Chương 204: Đút cơm
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1498 chữ
- 2022-02-06 09:50:41
Đương nhiên không phải rồi! Anh không thấy tay phải tôi đang tiêm thuốc sao?
Chu Dự bất mãn nói, hơn nữa trong lòng bàn tay trái còn đang băng đầy bằng vải.
Cố Thần Trạch lúc này mới chợt hiểu ra, lúng túng xoa sau đầu nói:
Tôi quên mất...
Chu Du liếc mắt, trong lòng thầm mắng một câu đồ đầu heo. Cố Thần Trạch lấy đôi đũa từ tay Chu Du, giọng nói không được tự nhiên lại mang theo chút xấu hổ:
Cái kia... hay là để tôi đút cô ăn.
Không cần thôi được rồi, tôi không ăn đâu.
Gương mặt Chu Du hơi đỏ, để Cố Thần Trạch đút ăn, vậy cũng quá xấu hổ rồi.
Vậy cô tính để bụng đói à?
Cố Thần Trạch nhướng mày, giọng nói hơi bất mãn. Chu Dụ buồn bực, đôi mắt bồ câu xinh đẹp nhìn Cố Thần Trạch với vẻ tội nghiệp:
Đợi lát nữa tiêm xong, tối về nhà ăn cũng được.
Yên tâm, tôi sẽ không nói ai đâu.
Cố Thần Trạch cầm đũa, gắp một miếng thịt lớn đưa sát miệng Chu Dụ.
Không... không cần...
Gương mặt Chu Du đã đỏ như đít khỉ, nhưng dáng vẻ hốt hoảng kia lại có chút đáng yêu.
Mà Cố Thần Trạch vẫn đưa miếng thịt đến miệng Chu Du, trên mặt Cố Thần Trạch cũng xuất hiện tia ửng đỏ vì xấu hổ:
Nhanh lên, tôi cũng không biết đút cơm đâu.
Đã nói không cần mà... A...
Chu Dụ mới mở miệng nói chuyện, còn chưa nói xong, Cố Thần Trạch đã trực tiếp nhét miếng thịt vào trong miệng cô. Cô ta chỉ đành ăn thôi, hàng lông mày nhỏ nhắn đã nhíu lại một chỗ. Một miếng, hai miếng... Thành thật mà nói, đồ ăn kia thật sự rất ngon, nên cố ăn nhiều thêm vài miếng. Chu Du cũng không còn ý muốn từ chối việc Cố Thần Trạch đút cơm nữa, hai người cũng dần có chút ăn ý...
Trong lúc Cố Thần Trạch đút nhanh hơn, đột nhiên không cẩn thận làm chiếc đũa đâm vào răng cửa Chu Dụ.
A...
Cơ thể Chu Du lùi về sau, oán hận nhìn Cố Thần Trạch:
Anh chậm một chút, tôi còn chưa nhai xong mà.
Đúng đấy, em xem em đấy, đút con gái ăn mà cũng không biết.
Một giọng nói đàn ông mang theo chút ý cười vang lên.
Cố Thần Trạch cùng Chu Dụ nghe tiếng liền nhìn lại, thấy Diệp Thâm đang khoanh tay, vẻ mặt xem kịch vui, chậm rãi tiến tới chỗ bọn họ.
Chậc chậc, anh nói này đàn em, ánh mắt em cũng tốt đẩy, bạn gái này của em dáng vẻ thật xinh đẹp.
Diệp Thâm cười đánh giá Chu Dụ.
Chúng tôi không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu!
Hai người đồng thanh nói. Nói xong, hai người đều không dám tin mà nhìn nhau, từ lúc nào mà hai người họ lại ăn ý như vậy?
Cô đừng bắt chước câu tôi nói!
Cố Thần Trạch nhíu mày nhìn chằm chằm Chu Du, trên mặt hiện rõ nét ứng đỏ vì lúng túng.
Gương mặt trắng nõn của Chu Du cũng đỏ như quả táo, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thần Trạch:
Anh nói cái gì? Rõ ràng là anh bắt chước tôi nói thì có, hiện tại nói cũng không rõ!
Cái gì mà nói không rõ, cô đừng nói bậy! Chúng ta căn bản không có quan hệ gì hết!
Cố Thần Trạch gấp đến nỗi cầm đôi đũa gõ lên hộp cơm, khiến cơm trong hộp bị văng lên giường.
A! Anh làm cơm đổ rồi, còn làm giường người ta bị bẩn nữa chứ!
Chu Du đau lòng nhìn ga giường, phía trên đã bị dính dầu mỡ.
Diệp Thâm nhìn bọn họ cãi nhau liền phì cười ra tiếng:
Còn không thừa nhận, em xem hai người các em cãi nhau có gì khác với mấy cặp đôi đang yêu đâu? Hơn nữa vừa rồi lúc đàn em của anh lo lắng kéo em vào thì anh đã biết ngay hai người là một cặp rồi, chứ nếu không sao đàn em của anh có thể nhớ kỹ đem cơm về cho em chứ? Không có cửa đâu.
Không phải, đã nói là không phải rồi mà!
Cố Thần Trạch nhún vai, lộ vẻ bất đắc dĩ:
Đàn anh à, anh đừng có ghép đôi bậy bạ được không?
Diệp Thâm cười có chút hả hê, ngồi bên kia Chu Du, ánh mắt nhìn về phía cơm đổ trên giường:
Cũng may có em dâu hiểu chuyện, còn biết giúp anh dọn ga giường. Tên nhóc em đấy, cô gái xinh đẹp như người ta chịu ở cùng em thì em đã lời lắm rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Dụ nhăn lại, cô ta bất đắc dĩ nhìn Cố Thần Trạch.
Cố Thần Trạch bĩu môi, im lặng nói:
Mau giải thích cho anh ta hiểu!
Gân xanh trên trán Chu Du nổi lên, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Diệp Thâm:
Không phải đâu... chúng tôi không phải như anh nghĩ...
Em dâu, để anh kể cho em nghe những chuyện đào hoa của tên nhóc này lúc còn ở học viện y nhé, để giúp em bớt nhàm chán lúc đang tiêm thuốc, thế nào?
Diệp Thâm phấn khởi dạt dào cắt ngang lời Chu Du đang nói.
Đừng! Không được nói!
Trong lòng Cố Thần Trạch hoảng hốt, thậm chí còn đứng dậy muốn ngăn miệng Diệp Thâm lại.
Chu Du thấy thế, nghĩ thầm chắc chắn Cố Thần Trạch đã có tai nạn xấu hổ gì đó, lập tức đầy hứng thú:
Ừm, tôi muốn nghe!
Diệp Thâm nghiêng người, giơ tay đẩy tay Cố Thần Trạch ra, nhanh miệng nói:
Anh nói em biết, lúc tên nhóc này vừa tới học viện bồi dưỡng, gặp phải một cô gái vóc dáng không tệ, liền đi ra khoe khoang nói cậu ta là cái gì mà cháu đích tôn của Cổ gia, khi khoe khoang thân phận của mình, dáng vẻ kia trông thật kiêu ngạo, cuối cùng còn cua được bạn gái của một đại ca xã hội đen bên ngoài, kết quả vào kì nghỉ bị người ta bắt được đánh một trận, còn kêu Thẩm Đình Thâm đi cùng cậu ta báo thù...
Em nói anh đừng nói nữa mà, anh thế nào mà cứ gặp người khác lại kể mấy chuyện hư hỏng này thế!
Cố Thần Trạch nhảy dựng lên, làm bộ muốn đánh Diệp Thâm.
Diệp Thâm xoay người chạy qua giường bên kia, trên mặt tràn đầy vui vẻ:
Ai bảo khi đó em khoe khoang khắp nơi, ngay cả bạn gái đại ca xã hội đen cũng dám cua...
Im miệng!
Cố Thần Trạch thở hổn hển đi vòng qua.
Diệp Thâm lại chạy qua hướng khác, còn hướng về phía Cố Thần Trạch làm mặt quỷ trêu chọc.
Ha, xem ra lúc Cố Thần Trạch đi học cũng không phải người đứng đắn gì.
Chu Du nhìn bọn họ náo loạn mà thấy buồn cười.
Cô đừng nói bậy, sao tôi lại không đứng đắn chứ? Cô thật sự là đồ sói vô ơn, tôi giúp cô băng bó vết thương, còn đút cơm cho cô ăn, ngay cả một câu cám ơn cũng không có thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn cùng đàn anh cười nhạo tôi.
Cố Thần Trạch thấy bắt không được Diệp Thâm, chỉ đành xả giận với Chu Dụ.
Tôi...
Chu Du đuối lý, nghẹn đỏ mặt, cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
Tôi cũng không xin anh giúp tôi bằng bó mà...
Hừm, cô là cái đồ sói vô ơn!
Cố Thần Trạch tức giận đến mức hai tay chống nạnh, có cảm giác như gặp người không biết tốt xấu, có lý nói không được.
Được rồi, được rồi, em đút cơm cho cô ấy ăn xong đi, đợi tý nữa cơm nguội hết.
Diệp Thâm phủi đồ đang mặc trên người, vui vẻ ra ngoài:
Bây giờ có lẽ bệnh nhân đã đến rồi.
Anh mau đi đi, đến giờ làm việc rồi đừng có lười biếng!
Cố Thần Trạch trừng mắt nói. Đợi Diệp Thâm đi xong, trong phòng thoáng cái liền chỉ còn hai người bọn họ. Hai người cứ tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, hai chữ lúng túng dần lan ra giữa hai người bọn họ. Hai người cứ im lặng, không ai muốn mở miệng nói chuyện, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Cuối cùng vẫn là Cố Thần Trạch ho hai tiếng, không được tự nhiên mà cầm hộp cơm hỏi:
Vậy cô còn muốn ăn nữa không?
Không... không cần đâu, tôi đã no rồi.
Vành tại Chu Du đã đỏ bừng, mãi không chịu bình thường trở lại.
Vậy tôi đi trước nhé, cô nghỉ ngơi cho tốt.
Ừm... cám ơn.