Chương 208: Đừng hòng chạy thoát
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1367 chữ
- 2022-02-06 09:50:41
Bạch Nhược Y cảm thấy mình đang sống sờ sờ mà bị nghẹn chết, hai má đỏ bừng.
Trong mắt Thẩm Đình Thâm dần nhuốm ngọn lửa dục vọng, chóp mũi anh vấn vít mùi hương trên người Bạch Nhược Y, tựa như đối diện với một món điểm tâm ngon miệng tinh tế, Thẩm Đình Thâm hận không thể ăn Bạch Nhược Y luôn bằng một miếng.
Nhân khoảng trống khi Thẩm Đình Thâm lấy hơi, Bạch Nhược Y quay phắt đầu qua, phẫn nộ gào một câu,
Anh buông tôi ra! Thẩm Đình Thâm, anh coi tôi là gì!
Hai tay Thẩm Đình Thâm tựa như kìm sắt túm chặt cơ thể mảnh mai của Bạch Nhược Y, dường như anh chỉ cần hơi dùng sức thêm thì eo Bạch Nhược Y sẽ bị anh cắt lìa vậy. Đôi mắt lấp lánh ngàn sao của Thẩm Đình Thâm hơi nheo lại:
Bạch Nhược Y, đời này em đừng hòng chạy thoát khỏi tôi.
Nói xong câu ấy, không đợi Bạch Nhược Y mở miệng, Thẩm Đình Thâm lại cúi người cưỡng hôn cô. Bàn tay kia dần trở nên nóng hừng hực, cách lớp quần áo mà Bạch Nhược Y vẫn có thể bỏng đến độ khiến cô muốn chạy trốn.
Đổi môi ấm nóng kia thô lỗ mà bá đạo, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng làm loạn, đợi cô buông vũ khí đầu hàng.
Bạch Nhược Y trợn tròn mắt, đôi mắt màu hổ phách dần tích nước. Nhưng cô vẫn cắn chặt răng, sống chết không cho Thẩm Đình Thâm cơ hội tiến công. Nơi chóp mũi cô đều là mùi nước hoa Eu de Cologne trên người Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược
vẫn không biết anh dùng của hãng nào, chỉ biết rằng cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này từ một người khác.
Từ trước tới nay, mùi hương đó rõ ràng là mùi cô muốn ngửi thấy nhất lúc gặp nguy hiểm. Mà bây giờ, nó lại khiến Bạch Nhược Y cảm thấy nghẹt thở. Cô thật sự chịu đủ rồi, chịu đủ vẻ cao xa khó với như để vương, muốn thao túng mình của Thẩm Đình Thâm rồi. Bạch Nhược Y cô không phải đồ vật, cô không muốn để Thẩm Đình Thâm khống chế mình. Cô chỉ muốn sống một mình, đến không hoảng, đi không loạn. Đôi mắt Thẩm Đình Thâm từ từ mở hé, trong khoảng cách gần như vậy, anh trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay vì khó thở.
Mà trong đầu anh hiện giờ chỉ có mấy chữ:
Mình muốn Bạch Nhược Y!
Muốn ngay bây giờ! Sau đó đôi mắt ấy khép lại, đôi bàn tay ấy dùng sức bể bổng cô lên, đôi mắt Bạch Nhược Y chợt mở to.
Cô bất giác hoảng loạn, hé miệng khẽ kêu một tiếng,
A!
Tiếng kêu ngắn ngủi khiển Thẩm Đình Thâm lập tức tiến quân thần tốc, đầu lưỡi linh hoạt khuấy động khoang miệng cô điên cuồng mà lại cẩn thận. Tim Bạch Nhược Y thắt lại, cô không kháng cự được anh, nên đã để anh tấn công.
Bất đắc dĩ, cô phải đáp lại theo tiết tấu của Thẩm Đình Thâm, nếu còn tiếp tục kháng cự, cô sợ mình thở thôi cũng khó khăn.
Mà Thẩm Đình Thâm đã trực tiếp bể Bạch Nhược Y lên, đi vào phòng của cô.
Bạch Nhược Y tận mắt nhìn mình về đến phòng, ngước lên trần nhà quen thuộc kia, cô cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc. Giây tiếp theo, Thẩm Đình Thâm đột nhiên kết thúc nụ hôn nghẹt thở này, trực tiếp ném Bạch Nhược Y lên giường. Bạch Nhược Y cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể hít vào một ngụm không khí mới, nhưng còn chưa kịp phản ứng lật người chạy trốn thì cơ thể Thẩm Đình Thâm đã đè xuống, chỉ nghe thấy góc giường phát ra tiếng cọt kẹt, như đang kêu cứu hộ Bạch Nhược Y. Cả chiếc giường lún sâu xuống, Thẩm Đình Thâm cảm thấy phần bụng dưới của mình có ngọn lửa đang cháy, khuôn mặt lạnh bằng kia tỏ ra vẻ sốt ruột không thể kiềm chế.
Thẩm Đình Thâm, anh dừng tay, anh không thể thế này!
Hai tay Bạch Nhược Y ẩn chặt lên ngực Thẩm Đình Thâm, dù rằng cô biết sự phản kháng nhỏ bé của mình vô dụng thế nào.
Thẩm Đình Thâm chỉ dùng một tay đã túm được hai tay Bạch Nhược Y đặt lên phía trên đầu cô, còn cả người anh trực trực tiếp đè lên người cô.
Thẩm Đình Thâm căn bản không ngước mắt nhìn Bạch Nhược Y, anh biết rõ mình có một vị trí trong lòng cô, anh cần thời gian để chầm chậm tiến vào trái tim cô, để cô tiếp nhận mình.
Nhưng bây giờ, anh không chờ được nữa.
Anh không biết đã bao lâu mình không chạm vào phụ nữ rồi, anh là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang là độ tuổi mà nhu cầu cơ thể mãnh liệt nhất. Một tay khác của Thẩm Đình Thâm lập tức cởi bỏ áo ngoài của cô, chiếc áo mỏng manh ấy vang lên tiếng bị xé rách trong bàn tay Thẩm Đình Thâm. Âm thanh đó khiến Bạch Nhược Y cảm thấy không khí trong phòng loãng đi một nửa, cô biết tiếp theo sắp xảy ra chuyện gì, điều đó khiến nội tâm cô cảm thấy sự lo sợ không thôi.
Âm thanh ấy truyền đến tại Thẩm Đình Thâm, song lại khiến hormone trong người anh gia tăng. Anh chuyển mắt đến bả vai đã lộ hơn nửa của Bạch Nhược Y, chỉ còn lại một chiếc áo hai dây mỏng che ngực.
Thẩm Đình Thâm... Anh dừng tay, anh từng đồng ý với tôi là nếu ở nhà tôi thì sẽ không chạm vào tối!
Bạch Nhược Y thút thít, song ánh mắt lại vô cùng sáng rõ, mơ hồ nở rộ vẻ không cam tâm và bướng bỉnh.
Nghe thấy giọng nói của Bạch Nhược Y, động tác tay của Thẩm Đình Thâm khựng lại, song anh không ngước mắt nhìn cô.
Do dự một thoáng, đôi tay lớn kia vẫn khẽ rơi lên bờ vai trần của Bạch Nhược Y.
Xúc cảm mềm mại như vải lụa khiến Thẩm Đình Thâm nhíu mày, anh thật sự không khống chế được ngọn lửa dục vọng của mình nữa.
Thẩm Đình Thâm!
Bạch Nhược Y vẫn không cam tâm, hai bàn tay đang bị anh giam cầm vẫn còn đang không ngừng vùng vẫy, muốn thoát khỏi người đàn ông kia.
Thẩm Đình Thâm mặc kệ Bạch Nhược Y, lập tức phủ người dán chặt lên cơ thể cô, vùi đầu vào cổ cô.
Mùi hương cơ thể thiếu nữ mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng khiến đôi mắt tình mê ý loạn của Thẩm Đình Thâm càng trở nên để mê.
Khi đôi môi mỏng lành lạnh khẽ chạm vào chiếc cổ thon dài của Bạch Nhược Y, cả người Bạch Nhược Y thoáng run rẩy, trong lòng có cảm giác là lạ. Hai tay Bạch Nhược Y nắm chặt, cô nghiến răng gào rõ từng chữ,
Thẩm! Đình! Thâm!
Âm thanh ấy tựa như một đường sáng trong sương mù, thoắt cái khiến Thẩm Đình Thâm tỉnh táo trở lại, anh ngước mắt nhìn cô. Lúc này khuôn mặt tinh xảo kia đang căng cứng, đôi mắt màu hổ phách lộ ra tia sáng kinh người, như một lưỡi dao sắc đâm thẳng vào trái tim Thẩm Đình Thâm. Anh nghe thấy rõ tim mình lỡ một nhịp, tựa như có người giới cho anh một chậu nước lạnh vậy. Ngọn lửa nóng rực toàn thân thoáng chốc bị thiêu rụi, Thẩm Đình Thâm ngây ngẩn. Bạch Nhược Y nhân cơ hội vùng hai tay ra, nên mạnh vào ngực Thẩm Đình Thâm, vừa nện vừa hét to với cảm xúc kích động,
Thẩm Đình Thâm, anh quá đáng lắm rồi đấy! Anh thật sự quá đáng quá thể rồi! Sao anh có thể làm thế với tôi! Tên khốn kiếp nhà anh!