả người rung bần bật, Phương Kiếm Minh thì cứ ngây người ra chẳng hiểu gì cả, nói:
Tỷ cười cái gì? Có gì mà buồn cười đâu?


Lục y tiên tử cười xong, cũng không rõ nàng ta đã làm động tác gì, từ từ bay xuống từ trên cây như một tiên nữ hạ phàm, đôi chân chạm đất mà không một tiếng động. Nàng nhìn Phương Kiếm Minh, nhấn mạnh từng chữ:
Các người cũng thật kỳ quái, cần gì phải có người lớn quản, mệt biết bao! Nhà ta không có người lớn, chỉ có một mình ta thôi!


Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy thật khó mà tưởng tượng nổi, nói:
Nhà tỷ không có người lớn? Vậy thì càng kỳ quặc hơn, tỷ từ đâu tới vậy? Không có cha mẹ, tỷ làm sao mà đến với thế giới này được?


Lục y tiên tử sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc:
Ta đâu có giống như loài người vậy, phụ thân ta là đất, mẫu thân ta là nước mưa. Ta vừa tỉnh dậy thì nghe thấy có một tiểu tử miệng còn hôi sữa đang mắng ta, cho nên ta đã lén bịt tai hắn lại, dạy cho hắn một bài học!


Phương Kiếm Minh biến sắc mặt, nhớ lại hai năm trước từng có một người lén trêu chọc hắn, không ngờ lại là nàng ta, nghe nàng ta nói ly kỳ cổ quái như vậy, Phương Kiếm Minh trợn tròn hai mắt, hỏi:
Rốt cuộc tỷ là loại người gì vậy? Ta càng nghe càng thấy hồ đồ, lẽ nào tỷ không phải là người?


Lục y tiên tử cười duyên dáng:
Không sai, ta không phải là người, ta là linh hồn của hoa cỏ, là mặt đất, nước mưa đã nuôi lớn ta. Hôm đó cái tên tiểu tử đó vô duyên vô cớ mạnh mồm mắng ta, ta đã doạ cho hắn một trận, ha ha, có lẽ ngươi biết hắn là ai nhỉ!


Phương Kiếm Minh cười ngượng ngùng:
Tiên tử tỷ tỷ, thì ra là tỷ , chẳng trách khinh công của tỷ lại cao như vậy!


Lục y tiên tử hừ một tiếng:
Cái gì mà khinh công? Ta không biết khinh công, ta nói cho ngươi biết, cái mà ta sử dụng không phải là khinh công, nhưng ta cũng không biết cái đó là cái gì. Ngươi tên Phương Kiếm Minh phải không?


Phương Kiếm Minh cười đáp:
đúng rồi.


Lục y tiên tử nói:
Lần trước ta trêu chọc ngươi, ngươi sẽ không chửi ta chứ?


Phương Kiếm Minh rộng lượng nói:
Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ta chửi tỷ làm gì chứ? Nhưng mà ta thấy rất lạ, sao tỷ lại rất giống một người mà ta quen biết? Lẽ nào các người có quan hệ gì sao?


Lục y tiên tử nghe xong thì đột nhiên kinh ngạc nói:
Ai dà, người mà ngươi nói ta biết là ai rồi.


Phương Kiếm Minh vội hỏi:
Tỷ biết là ai sao?


Lục y tiên tử liếc mắt nhìn hắn, cười:
Lúc nãy ngươi gọi ta là gì nhỉ?


Phương Kiếm Minh gãi đầu nói :
Không gọi là gì cả….
, rồi đột nhiên nhớ ra bản thân lúc nãy đã gọi tiên tử tỷ tỷ, nói:
Ồ,…thì ra tỷ muốn nói tới cái đó, không phải ta gọi tỷ là tiên tử tỷ tỷ sao?


Lục y tiên tử lại cười:
Được rồi, sau này ngươi đừng có thay đổi đấy, ta lớn tuổi hơn ngươi, đương nhiên có thể làm tỷ tỷ của ngươi rồi, nếu ngươi làm ta vui, sẽ có ích cho ngươi đó. Mau gọi tỷ tỷ đi!


Phương Kiếm Minh nghe xong thì rất muốn cười lớn, nhưng khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng ta thì sợ rằng mình mà cười sẽ làm cho nàng ta tức giận, nên cố nén cười, cúi mình, chắp hai hay lại, nói :
A di đà phật, tiểu tăng Phương Kiếm Minh bái kiến tiên tử tỷ tỷ. Nói xong thì cười ha ha.


Lục y tiên tử nhìn thấy bộ dạng kỳ quặc của hắn thì cũng bật cười:
Không phải ngươi hỏi tỷ tỷ tại sao lại giống một cô gái mà ngươi quen sao? Tỷ tỷ nói cho ngươi biết, hình dáng này của tỷ tỷ là do đã nhìn thấy từ một bức hoạ mà biến thành, tỷ tỷ nghĩ người đó có lẽ là người mà ngươi đã quen! Ngoài ra cũng không có quan hệ gì với người đó hết, nếu không làm sao lại có thể có hai người giống nhau y hệt trong thiên hạ này chứ?


Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng:
Thì ra là như vậy, chẳng trách tỷ lại xinh đẹp như vậy.


Đang định nói nữa nhưng đột nhiên lục y tiên tử biến sắc mặt:
Bây giờ là lúc ngươi nên về rồi, chúng ta lần sau sẽ nói tiếp, đừng có quên tỷ tỷ đấy, nêú như ngươi dám quên tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ đánh vào mông của ngươi!


Nàng ta nói những lời này không hề có ý làm khó, đúng thật là vô cùng ngây thơ và thuần khiết, hiển nhiên là không hề vướng bận một chút thế tục. Nữ nhân như vậy đi đâu tìm trong thiên hạ đây?

Phương Kiếm Minh cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng, sơn cốc trước mặt không thấy nữa, tiên tử tỷ tỷ cũng biến mất rồi. Bùm một tiếng vang lên, sau lưng đập phải một thứ gì đó, găm sâu vào da thịt, đau tới nỗi hắn cắn rách cả môi, miệng thổ ra máu tươi. Bên trên hắn là thân hình kiều diễm của thánh cô, tuy là rất mềm mại, cũng dễ chịu lắm, nhưng trọng lượng của cô ta cũng không nhỏ. Huống chi lại ngã từ trên vách núi cao xuống, lực mà Phương Kiếm Minh phải chịu đựng làm cho hắn kêu thét. May mà nơi mà hắn rơi xuống là một thảm cỏ dày mấy trượng. Hai người ôm chặt lấy nhau, phần ngực mềm mại đầy đặn của thánh cô áp lên ngực của Phương Kiếm Minh, làm hắn nhất thời không thể phân biệt được nam bắc nữa, hai người cùng ngất đi.

Cũng không biết là mất bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng chi chi đau đớn của kỳ lân thử vọng lại, cái đầu nhỏ bé của kỳ lân thử lóp ngóp bò ra giữa thân thể hai người đang ôm chặt lấy nhau, nó chen mãi, mới có thể thoát ra được, đầu tiên nó dùng hai chi trước xoa xoa đầu, dường như rất đau, một lúc sau khi đầu đã dần bớt đau, nó bắt đầu xem xét nơi lạ lẫm này.

Chỉ thấy dưới chân nó là những nhánh cỏ dài và mọc dày san sát, mỗi một cây phải cao tới mấy trượng, như cánh tay của trẻ sơ sinh, nhưng có thể nhìn thấy một phần nhỏ của bầu trời đêm, có một vài ngôi sao đang lấp lánh, nhìn kỳ lân thử, như đang thông cảm với nỗi bất hạnh mà nó gặp phải.

Kỳ lân thử ảo não hừ vài tiếng, bò lên thân thể của thánh cô, muốn liếm lên mặt của Phương Kiếm Minh nhưng nó tìm mãi mà cũng không thấy mặt của Phương Kiếm Minh đâu cả. Thì ra thánh cô đã che mất khuôn mặt của Phương Kiếm Minh rồi. Kỳ lân thử trừ khi có thể nhìn xuyên đồ vật, nếu không nó làm sao mà nhìn ra đựơc. Kỳ lân thử cúi đầu thất vọng kêu chít chít, xoa cái bụng nhỏ bé khô đét của mình, rồi ngồi trên lưng của thánh cô, cảm thấy như đang hưởng thụ. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy họ tỉnh lại, đói đến nỗi khó chịu, nó nhảy tới chân của Phương Kiếm Minh, cắn mạnh một miếng, thầm nghĩ:
Mẹ nó, tiểu tử ngươi có mỹ nữ trong lòng, ôm ôm ấp ấp, hưởng thụ ôn nhu hương, diễm phúc vô biên, sao lại có thể quên mất ra được chứ! Ta phải cắn, ta cắn,…


Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, trong đêm yên tĩnh trở nên vô cùng vang vọng, doạ cho không ít con chim đang say ngủ phải bay mất, Phương Kiếm Minh hét lên:
Là ai cắn ta vậy? Là ai đã cắn ta, là hảo hán thì đừng nên tập kích, ta…


Không hề có tiếng nói nào,
bốp
một tiếng, một cái tát giáng mạnh vào mặt của Phương Kiếm Minh, đôi mắt phượng của thánh cô bừng bừng sát khí lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hắn. Trong ánh mắt cô ta tràn trề phẫn nộ và xấu hổ, nếu ánh mắt này mà có thể giết người, Phương Kiếm Minh ít nhất đã chết cả trăm lần rồi

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=17#ixzz3OCRKyO54
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.