• 699

Chương 87: Động phủ


Chỉ thấy một nam một nữ trên bục đó, trên mặt vô cùng hiền từ, thái độ thân thiết vô cùng, có thể họ là một cặp phu thê, đầu người nam bóng loáng không một cọng tóc, nhưng vô cùng anh tuấn, quả thực là một tuyệt thế mỹ nam tử. Phương Kiếm Minh từng này tuổi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp trai như vậy. Còn người phụ nữ nhìn rất phúc hậu, trên trán tuy có chút nếp nhăn, nhưng không thể giảm đi phong thái tuyệt đẹp của bà, mắt phượng thư thái, hai tay nắm chặt lấy tay của nam tử, giống như một người đẹp đang ngủ vậy. Hai người ngồi trên ghế, tràn trề hạnh phúc, không hề động đậy, giống như đã bị đóng băng. Phương Kiếm Minh từ lúc bước vào, vẫn hô hấp bình thường, không hề có cảm giác không thoải mái, cũng không biết trong động phủ này nơi nào có chỗ thông khí nữa.
Phương Kiếm Minh nhìn bọn họ trong giây lát, không biết bọn đã chết rồi, hay là đang ngủ, hắn thử mở miệng nói:
Hai vị tiền bối, tại hạ Phương Kiếm Minh làm phiền hai vị rồi.
Thấy bọn họ không có phản ứng, vẫn không hề động đậy, lại lên tiếng hỏi thêm mấy lần nữa, thấy bọn họ không hề trả lời, giờ hắn mới khẳng định bọn họ thực sự đã chết rồi. Lúc này, kỳ lân thử chạy tới đằng sau chiếc ghế, hình như ở đó còn có một cánh cửa đá, nhưng mà không thể mở ra được, phá cả ngày trời mà vẫn chẳng mở được, bực tức tới mức cứ kêu chi chi. Nhìn thấy Phương Kiếm Minh mặt mày nghi hoặc đi lại, vội vàng ào tới, muốn Phương Kiếm Minh giúp nó mở cửa. Phương Kiếm Minh đang bận ngắm nghía di dung của hai vợ chồng nọ, thấy vậy vội nói:
Này, này, A Mao, ngươi làm gì vậy? Đừng có kêu nữa, nếu không tìm ra được đường ra, ngươi đừng có làm bừa.
Kỳ lân thử đâu có chịu nghe lời hắn, cứ cắn lấy không tha, Phương Kiếm Minh bất lực, nghĩ:
Cái con vật này từ lúc vào trong thì không thèm nghe lời ta nữa, lẽ nào bên trong ẩn chứa thứ gì đó thú vị hay sao?

Trong lòng suy nghĩ, hắn cắn răng nói:
Nếu đã có duyên tới nơi đây, chứng tỏ ta và hai vị lão nhân gia này có duyên phận, ta nên lạy hai vị tiền bồi này, để biểu thị xin lỗi khi đã làm phiền tiên phủ của họ!

Nghĩ rồi, bắt lấy kỳ lân thử, tới trước mặt đôi phu thê đó, quỳ xuống đất, cũng ấn cả kỳ lân thử xuống đất, nói với hai bức di tượng:
Tiểu tử Phương Kiếm Minh hôm nay mạo muội vào tiên phủ, tiểu tử dập đầu lạy hai vị!
Một tay ấn kỳ lân thử xuống, dập đầu, kỳ lân thử giãy giụa cả nửa ngày, vẫn không thoát khỏi ma trảo của hắn, trong lòng nhất định đang nghĩ:
A Mao ta lại không phải tới đây để lạy lục người ta, ngươi kéo ta ra đây làm gì? Ta còn đang đợi ngươi đi mở cánh cửa đó cho ta, lấy bảo bối tốt nữa!

Phương Kiếm Minh đâu biết rằng trong lòng nó đang nghĩ gì, lại vẫn tiếp tục ấn đầu của kỳ lân thử xuống, cúi đầu cùng mình, dập đầu ba cái xuống đất, Phương Kiếm Minh lạy xong thì ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên có người nói:
Người trẻ dễ dạy, người tới đã là có duyên, lão phu Văn Nhược Vọng và thê tử Lôi thị ở đây ẩn cư đã nhiều năm, cánh cửa đã đằng sau chúng ta được làm từ mười vạn cân ẩn thạch, không có người nào có thể phá cửa xông vào được, người đã dập đầu là người thành tâm, có thể vào trong, bên trong có Ngân Long đan do lão phu tự tay luyện chế, sau khi uống xong có thể tăng công lực lên mấy chục năm, hi vọng người tới cẩn thận phục dụng!
Lời ông ta vừa dứt, chỉ nghe có tiếng rắc rắc, thạch môn không ai mở mà tự động di chuyển lên trên, kỳ lân thử nỗ lực cố phá cửa một cách tức cười, không biết tình hình bên trong, cho dù nó có dộng tới chết cũng không thể mở được thạch môn, nếu đổi là người khác, e rằng cũng không ngờ thạch môn lại có thể được mở như vậy.
Kỳ lân thử nhìn thấy thạch môn mở ra, vui mừng kêu lên, thoát ra khỏi ma trảo của Phương Kiếm Minh, phi như bay tới trong mật thất, Phương Kiếm Minh đứng dậy, trong lòng cười thầm, nói:
Ha, ha, Mỹ Hoà Thượng tiền bối đã nghĩ ra một cách thật là hay, nếu như người vào là một đại ma đầu hay hoặc một người đã cao tuổi, ai sẽ nghĩ tới việc sẽ dập đầu lạy hai phu thê họ chứ? Ta tự ý làm vậy, thế mà lại có thể làm cho cửa tự mở ra.
Nghĩ rồi, cất bước đi vào trong phòng, thạch môn đó được phân thành hai gian, một nơi là tẩm thất, nơi đó có bày một chiếc giường lớn,rèm được cuốn cao, chăn nệm gấp gọn gàng, hình như nhiều năm rồi chưa có ai từng dùng, đầu giường còn đặt một bàn trang điểm, hình dạng cũ kỹ, nhưng trang trí tinh xảo, đó không phải là thứ mà người bình thường có thể dùng được.
Gian thứ hai lại là một thư phòng rộng rãi vô cùng, trong thư phòng cũng không biết cất giữ bao nhiêu là sách, từng quyển, từng quyển được đặt ngay ngắn trên giá, cũng hình như nhiều năm chưa có ai động vào. Sách đã chiếm mất hơn nửa không gian, không gian còn lại bài trí mấy chiếc bàn, trên bàn có đặt không ít đồ vật, Phương Kiếm Minh vừa nhìn những thứ này, trong lòng rất kinh ngạc, đi tới nhặt lấy một quả cầu bạc hình bầu dục, xem xét một lúc, không biết nó được dùng để làm gì, kỳ lân thử lúc này đã nhảy lên một chiếc bàn, kêu chi chi chỉ một chiếc bình kim sắc, trông vô cùng hưng phấn.
Phương Kiếm Minh tiện tay đặt thứ hình bầu dục ngân sắc xuống, bước tới, nhặt chiếc bình lên, chỉ thấy trên bình có dán một mảnh giấy, viết ba chữ, chính là ba chữ mà lúc nãy người đó đã nói
Ngân Long Đan
, Phương Kiếm Minh nhìn thấy kỳ lân thử nóng vội muốn ăn,
Gõ vào đầu nó, bảo:
cái tên này, nhìn thấy bảo bối gì cũng đòi, đừng có vội, ta sẽ mở nó ra đây.
Nói rồi, mở nắp bình ra, một hương vị nhẹ nhàng từ miệng bình thoát ra, Phương Kiếm Minh ngửi, trong lòng sảng khoái, thầm nghĩ:
Người này thật sự lợi hại như vậy sao? Ngân Long Đan này dược tính có thực là tăng thêm được mấy chục năm công lực không? Dễ dàng cho tiểu tử này quá!
Lắc lắc chiếc bình, cảm giác chỉ có một viên Ngân Long đan bên trong, đổ ra lòng bàn tay, nhìn thấy ngân long đơn chỉ là một viên thuốc nhỏ bé khô khốc, Phương Kiếm Minh đưa Ngân Long đan vào miệng của kỳ lân thử, nói:
A Mao phát hiện ra thứ này, vậy để cho A Mao uống nhé!
kỳ lân thử ngoáy ngoáy cái đuôi nhung dài, cái miệng nhỏ há to, nuốt Ngân Long Đơn vào trong bụng.
Phương Kiếm Minh biết loại linh đơn diệu dược này sau khi phục dụng, sẽ xuất hiện trạng thái cổ quái, hắn chỉ sợ kỳ lân thử có chuyện gì không hay nên cứ nhìn chăm chăm kỳ lân thử, đề phòng nó có chuyện gì thì kịp thời ra tay cứu nó, đợi bao nhiêu lâu, kỳ lân thử không hề có làm sao cả, hại hắn căng thẳng cả ngày trời. Kỳ lân thử đã không sao, hắn cũng không có gì phải lo lắng, liền dạo một vòng trong thư phong, thấy thư tịch ở đây đại bộ phận là thi từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ, điển chương văn tập, nổi bật nhất trên giá chính là cuốn Văn Sơn Tiên Sinh tập.
Văn Sơn tiên sinh này không phải là nhân vật bình thường, ông ta là một thi nhân ái quốc, một anh hùng dân tộc kiệt xuất của nam Tống, tên thật là Vân Tôn, tự là Thiên Tường, sau đổi tự Tống Thuỵ, rồi lại đổi thành Lý Thiện, hiệu là Văn Sơn, từng đỗ cử nhân, Nam tống Đức Hữu nhị niên (1276) tháng giêng, hoàng đế hạ chỉ lệnh Văn Thiên Tường tới Nghiệt Đình Sơn đàm phán với thống soái đại quân Mông Cổ Bá Nhan, Bá Nhan dùng lời lẽ hăm doạ giữ chân ông, thấy ông đảm lược hơn người, chính khí lẫm liệt, cũng không dám giết ông, chỉ là giam lỏng, sau đó ông và những người khác trốn đi, thống lĩnh quân kháng Nguyên. Sau bại binh bị bắt, trên đường áp giải tới Đại Đô( nay là Bắc Kinh), tuyệt thực tám ngày không chết. Nguyên triều muốn lợi dụng Văn Thiên Tường để lung lạc lòng người, nên mời Thiên Tường làm tể tướng, nhưng bị từ chối, một Hán tử ngạo cốt đầy mình mà giữ lại không phải Nguyên triều sẽ hối hận hay sao? Thế là chúng sát hại ông ta, câu nói nổi tiếng nhất của ông là:
Nhân sinh tự cổ ai không chết, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Câu này không biết đã khích lệ bao nhiêu kẻ sĩ, bao nhiêu năm qua, thay triều đổi chúa, tới thời kỳ của Minh Anh Tông, vẫn còn lưu truyền sự tích anh hùng của ông trong dân gian.
Phương Kiếm Minh đã học được mấy năm thi thư, cầm cuốn Văn Sơn tiên sinh tập lên tuỳ tiện lật giở mấy trang, giở tới một bài có tên là Quá Linh Đinh Dương, thì thầm đọc mấy câu cuối cùng:
Nhân sinh tự cổ ai không chết, lưu thử đan tâm chiếu hãn thanh
, trong lòng không biết tại sao lại thấy hưng phấn, chỉ hận không thể lập tức ra sa trường, cùng với trăm vạn quân mã, đứng trước trăm vạn binh sĩ đại chiến với địch nhân ba trăm hiệp.

Văn Sơn tiên sinh này quả thật là một đại anh hùng!
đúng rồi, Mỹ hoà thượng tiền bối không phải tự xưng là Văn Nhược Vọng sao? Lẽ nào ông ấy là con cháu đời sau của Văn Sơn tiên sinh? Ai dà, thật là tuyệt quá!
Trong lòng không khỏi có một cảm giác sùng bái. Phương Kiếm Minh trưởng thành ở Thiếu lâm tự, cũng không hoàn toàn chỉ nghe sư phụ niệm kinh và truyền thụ võ nghệ, kỳ thực cũng nhiều lúc sư phụ thường nói cho hắn biết đạo lý làm người, nào là làm người phải giữ lời hứa, có võ công rồi, không được ức hiếp người khác, nhìn thấy chuyện bất bình, lúc cần ra tay thì ra tay, cũng nói đến một số vị anh hùng dân tộc, từng nhắc tới Nhạc Phi, Văn Thiên Tường. Hắn tuy không nhớ những chuyện của bọn họ trong đầu, nhưng nhìn thấy bài Quá Linh Đinh Tường, trong lòng liền thấy xúc động, tim tự nhiên đập mạnh.
Lúc hắn đang say sưa xem, đột nhiên nghe kỳ lân thử kêu chi chi loạn lên, quay đầu lại nhìn, liền ôm bụng cười, thì ra lúc này kỳ lân thử hai chi trước đang ôm cái bụng nhỏ, ở đó nóng ruột cứ chạy vòng quanh, sắc mặt vô cùng khó coi, Phương Kiếm Minh ở cùng với nó lâu như vậy, sớm đã biết động tác này của nó là muốn đi đại tiện, biết Ngân Long Đơn đã có hiệu quả, thấy nó muốn đi trong phòng thì vội nói:
A Mao, không được vô lễ, ngươi ra ngoài tìm một góc nào đi, đừng có chà đạp nơi này.



?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=18#ixzz3OCRcfPEi
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.