Chương 93:Phong ba đỗ trường.
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 1746 chữ
- 2019-09-21 09:50:09
Năm đại hán đó nghe xong, hai mắt đỏ rực, vô cùng hưng phấn, thì ra gần đây có nạn đạo tặc, không biết có bao nhiêu nhà giàu có bị trộm. Những nhà giàu có đó không phải là dễ ăn hiếp, họ giận dữ thúc giục tri phủ phá án nhanh chóng, nếu không sẽ đòi lột mũ ô sa của ông ta. Người của nha môn tri phủ, trên có tri phủ đại nhân, dưới có sư gia bổ đầu, bổ khoái, đều quay mòng mòng, treo thưởng ba ngàn lượng bạc để bắt đại đạo. Bọn họ áp giải hai người tới phủ nha, cáo buộc họ là giang dương đại đạo, ông chủ của chúng là huynh đệ kết nghĩa với tri phủ, há có thể không làm khó họ sao? Cứ như vậy, tri phủ vừa phá được đại án, bọn họ lại vừa được thưởng ba ngàn lượng bạc, sao lại không làm cơ chứ? Năm tên bảo vệ nắm quyền kêu rắc rắc, mọi người nhìn thấy bọn họ muốn đánh nhau trong đỗ trường, liền nhanh chóng tránh qua một bên. Chỗ này nếu như không đánh nhau, vậy thiên hạ này còn chỗ nào đanh nhau nữa chứ. Những người khách bạc khác cũng rất xấu tính, cũng không nghĩ xem, người của đỗ trường không biết đã thắng được của học biết bao nhiêu ngân lượng, bọn họ còn ở đây xem náo nhiệt, rõ ràng là không ai muốn ra mặt nói một lời công bằng. Người đó nhìn thấy năm tên kia đánh tới nơi thì đẩy nam tử mũi cao nói:
Huynh làm tứ ca kiểu gì vậy? Nhìn thấy huynh đệ bị người ta làm nhục mà không giúp đệ, được, huynh cứ đứng sang một bên, mấy tên tiểu tử này cứ để cho đệ.
Nói xong, bàn tính sắt trong tay rung động, những hạt châu chuyển động, kêu rào rào không ngừng, kình phong phát động. Năm tên kia chỉ mới học qua một ít công phu quyền cước, đâu có thể động thủ với cao thủ võ lâm như hắn được, năm người chỉ thấy hoa cả mắt, bàn tính sắt đã như thiểm điện đánh vào cằm của chúng, năm tên cùng kêu lên, ngã rạp xuống đất, cả nửa ngày trời mà không đứng lên nổi, gọi cha gọi mẹ, rõ ràng là bàn tính này đánh ra không hề nhẹ. Bành Tam Đồng nhìn thấy vậy, trong lòng run rẩy, toát mồ hôi hột. Nói đến đánh bài thì hắn rất tự tin, nhưng mà nói tới công phu quyền cước, hắn không thể được coi là cao thủ, người này ra tay đích thực quá nhanh, hắn cũng không hề nhìn rõ người ta đã ra tay như thế nào. Hắn tự lượng sức mình không phải là đối thủ của người ta, trong lòng cũng đang hối hận lúc nãy đã lỗ mãng, thật không nên đắc tội với loại người này. Trong lúc hắn đang nghĩ cách, thì người kia đã cười lớn:
Mấy tên này cao hơn lão tử nửa cái đầu, thì ra đều là con hổ giấy, không cần đánh nữa! Bành lão đại, tới lượt ngươi rồi!
Nói xong thì bước tới trước một bước dài tới một trượng rưỡi rồi bổ chiếc bàn tính sắt tới trước. Bành Tam Đồng cắn răng dồn khí xuống đan điền, lực dồn lên hai cánh tay, sử ra một chiêu Bá Vương Cử Đỉnh.
Bình
một tiếng, Bành Tam Đồng đột nhiên lùn đi ba thốn, hai tay giơ lên cao, bộ dạng hoạt kê. Mọi người nhìn xuống dưới, thì ra hai chân hắn lún xuống đất ba thốn, mọi người đều hai mắt hắn mở lớn, luôn miệng kêu kỳ lạ. Người đó sớm đã thu lại bàn tính, cười nói:
Tứ ca, đi thôi, ở đây chẳng có gì cả, chúng ta tìm chỗ khác đi.
rồi cùng với nam tử mũi cao tươi cười bước vòng qua Bành Tam Đồng, ra khỏi đỗ phường. Vừa ra khỏi đỗ phường, đã gặp một lão đầu đang đi vào, hai người đụng vào nhau, lão đầu đó kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngã lăn ra đất, may mà người đó đã đưa tay tóm lấy lão đầu, nói:
Ê, lão nhân gia phải cẩn thận chứ, đừng có ngã đó, ta không có tiền để đền cho ngươi đâu!
Lão đầu nét mặt khổ sở, nói:
Vị đại huynh đệ này, ngươi suýt nữa thì làm lão đầu này bị ngã rồi, lưng của ta còn đang đau đây này, đại huynh đệ ngươi xem xem thế nào, cho ít tiền để ta khám đại phu đi.
Người đó ngoại hiệu là kẻ hà tiện, một xu cũng không moi được, làm gì có chuyện sẽ đồng ý chứ, hắn nói:
Ta nói này lão già, còn khoẻ như thế còn đòi bạc vụn cái gì? Có phải muốn ta đánh cho không ? Lại còn dám giở trò với ta!
Lão đầu đó lại không chịu buông tha hắn, cứ nắm chặt lấy tay áo của hắn không buông, mặt mày nhăn nhó, thần thái rất ư là đáng thương. Hán tử mũi cao nhìn thấy vậy liền nói:
Tên hà tiện nhà ngươi, không chi ra được đồng nào, chẳng trách người của đỗ trường cứ tìm ngươi đánh nhau, được rồi, vị lão nhân gia này, chỗ tôi có một ít bạc vụn, ông cầm đi khám đại phu đi, nhớ phải uống thuốc đó!
Nói xong, lấy ra từ trong ngực một nắm bạc lẻ, cũng không thèm nhìn liền đặt vào tay của lão đầu. Lão đầu cảm động tới nỗi luôn miệng đáp:
Cảm ơn đại gia, cảm ơn đại gia, bây giờ thiên hạ này khó mà tìm được một người tốt như vậy nữa, lòng tốt không bao giờ cũ mà!
Nói rồi liếc nhìn người đó, đi qua hai người, bước vào đỗ trường. Người đó nhìn thấy vậy, tức tới nỗi la lên:
Tứ ca, loại người nhàn rỗi ham chơi như vậy ta nhìn thấy nhiều rồi, huynh xem hắn, cầm được bạc rồi là đi đánh bạc, còn không bằng không cho hắn, đệ xót tiền lắm.
Nam tử mũi cao cười đáp:
kệ hắn làm gì, chúng ta đi thôi, đại ca và bọn họ đang đợi chúng ta đó.
Trong đỗ phường, lão đầu đó nhìn thấy Bành Tam Đồng có động tác cổ quái, bỗng nhiên chạy tới chỗ cược tiền, thấp giọng nói với môt con bạc khác:
Lão bát tam, vị đại gia này bị làm sao vậy? Sao lại có điệu bộ cổ quái như vậy?
Lão bát tam đó thì thầm đáp:
Ngươi nhỏ tiếng thôi, người này là ông chủ của đỗ trường, chúng ta đánh bạc ở đây lâu như vậy, có thể xem như lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, cẩn thận ông ta sẽ gọi bảo vệ đánh ngươi đó, lão bất tử ạ!
Lão đầu đó nghe xong, chỉ cười hắc hăc. Bành Tam Đồng từ sau khi hai người kia bỏ đi, vẫn cứ duy trì động tác đó, không hề động đậy, đôi mắt trợn trừng mở lớn, những người rót nước rót trà trong đỗ phường nhìn thấy ông chủ của mình trở nên như vậy, lập tức chạy lại, đưa tay ra đỡ hắn.
Ai da…mẹ ơi, ngươi muốn hại chết lão tử sao? Đau chết ta rồi, mau đi lấy thuốc liệu thương cho ta, mau, mau…đau chết ta rồi.
Bành Tam Đồng kêu lên như mổ lợn. Trong một con ngõ lớn trong thành Gia Hưng, lúc này đang có hai nhóm người đang đỗi diện với nhau, một bên là bang phái lớn nhất thành Gia Hưng_Bạch Hổ bang, do bang chủ Hoàng Thiên Hổ đích thân dẫn đầu, có khoảng ba trăm người, đứng đầy ở phía tây của ngõ. Một bên kia là những người ngoại lai, theo thám tử của Bạch Hổ bang hồi báo, những người này lai lịch bất minh, không biết từ đâu tới, lại giành miếng cơm trên dịa bàn của họ, những người này do một hán tử vừa gầy vừa thấp dẫn tới, hán tử này trông như con khỉ, tướng mạo xấu xí, động tác hoạt kê. Tục ngữ nói rất đúng: Cường long nan áp địa đầu xà, những người từ nơi khác đến này cho dù là rất mạnh, cũng không thể dễ dàng đối phó được với Bạch Hổ bang bọn họ. Bạch Hổ bang có thể tạo được vị thế lớn ở trong thành Gia Hưng này thì đã trải qua vô số lần đánh đấm mới tranh giành được, đâu có phải là dễ dàng đối phó như vậy? Hơn nữa, những người ngoại lai này tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm người, đại bộ phận đều là những người có thân thể bình thường, đâu có cường tráng to khoẻ như người của Bạch Hổ bang. Lần này Bạch Hổ bang bang chủ Hoàng Thiên Hổ dẫn tới toàn là những tinh anh trong bang, không dạy cho những tên không có mắt này một bày học thì không được, để bọn chúng biết Bạch Hổ bang mới là lão đại của thành Gia Hưng này, ai cũng không thể lay chuyển được vị trí đó. Hoàng Thiên Hổ luôn nhìn chằm chằm vào hán tử gày gò trông giống khỉ, hắn nhìn đi nhìn lại, nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra người này có chỗ nào hơn người, có thể làm đầu mục của hơn hai trăm người này, người của hai bang cứ như hổ dình mồi nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ cần đầu mục của họ hạ lệnh, chuyện đánh đấm chỉ là sớm muộn.
Mẹ nó chứ, bọn ngươi là người phương nào? Tới Gia Hưng của chúng ta kiếm ăn cũng không chào hỏi huynh đệ chúng ta, các ngươi có biết nơi này, ai là lão đại không ?
Hán tử dạng khỉ gày gò cười mỉm, đáp:
Nghe nói ngươi chính là bang chủ của Bạch Hổ bang Hoàng Thiên Hổ?
Hoàng Thiên Hổ đáp:
Không sai, ta chính là Hoàng Thiên Hổ, các ngươi là ai? Ngươi là bằng hữu giang hồ nào?
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=19#ixzz3OCRuIqvl