Chương 89: Định cư
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 1640 chữ
- 2019-09-21 09:50:09
Phương Kiếm Minh nghe thấy cô ta không gọi mình là tiểu quỷ nữa, mà gọi hắn bằng tiểu tử họ Phương, trong lòng có chút tức cười, liền nói:
Thấy thì đã thấy rồi, nhưng mà chúng ta vẫn không thể ra được.
Bạch Y Di cười lạnh:
Nếu đã tìm ra rồi, sao lại không thể ra được? Phương tiểu tử, đôi phu thê này là ai vậy? Ở đây xem ra là động phủ do vương công quý tộc xây nên, lẽ nào bọn họ chính là chủ nhân của nơi đây?
Nói rồi, nhảy lên trên bục trên bục đó. Bục đó cách bậc đá tới mười trượng, nàng nhẹ nhàng nhảy lên thì đã tới rồi, khinh công như vậy quả thật kinh nhân. Phương Kiếm Minh nhìn thấy có hơi ngạc nhiên, thầm nói:
ồ,…khinh công của cô ta sao lại tăng tiến không ít, chỉ có hơn một canh giờ, cô ta đã gặp được kỳ ngộ gì sao?
Nghe nàng ta hỏi về phu thê Văn Nhược Vọng, mở miệng cười:
Sao tỷ biết bọn họ là một cặp phu thê?
Bạch Y Di nói:
Nhìn mặt bọn họ thì biết, ngoài là phu thê ra còn có quan hệ gì nữa?
Phương Kiếm Minh cười ha hả:
Tỷ có biết họ là ai không?
Bạch Y Di nói:
Ta không phải đang hỏi ngươi sao?
Phương Kiếm Minh nói:
Năm xưa, bọn họ một là cao nhân trong thiên bảng, một là Giang Nam Lôi gia tiểu thư, một là hoà thượng, một sinh ở trong nhà đại phú đại quý, lẽ nào tỷ không nhìn ra sao?
Bạch Y Di sắc mặt biến đổi, Phương Kiếm Minh còn tưởng rằng cô ta đã nhớ ra, ai ngờ cô ta lại lạnh lùng nói:
Phương tiểu tử, ngươi đừng có lôi ta vào, ngươi vẫn còn chưa trưởng thành đâu đấy.
Phương Kiếm Minh hơi ngây người ra, nói:
Bọn họ là Mỹ hoà thượng và Lôi gia tiểu thư. Nhân vật nổi tiếng như vậy tỷ không biết sao?
Bạch Y Di cười lạnh:
Đừng có nói tới bọn họ, cho dù là Thiên Hoàn lão tử ta cũng không quen biết, cái gì mà Mỹ hoà thượng? Giang Nam Lôi gia ta còn nghe qua, hừ, nghe nói gia tộc nhà họ còn giàu có hơn cả vương hầu, Ma Môn chúng ta đang để ý đến chúng đó!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì thầm hừ:
Ma môn các ngươi có bao nhiêu thực lực, lại dám để ý cả Giang Nam Lôi gia, cho dù là Thiếu Lâm tự chúng ta cũng không dám nói những lời như vậy nữa là.
Phương Kiếm Minh còn nhỏ, đâu biết được Bạch Liên giáo năm xưa lợi hại như thế nào. Năm xưa Bạch Liên giáo hiệu triệu trăm vạn giáo chúng, đệ tử phân bổ khắp thiên hạ, triều đình thấy họ lớn mạnh như mãnh hổ, cũng không khỏi bất an. Điều này làm cho một đạo thánh chỉ của Chu Nguyên Chương hạ xuống, truy sát, bắt bớ không ít đệ tử Bạch Liên giáo. Bây giờ Bạch Liên giáo trở mình đứng dậy, nếu không có sự nắm chắc đầy đủ và thực lực siêu cường, chẳng là phải đi vào chỗ chết hay sao?
Phương Kiếm Minh không dám đem lời trong lòng nói ra, miệng chỉ nói:
Không phải tỷ muốn biết đường ra sao? Đó, có thấy không? Ở góc đông bắc đó. Ta cũng không biết tình hình cụ thể, dù sao nơi đó cũng có đường ra, nhưng ta khuyên tỷ, Văn tiền bối đã để lại lời rằng, không có nội lực thâm hậu, không ra được đâu, lão nhân gia người nói võ công thâm hậu chính là dựa vào công phu của ông ấy làm tiêu chuẩn, cho dù võ công của tỷ có cao hơn nữa, bây giờ cũng không thể ra được, e rằng còn phải đợi thêm ba năm năm nữa!
Bạch Y Di coi như gió thổi bên tai, phi thân nhảy lên, tới góc đông bắc, bốn bên tìm khắp, đột nhiên áp sát vào tường đá, dùng ngón tay gõ gõ, ngưng thần lắng nghe, trên mặt biểu lộ sự vui mừng.
Dùng hai tay sử ra chiêu Thủ Huy Tỳ Bà, phát ra một chân lực nội gia rất mạnh, đánh thẳng vào tường đá,
binh
một tiếng vang lên, tường đá đó cứng rắn vô cùng, nội gia chân lực của Bạch Y Di không thể đánh đổ được một chút nào. Bạch Y Di thấy một chưởng không ăn thua gì, tiếp tục bảy tám chưởng nữa đánh lên tường, mỗi một chưởng đánh ra, thạch bích kêu vang binh binh không ngừng, giống như một tràng tiếng nổ vậy, khi chưởng cuối cùng phát ra, tường đá trên đỉnh rơi xuống, Phương Kiếm Minh sợ cô ta làm liều, thấy vậy liên nhảy xuống bục, khuyên bảo:
Thôi đi, đừng có phát công nữa, đợi chút nữa xảy ra hoạ thì khó thu xếp đó, tỷ không thấy trên kia đã có đá vụn rơi xuống sao? Nên nghĩ cách khác thì hơn!
Bạch Y Di cười lạnh:
Ta còn có việc gấp phải trở về, sao có thể đợi lâu ở đây được? bây giờ đã qua một ngày rồi mà ta vẫn chưa trở về, sư phụ nhất định sẽ lo lắng cho sự an nguy của ta, đều tại tiểu tử ngươi, liều sống liều chết nhảy xuống vách núi này, nếu không chúng ta đâu có bị nhốt ở nơi đây!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy rất lúng túng, nói:
ta cũng rất muốn ra ngoài, nhưng không có cách nào cũng chịu thôi, ta ra ngoài trước đây, nói cho tỷ biết, đồ trong thạch động này, tỷ đừng có tuỳ tiện động vào, tỷ phải cẩn thận, chúng đều là hoả khí, uy lực vô cùng, không khéo sẽ làm cho nó phát nổ đó, chúng ta sẽ xong đời.
Nói xong, đặt hai ngón tay lên môi, thổi một hơi, kỳ lân thử tung tăng nhảy ra từ trong một góc tối của động phủ, nhìn thấy bạch Y Di, thì có chút sợ hãi, chỉ vòng qua cô ta xa xa, tới trước mặt Phương Kiếm Minh nhảy lên, Phương Kiếm Minh ôm lấy nó vào lòng, bước lên mấy bậc thang đá, xuyên qua thạch động, bước ra động phủ mà hắn vừa vô ý phát hiện ra.
Lúc hắn bước qua, vòng qua tảng đá lớn, trở lại bụi cỏ rậm rạp, xuyên qua nó, đi được khoảng hai dặm tới một khu rừng quả, Phương Kiếm Minh nhảy lên một cây lớn, tiện tay hái vài quả, ăn thử, sau khi ăn xong, hắn leo xuống, đặt kỳ lân thử xuống đất, nói:
A Mao, ngươi đi tìm một nơi có thể ngủ được đi, chúng ta có thể phải ở đây một thời gian, may mà nơi này có sơn có thuỷ, còn có cả thức ăn, cho dù có hơi cô đơn một chút nhưng cũng có thể sinh tồn.
Sau khi thấy kỳ lân thử chạy đi, hắn rút Thiên Thiền đao trong tay ra, đao thần lộ ra dưới ánh dương, đột nhiên phát ra một luồng hàn khí áp bức người khác, một luồng sát khí thoáng qua, Phương Kiếm Minh sớm đã quen với nó, cũng không chú ý, tới giữa khu rừng, tay tưng đao lên, chú tâm chặt cây, hắn muốn chuẩn bị dựng một căn nhà gỗ nhỏ, hắn rất có kinh nghiệm trong việc này, lúc xưa căn nhà gỗ nhỏ đó cũng có hơn nưả công lao của hắn.
Bận rộn đến tận lúc tối trời, ngôi nhà gỗ nhỏ của hắn cũng đã gần được xây xong, kỳ thực căn nhà gỗ nhỏ này rất đơn giản, chỉ là xếp những thanh gỗ lại với nhau thôi, chỉ cần có thể che được mưa gió, người ở bên trong có thể ngủ yên là được rồi. Làm việc lâu như vậy, bụng cũng đói rồi, hắn nhảy lên cành cây, ngồi ở trạc ba, hái quả ăn, quả này cũng không biết tên gọi là gì, sau khi ăn xong, có thể trừ bữa, có thể no bụng lại còn rất thơm ngọt.
Người ăn no rồi, cũng rất buồn ngủ, hắn huýt sáo, chỉ thấy kỳ lân thử nhảy từ trên cây xuống, ngoáy loạn cái đuôi nhung mượt dài, tới trước mặt hắn, Phương Kiếm Minh thấy nó vẫn chưa chơi đủ, nói:
A Mao, ta phải đi ngủ đây, người tìm được chỗ ngủ chưa?
kỳ lân thử làm ra vẻ như ngẩn người ra, ngại ngùng nhe răng ra cười, hai má còn lộ ra vẻ xấu hổ, Phương Kiếm Minh thấy vậy, cười ha ha:
Cái con chuột này, bảo ngươi đi tìm chỗ ngủ, ngươi xem ngươi đó, chỉ biết chơi, bây giờ trời tối rồi, đi đâu tìm đây? Còn hại cả ta nữa, thôi đi, thôi đi, ngươi ngủ với ta vậy!
Ôm kỳ lân thử bước vào căn nhà gỗ mới dựng, nhà của hắn không có cửa. Nơi đây cũng không có người xấu, chỉ có một người lạnh lùng. Phương Kiếm Minh cũng không sợ cô ta, trên mặt đất còn trải một lớp lá cây dày, nằm xuống, không biết sẽ dễ chịu thế nào. hắn mệt mỏi cả ngày, lại cộng thêm tính dễ ngủ, không bao lâu sau đã ngủ rất say rồi, kỳ lân thử cuộn mình trong lòng hắn, cũng ngủ thin thít. Thiên Thiền đao đặt bên cạnh hắn, lúc cần có thể với tới, đúng vào lúc hắn đang say ngủ, Thiên thiền đao phát sáng từng đợt hắc quang quỷ bí.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=19#ixzz3OCRiRf1T