Chương 133: Không cần tôi
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1571 chữ
- 2022-02-04 05:50:34
Thẩm Đình Thâm vừa xuống tầng thì dì Trần đã sốt ruột nhìn anh và hỏi,
Sao rồi ạ? Cô chủ có muốn ăn chút gì không?
Thẩm Đình Thâm sầm mặt, lắc đầu,
Cô ấy không muốn nói chuyện, cháu cũng hết cách. Phiền di chuyển lời giúp cháu tới Chu tiên sinh, cháu đi trước đây.
Dì Trần thất vọng gật đầu,
Được ạ, cậu Thẩm đi thong thả.
Thẩm Đình Thâm ra khỏi nhà họ Chu thì không vội lên xe ngay mà chậm một điếu thuốc lên.
Anh thật sự không ngờ Chu Kỳ lại biến thành như vậy... Tội nghiệp, mà cũng hơi phiền phức. Anh nghĩ, người ra tay với Chu Kỳ chính là người muốn hại Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm lo lắng lần sau kẻ đó sẽ có thủ đoạn quá quắt hơn.
Vào lúc này, một người đàn ông họ Thẩm khác cũng ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn video trên máy tính, do dự hồi lâu.
Thẩm Đình Vũ hơi nheo mắt, nghiêng người ngả vào ghế, hai chân gác lên bàn làm việc. Một lúc lâu sau, cậu ta cũng chẳng có chút động tĩnh gì làm thư kí đứng bên cạnh còn tưởng Thẩm Đình Vũ đã ngủ rồi. Thư ký vừa định ra ngoài làm việc của mình, còn chưa cất bước đã nghe thấy giọng Thẩm Đình Vũ vang lên,
Hoãn cuộc họp diễn ra một lúc nữa giúp tôi, tôi phải đến nhà họ Chu một chuyến.
Nhà họ Chu? Anh muốn đi thăm Chu Kỳ ư?
Thư ký đẩy gọng kính trên sống mũi. Bình thường quan hệ giữa anh ta với Thẩm Đình Vũ không tệ, cho nên anh ta biết chuyện đã xảy ra với Thẩm Đình Vũ và Chu Kỳ ở câu lạc bộ.
Tôi khuyên anh đừng đi thì hơn, nghe nói Chu Kỳ chẳng nói một câu nào với người khác, mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng rồi, hơn nữa còn hơi cáu kỉnh.
Thẩm Đình Vũ vẫn đứng dậy khỏi ghế, căn bản không nghe lọt lời thư ký nói, vừa cầm áo khoác lên vừa sải bước ra ngoài cửa. Thư ký đi theo cậu ta mấy bước, có ý bảo cậu ta đừng đi,
Tôi khuyên anh đừng đến nhà họ Chu, Chu Kỳ cũng chẳng có bất cứ giá trị lợi dụng nào với anh mà!
Những bước chân của Thẩm Đình Vũ vẫn kiên định. Thư ký lắc đầu, không tiếp tục đi theo nữa. Thẩm Đình Vũ dừng xe ở nơi cách nhà họ Chu rất xa, cậu ta cũng không biết mình lấy thân phận gì đến thăm Chu Kỳ.
Tuy Thẩm Đình Vũ hơn Thẩm Đình Thâm, song không phải là cậu ta được chào đón ở bất kì ngóc ngách nào của thành phố H.
Hơn nữa cậu ta cũng sợ bản thân làm Chu Kỳ bị kích động.
Thẩm Đình Vũ đứng ở trước cổng nhà họ Chu, lưỡng lự hồi lâu rồi vẫn quyết định lẻn vào, cậu ta muốn nhìn Chu Kỳ một cái.
Thẩm Đình Vũ lòng vòng mấy lượn quanh biệt thự, đoán căn phòng trên tầng hai hẳn là phòng của Chu Kỳ. Vẫn may tay chân cậu ta nhanh nhạy và linh hoạt, trèo lên tầng hai không phải chuyện quá khó.
Thẩm Đình Vũ nhảy xuống từ ô cửa sổ nhà vệ sinh trong phòng của Chu Kỳ, còn chưa vững chân đã nghe thấy tiếng tranh cãi truyền đến từ phòng cô ta. Thẩm Đình Vũ ngừng thở, khẽ khàng đi ra cửa, dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Không được! Không được! Ba mẹ không được đối xử với con như thế!
Giọng Chu Kỳ rõ ràng là rất kích động, gần như hét lên. Âm thanh tiếp theo là giọng của một người phụ nữ trung niên,
Kỳ Nhi, con đừng làm loạn, nghe lời ba con đi. Ba con cũng vì muốn tốt cho công ty, vì muốn tốt cho cái nhà này thôi.
Không muốn, không được, con không đồng ý, con không đồng ý để em gái thay thế con! Con không đồng ý!
Cùng với tiếng la hét thất thanh của Chu Kỳ là tiếng một vài món đồ bị ném xuống đất.
Đủ rồi!
Một giọng đàn ông hung bạo vang lên, giọng nói ấy lớn đến mức Thẩm Đình Vũ nghe mà bất giác sợ hãi rụt bước về sau.
Đây không phải chuyện con có đồng ý hay không. Không phải ba và mẹ con máu lạnh vô tình. Ba mẹ đương nhiên biết từ nhỏ con đã thích Thẩm Đình Thâm, nếu con đến với Thẩm Đình Thâm hiển nhiên là tốt nhất. Nhưng bây giờ còn gặp chuyện này, con...
Không phải! Con không bị cưỡng hiếp!
Chu Kỳ gào lên khản đặc, cổ họng như gần như muốn nổ tung,
Tại sao ba mẹ đều không tin con! Con thật sự chưa bị bọn chúng đụng vào!
Thế cổ con rốt cuộc là bị làm sao!
Chu Kiến Quốc cắt ngang lời Chu Kỳ, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào cô ta. Chu Kỳ cuộn người lại, che cổ mình bằng hai tay,
Không phải... Không...
Thẩm Đình Vũ trốn trong nhà vệ sinh thầm kinh ngạc, dấu vết trên cổ Chu Kỳ là do cậu ta để lại.
Không phải ba muốn để Dụ Nhi thay thế con, nhưng mà con và Thẩm Đình Thâm ở bên nhau lâu như thế, con không biết tính cách cậu ta sao? Cậu ta là một người theo đuổi sự hoàn hảo, dù chỉ có một khuyết điểm nhỏ cũng không thể lọt vào mắt cậu ta.
Giọng Chu Kiến Quốc dân thấp xuống, hơi bất lực, cũng hơi bực bội.
Quan trọng nhất vẫn là thái độ của Thẩm Đình Thâm, tuy cậu ta không nói gì nhưng nhà họ Thẩm có địa vị gì, sao nhà họ có thể để con bước vào với bộ dạng này được?
Tiếng an ủi khe khẽ của Chu phu nhân đan xen cùng tiếng khóc thút thít của Chu Kỳ, dần dần căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Chính vào lúc Chu Kiến Quốc và Chu phu nhân đều tưởng Chu Kỳ đã thỏa hiệp, Chu Kỳ lại gạt mạnh những thứ trên bàn xuống đất. Tiếng đồ sứ, đồ thủy tinh, sách, máy tính rơi xuống đất loảng xoảng hòa vào với nhau, cuối cùng cũng không đè thấp được giọng nói xé tai của Chu Kỳ,
Không! Không được!
Chu Kiến Quốc không biết vì sao Chu Kỳ vẫn luôn ngoan ngoãn lại cố chấp đến thế. Ông ta sa sầm mặt, tàn nhẫn đưa ra lời thông báo cuối cùng,
Để có thể tiếp tục liên hôn với nhà họ Thẩm, ba còn phải tốn không ít lời ngon ý ngọt, hôm nay ba chỉ đến thông báo cho con chứ không phải đến hỏi con có đồng ý hay không! Hừ!
Nói xong ông ta bực mình rời đi, căn bản chẳng bận tâm đến Chu Kỳ đang khóc lóc thảm thương.
Chu phu nhân ngồi bên cạnh Chu Kỳ cũng lắc đầu bất lực, trong mắt có nét đau xót, nhưng phần nhiều là thất vọng,
Mẹ vẫn tưởng con là một đứa con ngoan ngoãn nghe lời, sao đến bây giờ con vẫn không hiểu chuyện như thế chứ?
Dứt lời, bà ta cũng rời khỏi phòng của Chu Kỳ.
Rầm
, cửa đóng sập lại, rõ ràng vừa đột ngột lại vừa lạnh lùng. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Chu Kỳ. Thẩm Đình Vũ trốn trong nhà vệ sinh do dự một lúc lâu rồi vẫn cẩn thận đẩy cửa ra, cậu ta còn sợ sẽ khiến Chu Kỳ sợ hãi.
Nhưng cho đến lúc Thẩm Đình Vũ đứng trước mặt Chu Kỳ, Chu Kỳ vẫn ngồi thẫn thờ trên giường như con rối gỗ, chăn đùn lên thành đống rối loạn bên chân cô ta. Cô ta căn bản không để ý đến chuyện có người đã vào phòng. Cô ta thật sự đã gầy đi tận mấy cân chỉ trong một ngày, trên người mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, khuôn mặt trắng nhợt ướt đẫm nước mắt, cả người tựa như róc ra nước vậy. Ngực cô ta phập phồng, có lẽ vì vừa rồi tranh cãi quá gay gắt với ba cô ta. Thẩm Đinh Vũ ngồi bên giường, muốn vươn tay lau nước mắt cho Chu Kỳ.
Ngón tay cậu ta còn chưa chạm đến Chu Kỳ thì khuôn mặt không cảm xúc của Chu Kỳ đã đột ngột bật cười, khóe môi nhướng lên một độ cong lành lạnh,
Có phải tất cả thương nhân đều vô tình như thể không? Mấy bài báo về tôi vừa xuất hiện, ba tôi đã lo nhà họ Thẩm sẽ không liên hôn với nhà tôi nữa bèn vội vã đón em gái tôi đang ở nước ngoài về.
Bởi vì tôi đã bẩn rồi, nhà họ Thẩm không cần tôi nữa, cho nên ba muốn đón cô em gái sạch sẽ của tôi về, tặng cho nhà họ Thẩm để có được lợi ích mà ông ấy muốn... Thẩm Đình Vũ rệu rã thu tay về, cậu ta biết cho dù lau khô nước mắt của Chu Kỳ thì cũng không thể xoa dịu vết thương trong lòng cô ta.