• 699

Chương 95: Yên Vũ Lâu


Trong thành Gia Hưng, nếu hỏi người trong thành, tửu lầu nào nổi tiếng nhất, một trăm người thì có cả một trăm người đều sẽ nói rằng đó là Yên Vũ Lâu. Yên Vũ Lâu thực sự vô cùng nổi tiếng ở Gia Hưng. Phàm là đã tới thành Gia Hưng mà không tới Yên Vũ Lâu uống rượu thì thực sự là uổng phí. Rượu ở Yên Vũ Lâu không chỉ nhiều chủng loại mà ngay cả a đầu rót rượu cũng là tuyệt sắc nhân gian, càng không cần nói tới dáng người tuyệt đẹp của bà chủ quán.

Bà chủ của Yên Vũ Lâu là đại mỹ nhân sắc đẹp nổi tiếng ba ngàn dặm, vừa liếc mắt là khuynh quốc khuynh thành. Tên của bà ta là Dương Liễu Nguyệt. Dương đại mỹ nhân không chỉ xinh đẹo còn rất tinh thông võ nghệ, là một trong những nữ trung hào kiệt danh tiếng lẫy lừng trong gần mười năm trở lại đây. Bà ta học võ ở đâu không ai biết cả, không phải là người giang hồ không đi thăm dò mà là căn bản dò không ra được. Tám năm trước, Yên Vũ Lâu mà bà ta mở ra không chỉ ai ai trong thành Gia Hưng cũng biết mà ngay cả các đại quan quý nhân trong kinh sư, vương tôn quý tộc cũng đều nghe danh. Đã có không ít người còn chỉ tới để gặp Dương đại mỹ nhân, đồng thời uống rượu cho tới say. Đáng tiếc là những người tới đều mất hứng quay về, bởi vì Dương đại mỹ nhân rất ít gặp người ngoài, chủ t ngày việc kinh doanh của tửu lầu là một mỹ phụ trung niên, tên là Quyên Nương.

Nói đúng hơn, Yên Vũ Lâu này không phải là một kỹ viện, cho dù bên trong có bao nhiêu người đẹp, nhưng bọn họ không bao giờ làm những chuyện đó, các cô nương của Yên Vũ Lâu đều rất giỏi võ công, rót rượu, rót trà, bưng thức ăn, đều dùng võ nghệ, thậm chí đều là tuyệt kỹ. Chỉ cần người có tiền, thì không khó có thể nhìn thấy những mỹ nhân này thi triển thân thủ.

Giữa trưa, Yên Vũ Lâu lại vô cùng yên tĩnh, hôm nay là tết trùng dương, vốn rất náo nhiệt, tại sao lại không hề có tiếng động, trừ phi Dương đại mỹ nhân đã lấy chồng, không làm bà chủ nữa.

Yên Vũ Lâu không lớn, chỉ riêng chỗ uống rượu thôi đã chiếm hết diện tích rồi. Những toà lầu lớn cao hơn bốn trượng, là những công t ngàynh kiến trúc cao nhất trong thành, điều này có lẽ có chút phạm thượng, nhưng Dương đại mỹ nhân là loại người nào. Bà ta với một trong tứ đại phó thống lĩnh của cẩm y vệ Kinh Thần Tiên Vu Đông Hải là huynh muội kết nghĩa, có người của cẩm y vệ bao che, ai còn dám nhiều lời. Cho dù là tri phủ đại nhân của thành Gia Hưng cũng phải khách sáo đối với Dương đại mỹ nhân, đâu có dám quản việc này!

Yên Vũ Lâu có ba tầng, lúc này ở tầng ba, đang có mười hai người ăn mặc như võ lâm cao chủ, một nữ mười một nam, tướng mạo kỳ quặc, cao thấp không đều, mười hai người này không phải ai khác, chính là thập nhị đàn sứ giả ma giáo tới đây để chờ tỷ võ.

Chỉ thấy lão đầu đầu tóc bạc phơ gày gò nhỏ thó đang ngồi ở ghế đầu, bưng tách trà thơm lên ngửi, vốn là muốn để cho đôi lông mày không còn chau lại nữa, hắn nói:" Hảo trà, hảo trà, thanh đạm không nồng, sắc hương mê người, đây là Hách Sát Nhân Hương thượng đẳng, Dương đại mỹ nhân cũng thật là biết điều, đã dùng loại trà thượng đẳng này để chiêu đãi chúng ta, he he, lão phu thật muốn đích thân cảm ơn bà ấy!"

Nữ tử xinh đẹp ngồi thứ hai bên trái cười nói: "Đại ca, nghe nói Dương đại mỹ nhân là tuyệt đại mỹ nhân, không biết đại ca đã từng gặp qua chưa?" Lão đầu cười đáp: "Đại ca ta đã gần chín chục tuổi rồi, đâu có giống như những thanh niên háo thắng cầu kiến Dương đại mỹ nhân nữa chứ? Ta cũng là chỉ nghe nói danh tiếng của cô ta thôi, còn chưa gặp qua, kỳ thực ở đây biết rõ vấn đề này phải nói rới bát đệ, hắn không phải bị nữ tử giang hồ gọi là "sắc dương" sao? Tứ muội, muội thử hỏi hắn xem, nói không chừng hắn đã từng gặp Dương đại mỹ nhân đó!"

Những lời đó của lão đại làm cho mọi người bật cười lớn, nam tử ngồi ở vị trí thứ tư bên trái diện mạo anh tuấn mặt hơi đỏ: "Đại ca lại cười đệ rồi, đệ chỉ là muốn ra sức bảo vệ nữ nhân, đệ không thể nhìn họ bị ấm ức, nhưng mà đối với Dương đại mỹ nhân, đệ vẫn chưa từng được gặp mặt, nếu có cơ hội, đệ cũng muốn nhìn thấy đại mỹ nhân trong võ lâm này xinh đẹp thế nào?"

Hán tử gày gò ngồi phía trên hắn cười ha ha: " Dương lão bát, lục ca chọc được huynh rồi, huynh xem huynh kìa, ngay cả tên tuổi cũng giống như Dương đại mỹ nhân người ta, lẽ nào lại không phải là có độcyên? He he. đợi hôm nay tỷ võ xong, cho dù là thua hay thắng, cứ giao cho bát ca, đảm bảo huynh sẽ được như ý nguyện."

Nói tới đây mọi người đều cười lớn.

Tầng ba của Yên Vũ Lâu này chỉ có mười hai người bọn họ, ngay cả a đầu chờ hầu cũng không có, bọn họ ở đây tuỳ tiện nói cười. Trước đó rất lâu, lão đầu đó cũng chính là thử đàn sứ giả Trương Chinh của ma giáo đã nói chuyện với Quyên Nương của Yên Vũ Lâu, nói rằng bọn họ sẽ đợi một người trong tết trùng dương ở đây, bất kể bao nhiêu ngân lượng, bọn họ cũng phải bao hết cả tửu lầu trong ngày hôm đó, những người nhàn rỗi không được bước vào. Quyên nương thấy thiên hạ đệ nhất giáo ma giáo bỏ tiền bao lầu, làm sao có thể không đồng ý. Thế là vào ngày tết trùng dương, trong thành Gia Hưng chỗ nào cũng náo nhiệt độcy chỉ có Yên Vũ Lâu không giống bình thường trở nên yên lặng nhất.

Bọn họ đợi mất nửa canh giờ trên lầu, vẫn không thất Phi Long Tử đâu cả, trong lòng dần dần có chút nhàm chán, tên mập ngồi cuối cùng nói: "tên Phi Long Tử này làm cái gì vậy? Đến bây giờ mà vẫn không thấy hắn. Có phải là định thất hẹn không?"

Trương Chinh nghe xong, vuốt bộ râu ngắn cũn dưới cằm, nói: "Không đâu, Phi Long Tử loại người như hắn không bao giờ thất hẹn, dù sao hắn sáu mươi năm trước cũng là cao chủ của địa bảng, sẽ không sợ chúng ta đâu. Ta nghĩ hay là đợi thêm một chút đi, đợi hắn tới chúng ta ăn cơm trước, tới buổi chiều mới tỷ võ cũng chưa muộn!"

Mười hai người bọn họ vừa nói, vừa uống trà, từ từ đợi Phi Long Tử tới.

Thấy đã qua chính ngọ, đến giờ rồi, bụng cũng bắt đầu đói, họ đang chuẩn bị đi gọi tiểu nhị của Yên Vũ Lâu làm món ăn thì nghe thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bọn họ mười hai người thấy vậy, trong lòng có chút kỳ quái, Trương Chinh nói: "Tam đệ, ngươi đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì? Có gì mà ồn vậy?"

Chỉ thấy hán tử đầu hổ ngồi bên cạnh hắn cũng chính là Hổ đàn sứ giả Vương Phục Hổ dạ một tiếng: "Dạ. đại ca." Liền đứng dậy tới bên cửa sổ, hắn sợ phiền phức, cũng không đi cầu thang mà trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ, tới đường phố lớn, chỉ thấy không ít người đang chạy về hướng đông, hắn ngước mắt nhìn. Nhiều người quá, ngoài bạcng lưng của một đám người lớn, cái gì cũng không nhìn thấy, hắn bắt được một nam tử đang chạy, liền hỏi hắn: "Vị đại ca này, làm phiền một chút, bên đó có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại chạy về phía đó?"

Nam tử đó bị hắn túm chặt, toàn thân không thể cử động, sợ tới mức nói gấp gáp: "ê, ngươi làm sao vậy, ngươi phải thả ta ra chứ?" Vương Phục Hổ thả hắn ra, nam tử đó thở dốc, nói:" ta nghe nói bên đó có một quái nhân, tư thế đi đường rất kỳ quái. mọi người đều đang chạy đi xem, nghe nói hắn không dùng hai chân để đi mà lại dùng hai tay, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ, ta đã sống được hơn ba mươi năm vẫn chưa bao giờ nhìn thấy người ta dùng tay để đi, ngươi nói có kỳ lạ không ?"

Vương Phục Hổ nghe xong, trong lòng cũng thấy kiinh ngạc, nói: "Thật không ? Người này có thật đi bằng tay không ?"

Nam tử đó nói: "Lão cửu ngư ta còn lừa ngươi sao? Đi xem đi. không phải thì biết ngay!"

Nói xong, cất bước muốn đi, hắn vừa đi được ba trượng thì cảm thẩy bên tai có một trận gió lướt qua. Một nhân ảnh từ bên cạnh hắn xuyên qua như thiểm điện. Người đó đi rất nhanh, chớp mắt thì đã đi xa hơn mười trượng, một lát sau thì đã đi được hơn ba mười trượng, lão cửu ngư nhìn thấy, không tin dụi mắt mình, còn tưởng là mình gặp ma.

Vương Phục Hổ triển khai khinh công, không tốn nhiều sức, thì đã tới nơi mà đám người tụ tập đông đúc nhất, nhảy qua đầu của đám người. Người đang trên không thì nghe thấy có tiếng hét nói: "Tiểu tử ngươi có phải muốn chết không? Dám bay qua đầu ông sao?" Một nhân ảnh nhảy ra từ trong đám người, tóm được đại huyệt trên lưng của Vương Phục Hổ, Vương Phục Hổ tức giận, nghĩ: "Cái tên tiểu tử này ra tay sao mà độc thế?" Không hề quay đầu lại, hắn đã phát ra một chưởng, chưởng phong bức đối phương chững lại trong một lúc, trong lúc đó thân người hắn sớm đã vượt xa ngoài ba trượng, đáp xuống một khoảng đất trống. Ngẩng đầu nhìn lên, một hán tử tóc dài chồng cây chuối, bộ dạng kỳ quái, hắn mặc một chiếc quần rách nát và một chiếc áo cũ kỹ. Thắt lưng dùng một miếng vải xám buộc lại.

Vương Phục Hổ cẩn thận quan sát, sắc mặt đại biến, hét lên: "Phi Long Tử, ngươi làm gì vậy? Chúng ta đợi ngươi lâu lắm rồi đó."

Nguồn: http:// . eu/forum/showthread. php? 1940 7-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong- 249&page= 20#ixzz 3OCS 2YM 4v
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.