Chương 103: Tự lo cho tốt
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1604 chữ
- 2022-02-04 05:50:29
Sao, cà phê nhà tôi có ngon hơn cà phê ở quán nhiều không?
Chu Kỳ vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Hạ Tiêu Tiêu, ngả người trên sofa với vẻ nhàn nhã tự đắc.
Hạ Tiêu Tiêu thầy Chu Kỳ xử sự với mình vẫn coi như thân thiện, tưởng Chu Kỳ muốn đứng cùng một chiến tuyến với mình, đương nhiên là mở cờ trong bụng.
Tất nhiên rồi.
Hạ Tiểu Tiểu nhướng mày cười nói, còn bưng cà phê lên uống một ngụm.
Nói chuyện chính đi, muốn thể này cô còn đích thân đến nhà tìm tôi là vì chuyện gì?
Chu Kỳ chỉ hỏi mang tính tượng trưng, bởi bản thân cô ta biết Hạ Tiêu Tiêu tìm mình vì chuyện gì.
Nụ cười trên mặt Hạ Tiểu Tiểu lạnh dần,
Nghe nói bây giờ quan hệ giữa cô và Thẩm Đình Thâm rất tốt, nhưng tôi chỉ muốn tới nhắc nhở cô phải đề cao cảnh giác với Bạch Nhược Y thối. Hồi đó sau khi Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y ly hôn, tôi cũng tưởng rằng cuối cùng tôi có thể có được Thẩm Đình Thâm. Nhưng chỉ một năm sau, Bạch Nhược Y vẫn quay về.
Cho nên?
Trên mặt Chu Kỳ thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt, mang lại cho người ta cảm giác cao thâm khó đoán. Thứ cảm giác này khác hoàn toàn dáng vẻ ngây thơ đơn thuần cô ta mang lại cho người khác khi gặp cô ta ngày trước.
Thậm chí Hạ Tiểu Tiểu còn nghi ngờ có phải hôm nay mình uống quá nhiều nên xuất hiện ảo giác hay không.
Ý của tôi là phải tranh thủ túm lấy Thẩm Đình Thâm ngay bây giờ, rồi đuổi thẳng cổ Bạch Nhược Y khỏi thành phố H. Tôi có thể giúp cô.
Được rồi, tôi nghe nói bây giờ cô đang rất khốn đốn.
Trong mắt Chu Kỳ xẹt qua chút khinh thường, thậm chí thoáng chút thương hại. Máu chảy trong người Hạ Tiểu Tiểu như đông lại. Tuy Hạ Tiêu Tiêu khốn đốn nhưng vẫn chưa đến mức nhanh vậy đã bị tất cả mọi người biết chứ.
Hạ Tiểu Tiểu cổ nặn ra một nụ cười để bản thân mình trong bình tĩnh hơn,
Sự nghiệp của mỗi người đều sẽ có thời kỳ trũng xuống, tôi chỉ cần chút thời gian thôi. Hơn nữa sự nghiệp của tôi khốn đốn thì liên quan gì đến việc giúp cô đối phó Bạch Nhược Y?
Hạ Tiêu Tiêu nói xong bèn nhìn Chu Kỳ. Chu Kỳ vẫn cười vu vơ, dáng vẻ như xem trò hay, chẳng nói chẳng rằng. Điều này khiến Hạ Tiêu Tiêu càng lúc càng hoàng, tựa như mình sắp bị con nhóc Chu Kỳ này nhìn thấu rồi vậy.
Cô có thể nghe kế hoạch của tôi trước rồi quyết định xem có hợp tác với tôi không cũng được...
Được rồi đấy.
Chu Kỳ ngáp một cái, giơ tay day day mi tâm, cơn mệt mỏi đã đến, cô ta muốn nghỉ ngơi.
Bây giờ trong giới giải trí cô chỉ như một con chuột qua đường, đừng nghĩ đến chuyện giúp tôi đối phó Bạch Nhược Y nữa, trước cứ lo cho chuyện của bản thân cô đi.
Dứt lời, Chu Kỳ lại ngáp mấy cái liên tiếp, đứng dậy muốn đi ra ngoài,
Dì ơi, giúp cháu tiễn cô Hạ đây.
Dù Chu Kỳ đã ra lệnh tiễn khách nhưng Hạ Tiêu Tiêu vẫn chưa hết hy vọng, cô ta đứng dậy bước theo Chu Kỳ,
Đợi đã...
Người làm thấy vậy liền tiến lên ngăn Hạ Tiêu Tiêu,
Cô chủ nhà tôi muốn nghỉ ngơi rồi, mời cô Hạ về đi thôi.
Chu Kỳ cũng chẳng quay đầu, bước về phòng mình với dáng dấp cao quý, tao nhã. Hạ Tiêu Tiêu bước lên trước một bước, gặp phải cánh tay người làm ngăn lại, căn bản không bước tiếp được. Hạ Tiêu Tiêu bỗng cười,
Hồi trước, vì mất di động mà cô đến đồn cảnh sát, thế rồi nhìn thấy Bạch Nhược Y và Cố Thần Trạch...
Cô ta cố ý nói một nửa rồi thôi, trên mặt lộ ra nụ cười lành lạnh âm u. Người làm quay đầu nhìn Chu Kỳ, không ngờ Chu Kỳ nghe thấy lời này lại dừng lại rồi xoay qua bảo người làm rời đi trước,
Dì ơi, dì cứ đi làm việc trước đi.
Vâng, có chuyện gì thì cô chủ gọi tôi.
Người làm gật đầu rồi rời đi. Chu Kỳ đi đến trước mặt Hạ Tiêu Tiêu, trông đầy nghi hoặc,
Sao cô biết? Còn nữa, cô nói vậy là có ý gì?
Hôm ấy Chu Kỳ coi như chịu mọi ấm ức, chuyện này vốn như một cái gai đâm trong lòng, bây giờ bị Hạ Tiểu Tiểu nhắc đến khiến cả người cô ta đều khó chịu. Hạ Tiểu Tiêu cười, đương nhiên sẽ không nói cho Chu Kỳ biết mình đã mời thám tử tư theo dõi Bạch Nhược Y, cho nên cô ta lảng tránh câu hỏi mà hỏi ngược lại,
Hôm đó Thẩm Đình Thâm nói có việc rồi đi trước, cô không muốn biệt là việc gì ư? Tôi nghĩ, không phải cô thật sự tin rằng Thẩm Đình Thâm cùng cô đến đồn cảnh sát rồi chỉ trùng hợp bắt gặp Bạch Nhược Y đấy chứ?
Trở lại hôm gặp nhau ở đồn cảnh sát.
Thám tử thường đi theo Bạch Nhược Y không phải Chu Dĩnh.
Chỉ là vừa khéo vào hôm đó, người phụ trách đi theo Bạch Nhược Y bị ốm, Chu Dĩnh chỉ đành đích thân bám theo, dẫu sao tiền thù lao Hạ Tiểu Tiêu trả cũng rất cao. Nếu anh ta không giao được thông tin có giá trị cho Hạ Tiêu Tiêu thì cũng khó ăn nói. Chu Dĩnh cứ đi theo Bạch Nhược Y mãi. Lúc Bạch Nhược Y đi đến giữa đường, anh ta đang ngồi trong một chiếc xe. Anh ta còn ấn mấy tiếng còi để nhắc nhở Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y khi ấy mải nghĩ ngợi đến độ thất thần, căn bản không nghe thấy tiếng còi xe của Chu Dĩnh. Cuối cùng quả nhiên xảy ra sự cố, vẫn may tài xế kia phản ứng nhanh nhạy nên không đụng trúng Bạch Nhược Y. Chẳng lâu sau, Chu Dĩnh nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đến bế Bạch Nhược Y lên. Chu Dĩnh khấp khởi trong lòng, lấy di động ra chụp điên cuồng. Thẩm Đình Thâm bế Bạch Nhược Y đi một lúc lâu rồi mới đặt Bạch Nhược Y xuống, sau đó Chu Dĩnh nhìn thấy hai người họ bắt đầu cãi cọ. Cuối cùng Thẩm Đình Thâm cưỡng hôn Bạch Nhược Y.
Chu Dĩnh ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng đó thì vội vàng dừng xe, đi đến bên cạnh một cái cây, lén lút chụp mấy tấm ảnh.
Kết quả hình như anh ta bị Thẩm Đình Thâm phát hiện, Thẩm Đình Thâm nhíu mày bể Bạch Nhược Y về trong xe.
Chuyện sau đó, Chu Dĩnh không biết được nữa, anh ta vội gửi ảnh cho Hạ Tiêu Tiêu.
Tin nhắn vừa gửi đi thì Hạ Tiêu Tiêu đã gọi điện tới.
Alo, anh gửi gì cho tôi thế hả?
Giọng nói của Hạ Tiêu Tiêu cực kì bực bội. Đôi mắt dưới cặp kính của Chu Dĩnh xẹt qua chút nghi hoặc, thông thường nếu gửi những bức ảnh như vậy cho Hạ Tiêu Tiêu thì cô ta đều sẽ rất vui, nhưng lần này làm sao vậy?
Hôm nay Bạch Nhược Y đến đồn cảnh sát, vừa khéo chạm mặt Chu Kỳ và Thẩm Đình Thâm. Sau đó Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cùng đi ra, đây là ảnh hôn nhau của hai người họ mà tôi vừa chụp được.
Cái gì? Hai người họ hôn nhau? Bây giờ Thẩm Đình Thâm đang qua lại với Chu Kỳ cơ mà?
Giọng nói của Hạ Tiêu Tiêu dần trở nên sắc bén. Chu Dĩnh khó hiểu, đẩy kính trên sống mũi,
Gửi ảnh đến rồi đó, cô không nhìn thấy à?
Gửi cái quái gì vậy hả, tất cả đều mờ, căn bản chẳng nhìn rõ.
Không phải chứ? Di động này của tôi được làm riêng, độ phân giải đâu có kém hơn điện thoại bình thường, sao lại không nhìn rõ?
Liệu có phải vấn đề do mạng không, anh xem lại đi.
Chu Dĩnh gật đầu, chưa ngắt máy mà lượt xem nhật kí tin nhắn, quả nhiên ảnh đều bị mờ.
Sao lại thế?
Chu Dĩnh kinh ngạc nói,
Trước khi tôi gửi rõ ràng đều ổn mà.
Nói xong anh ta mở album ảnh trong di động ra, phát hiện tất cả ảnh chụp Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm hôm nay đều bị mờ.
Chu Dĩnh không nói hai lời, ngắt máy ngay lập tức rồi vội vàng tắt di động.
Sau đó, đến tận tối, Hạ Tiêu Tiêu mới nhận được cuộc gọi từ Chu Dĩnh, còn là từ số điện thoại mới.
Chuyện hôm nay là sao?
Điện thoại vừa kết nối, Hạ Tiểu Tiêu đã vội vã hỏi, cô ta còn đang đợi Chu Dĩnh gửi ảnh đến kia kìa.
Di động của tôi bị tấn công, những bức ảnh đã chụp ngon lành đều mất rồi, lúc đó tôi lập tức ngắt điện thoại là vì sợ người tấn công di động của tôi chính là người của Thẩm Đình Thâm. Vả lại, tôi nghĩ họ cũng có thể nhìn thấy danh sách cuộc gọi của tôi.