Chương 158: Hồi ức
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1572 chữ
- 2022-02-04 05:50:36
Tiếng mưa tí tách ngoài cửa cuối cùng cũng dần yên tĩnh lại.
Bạch Nhược Y thu lại nụ cười trên mặt, rũ mắt nghĩ về chuyện xảy ra trong một năm đó. Thực sự đã quá lâu rồi, rõ ràng mới chỉ qua một năm mà cô lại cảm thấy như đã trôi qua nửa đời người.
Cầm năm triệu của anh, Bạch thị lại bị mẹ kế bán mất, đương nhiên tôi không thể ở lại thành phố H này. Hơn nữa bệnh tình của ba tôi không thể chữa trị tận gốc, tôi bèn đưa ông ấy đến Mỹ. May là ngôi trường đại học của tôi cũng có chút tiếng tăm ở nước ngoài, thế nên công việc tôi làm cũng không quá vất vả. Cho nên tôi tìm đến một công ty ứng tuyển vị trí giám đốc dự án...
Giọng điệu của Bạch Nhược Y thản nhiên, mang lại cho người ta cảm giác nhạt nhẽo vô vị. Cô trần thuật từng câu một, đến cả Thẩm Đình Thâm cũng không nghe tiếp được nữa. Thẩm Đình Thâm hắng giọng cắt ngang lời Bạch Nhược Y:
Không phải, em không cần kể cho tôi về những chuyện thường ngày này, khi ấy em dẫn theo ba sống một mình ở Mỹ thì có tâm trạng thế nào? Có xảy ra chuyện gì khá quan trọng với em không?
Bạch Nhược Y nhướng mày nhìn Thẩm Đình Thâm:
Tâm trạng thế nào? Đương nhiên là tâm trạng chán chường rồi. Mỗi ngày vừa phải đến bệnh viện thăm ba vừa gần như suy sụp vì khối lượng công việc lớn của một nhân viên mới. Đối với tôi, chuyện quan trọng hơn là cuối cùng tôi cũng hiểu ra, cho dù là lúc nào, người mà mình có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân mình mà thôi. Cho nên tôi đâm đầu vào làm việc, lúc người khác hoàn thành một phương án thì tôi đã làm ra bốn phương án rồi. Hơn nữa chỉ trong thời gian hơn nửa năm, tôi đã ngồi lên vị trí giám sát.
Nói đến đây, Bạch Nhược Y cười:
Kể ra thì nếu không nhờ gặp được Cố Thần Trạch, tôi cũng sẽ không trở về. Môi trường làm việc ở Mỹ tốt hơn trong nước nhiều, đặc biệt là thành phố H gần như đều bị mấy gia tộc bọn anh lũng đoạn thương nghiệp.
Lúc kể về tâm trạng khi ấy, trong mắt Bạch Nhược Y còn ánh lên chút tia sáng. Tất cả khổ cực cô trải qua khi ấy đến cuối cùng kể lại hóa ra chỉ là chuyện trong mấy câu nói.
Ngẫm lại thì cũng là chúng sinh đều khổ, vạn vật vốn bắt đầu từ số không. Thẩm Đình Thâm ôm chặt cơ thể Bạch Nhược Y, gác cằm lần đầu cô, muốn cho cô chút an ủi:
Tuy nghe em nói đơn giản như thế nhưng khi ấy em nhất định rất khổ cực đúng không.
Trong đêm đen thẫm, khóe miệng Bạch Nhược Y khẽ nhếch lên một nụ cười. Khổ cực, khi ấy rốt cuộc cô đã khổ cực đến mức nào đây?
Ban đầu, cô gần như ngộp thở vì áp lực cuộc sống. Cô dành hết năm triệu mà Thẩm Đình Thâm đưa để chữa trị cho ba. Phòng bệnh cao cấp ba cô ở phải trả mấy trăm nhân dân tệ mỗi ngày.
Bạch Nhược Y sợ ngày nào đó bệnh tình của ba chuyển biến xấu sẽ cần một món tiền lớn. Thế nên số tiền năm triệu tệ đó chỉ để chuẩn bị cho một mình ba cô, bản thân Bạch Nhược Y không dám tiêu một xu nào.
Cô ngày ngày ăn thức ăn nhanh, các món hot dog, quà vặt ở Mỹ khiến cô ăn mà muốn nôn.
Nhưng bây giờ kể những chuyện này cho Thẩm Đình Thâm nghe thì có tác dụng gì. Hơn nữa đối với cô, thực ra những trải nghiệm đó là chuyện tốt.
Ít nhất chúng khiến cô của bây giờ mạnh mẽ như vậy, ý chí mạnh hơn người cùng trang lứa rất nhiều.
Vẫn ổn, trên thế gian này có ai không khổ đâu, mỗi người đều có nỗi khổ tự mình phải nếm trải.
Bạch Nhược Y vùi mặt vào lòng Thẩm Đình Thâm, thì thầm.
Thẩm Đình Thâm dần nhắm mắt, ôm người con gái gầy yếu trong lòng càng chặt hơn:
Nhưng nếu như khi ấy tôi trả tiền viện phí thuốc men cho ba em, thậm chí giúp em cứu Bạch thị... em căn bản không cần đến Mỹ, vả lại cũng có thể sống cuộc sống không lo ăn lo mặc ở căn nhà của chúng ta, giống như em trước đây... Tôi xin lỗi, đều là do tôi không tốt.
Trong lòng Thẩm Đình Thâm chứa đầy sự áy náy và đau lòng, khiến trái tim anh như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào. Nếu Thẩm Đình Thâm của một năm trước không ngang ngạnh cứng đầu như thế thì Bạch Nhược Y căn bản không cần chịu nhiều khổ cực đến vậy.
Hai người họ cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Bạch Nhược Y vỗ vỗ người Thẩm Đình Thâm, bảo anh buông lỏng mình ra một chút, gương mặt cô không thay đổi cảm xúc quá nhiều.
Có lẽ lúc vừa đến Mỹ, suy nghĩ của Bạch Nhược Y cũng giống hệt Thẩm Đình Thâm, cô cảm thấy tất cả đều là vì Thẩm Đình Thâm máu lạnh vô tình nên mình mới rơi vào bước đường này. Khi ấy lời cô muốn nghe thấy nhất chính là lời xin lỗi của Thẩm Đình Thâm. Rõ ràng đây là câu trả lời mình chờ mong đã lâu, song khi thật sự nghe được, nội tâm Bạch Nhược Y lại không có chút gợn sóng nào. Thì ra Bạch Nhược Y đã không hận Thẩm Đình Thâm từ lâu, cô chỉ muốn Thẩm Đình Thâm đi con đường của anh, còn cô đi cây cầu độc mộc của mình mà thôi.
Kì thực nói ra thì cũng không thể trách anh. Khi ấy tôi cảm thấy rất ấm ức, không thể hiểu tại sao anh lại không muốn giúp tôi trong khi rõ ràng chúng ta là vợ chồng.
Bạch Nhược Y bình tĩnh nói ra cảm nhận của mình:
Hơn nữa anh còn là Thẩm Đình Thâm giàu có nhất thành phố H, chỉ cần anh muốn, mối nguy của Bạch thị có thể được hóa giải trong thoáng chốc.
Xin lỗi... tôi xin lỗi.
Giọng Thẩm Đình Thâm càng nói càng thấp, chuyện một năm trước vĩnh viễn là cơn đau trong lòng anh.
Dù là ai, mỗi lần nhắc tới chuyện một năm trước đều có thể khiến anh đau đớn như bị dao cứa.
Đây có lẽ là chuyện khiến Thẩm Đình Thâm hối hận nhất cuộc đời này. Dẫu nhiều năm sau, chỉ cần nhớ lại, anh cũng sẽ cảm thấy ân hận mãi.
Không, tôi không có ý trách anh.
Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẫm của Thẩm Đình Thâm, trên mặt mang một nụ cười nhẹ nhõm:
Tôi thật sự không trách anh, bởi vì khi ấy chúng ta chỉ là liên hôn mà thôi. Nói đến cùng thì anh căn bản không thích tôi, cho nên vì sao anh phải giúp tôi chứ?
Đừng nói nữa...
Thẩm Đình Thâm đã bắt đầu hối hận vì mình đã hỏi những chuyện này, mỗi câu mỗi chữ Bạch Nhược Y nói đều khiến tim anh như rỉ máu.
Tôi vẫn phải cảm ơn anh, nếu năm ấy anh không tuyệt tình như thế, tôi cũng sẽ không trở thành Bạch Nhược Y của ngày hôm nay. Là anh đã khiến tôi mau chóng trở nên chín chắn, cũng là anh đã khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Những gì tôi nói đều là lời thật lòng, tuyệt đối không có ý châm chọc anh.
Bạch Nhược Y nghiêm túc giải thích.
Thẩm Đình Thâm cười thê lương,
Thật ra tôi hy vọng em châm chọc tôi, vì ít nhất có thể chứng minh ban đầu em vẫn để tâm đến tôi. Nhưng em nói bình tĩnh, thản nhiên đến vậy khiến tôi cảm thấy rất bất lực. Trăm ngàn tiếc nuối đều chỉ trách tôi của một năm trước đã không biết phải quý trọng người trước mắt.
Lần đầu tiên hai người nhắc đến chuyện một năm trước với sự điềm nhiên như thế, song kết quả lại xót xa đến vậy.
Bạch Nhược Y yên lặng, cô không biết nên nói gì, dù sao đi chăng nữa, cô thật sự không hận Thẩm Đình Thâm.
Nhưng em mới hơn hai mươi tuổi, ngày tháng còn dài, tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội. Cho dù trước đây tôi đã từng làm tổn thương em nhưng tôi sẽ không từ bỏ, rồi sẽ có một ngày em thích tôi.
Đáy mắt Thẩm Đình Thâm lại lộ ra tia sáng một lần nữa, dù thế nào, anh cũng sẽ không từ bỏ Bạch Nhược Y.
Anh đã từng làm chuyện ngu xuẩn một lần thì sẽ không lặp lại lần thứ hai nữa.
Bạch Nhược Y sớm đã dự liệu Thẩm Đình Thâm sẽ nói vậy, cô hơi bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người kéo chăn lên,
Được rồi, muộn lắm rồi, ngủ thôi.