Chương 238: Tắm biển
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1424 chữ
- 2022-02-06 09:50:46
Chu Dụ bất đắc dĩ thở dài, xoay người lặn xuống nước:
Tôi đã hứa sẽ bắt cho cô ấy một con cá rồi.
Cô còn có thể bắt cá sao? Coi đây là con suối à?
Trần Duệ mới thoát khỏi tay Cố Thần Trạch, đã chạy tới lặn xuống cùng Chu Dụ. Thẩm Đình Thâm vẫn còn nổi trên mặt nước, đứng từ xa nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Đình Thâm, có chút lúng túng giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt anh ta. Một lát sau, cũng không biết Trần Duệ lấy trái bóng từ đâu, anh ta ném vào đầu Cố Thần Trạch.
Trái bóng
bốc
một tiếng đụng vào đầu Cố Thần Trạch, sau đó rớt trên mặt nước, Cố Thần Trạch giơ tay muốn bắt lấy trái cầu. Lại bị Thẩm Đình Thâm bắt được, anh nhướng mày, khiêu khích nhìn Cố Thần Trạch, khóe môi nhếch lên đầy vui vẻ:
Cậu muốn lấy trái bóng này à?
Đưa bóng cho tôi, đây là ân oán giữa tôi và Trần Duệ, cậu đừng có nhúng tay vào.
Cố Thần Trạch bơi qua hướng Thẩm Đình Thâm, giơ tay muốn giữ lấy trái bóng từ tay anh.
Đầu ngón tay Cố Thần Trạch vừa đụng được trái bóng, Thẩm Đình Thâm đã mạnh mẽ dùng sức ném bóng về hướng Chu Dụ.
Chu Dụ mới lặn ở dưới nước một hồi, vừa ngoi đầu lên liền nhìn thấy bóng bay tới. Chu Dụ rất thông minh, cô nhếch khóe môi đỏ mọng mỉm cười, sau đó giơ tay hướng về phía Trần Duệ đánh bóng qua. Cố Thần Trạch tức giận, không ngừng vỗ tay vào mặt nước, tạo ra từng mảnh bọt nước, khiến mắt anh ta bị mờ đi:
Chu Du, cô sao cũng lại xen vào thế!
Vừa dứt lời, Trần Duệ liền cầm bóng ném Cố Thần Trạch thêm cái nữa, khiến Cố Thần Trạch ngã vào trong nước, tạo ra từng bọt sóng vỗ như đóa hoa sóng. Trần Duệ nhắm trúng Cố Thần Trạch khiến Chu Du ha ha cười không dứt.
Ba người bọn họ cứ đánh bóng trêu chọc Cố Thần Trạch, Cố Thần Trạch dứt khoát lặn xuống nước không chơi với bọn họ nữa. Thẩm Đình Thâm dùng sức vào cú ném cuối cùng, cũng không biết có phải cố ý hay không, khiến bóng bay đến bến bờ.
Trần Duệ hướng về phía Bạch Nhược Y la to:
Bạch Nhược Y, làm phiền cô mang bóng đến giúp chúng tôi với.
Bạch Nhược Y cởi giày chạy trên cát, liên tục gật đầu:
Được.
Chỉ lát sau, cô giơ trái bóng trong tay lên hỏi:
Cái này muốn ném cho ai?
Cố Thần Trạch luôn nấp trong nước đột nhiên bơi tới, sau đó chạy lên bờ:
Đưa anh, đưa anh! Anh muốn đập chết ba người bọn họ.
Thẩm Đình Thâm, cậu nhìn Cố Thần Trạch kia, mau giành lại!
Trần Duệ nhìn thấy Cố Thần Trạch chạy trốn rất nhanh, có thể thấy anh ta mong lấy được bóng thế nào. Bạch Nhược Y đang cầm bóng, trơ mắt nhìn hai người Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch hướng về phía mình mà chạy tới. Tóc của bọn họ ướt sũng, giọt nước theo sợi tóc chảy xuống, rơi trên bờ vai cường tráng của bọn họ.
Bạch Nhược Y ngẩn người, không biết lát nữa nên đưa bóng cho ai. Hai người họ gần như đồng thời chạy tới gần Bạch Nhược Y, Cố Thần Trạch nhanh hơn chút đoạt được bóng, sau đó trực tiếp ném xuống biển. Thẩm Đình Thâm nắm tay Bạch Nhược Y, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai người bọn họ kéo vào trong nước.
A! Này!
Bạch Nhược Y tức giận, hai người đàn ông lại lôi cô, thật đáng thương mà. Cô bất đắc dĩ kháng cự, không biết làm sao lại bị bọn họ lôi xuống nước. Nước biển lạnh băng khiến cả người cô ướt nhẹp, nhưng theo bọn họ bơi một lát, cô lại phát hiện nước cũng không đến nỗi lạnh. Mà lúc này mặt trời đang lên, trong nước còn ấm hơn cả trên bờ.
Được rồi, dù sao giờ em cũng dưới nước rồi, chơi với chúng tôi luôn đi.
Cố Thần Trạch giơ tay lau mặt, trên mặt anh đầy nước biển. Bạch Nhược Y bất đắc dĩ bơi theo bọn họ, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên:
Bây giờ em đã xuống nước rồi, chẳng lẽ còn chạy lên bờ lại sao?
Tôi không cho đâu đấy!
Thẩm Đình Thâm nghiêng đầu qua, giơ tay về hướng Bạch Nhược Y, khóe mắt, đuôi lông mày đều toát lên vẻ cưng chiều.
Bên tại cô đều là tiếng nước biển vỗ vào bờ, còn có tiếng gió xuyên qua rừng cây. Bạch Nhược Y nhìn Thẩm Đình Thâm trước mặt, đột nhiên thấy hoảng hốt, cô như được trở về chính mình của trước đây.
Bạch Nhược Y không nắm tay Thẩm Đình Thâm, Chu Dụ bơi qua cạnh cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
Hai người chúng ta bơi qua kia đi, chỗ đó có không ít tảng đá, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Nhược Y cười gật đầu:
Có xa không?
Không xa, chúng ta cũng thi xem ai bơi nhanh hơn?
Vẻ mặt Chu Du đầy tự tin nhìn Bạch Nhược Y. Chu Du vốn tưởng Bạch Nhược Y sẽ không đồng ý, không ngờ Bạch Nhược Y nhíu mày một lát rồi cười gật đầu, vẻ mặt hơi dí dỏm:
Được thôi.
Hai người cùng bơi hướng về phía tảng đá, lúc mới bắt đầu còn chưa phân cao thấp. Chu Dụ nghịch ngợm hơn, bơi tới một nửa liền lặn xuống, khiến Bạch Nhược Y không thấy mình. Bạch Nhược Y không cam chịu yếu thế, cũng lặn xuống cùng Chu Dụ.
Thật ra kỹ thuật bơi lội của Bạch Nhược Y cũng rất tốt, trước kia đều đúng giờ đi tập thể dục hay bơi lội, trong nước có giống như một mỹ nhân ngư, tao nhã mà tự tại.
Cố Thần Trạch nhìn theo bóng dáng hai người, lông mày anh ta nhẹ nhíu lại:
Vết thương trên người Bạch Nhược Y đã ổn chưa?
Thẩm Đình Thâm đang cùng Trần Duệ chơi đùa nghe được lời Cố Thần Trạch nói lập tức dừng động tác trên tay lại. Anh cũng không biết vết thương trên người Bạch Nhược Y đã khỏi chưa nữa, bởi vì mỗi lần anh muốn xem vết thương trên người cô, Bạch Nhược Y đều sẽ từ chối.
Có lẽ không có gì đâu, cậu xem cô ấy bơi nhanh như vậy.
Trần Duệ híp mắt nhìn theo bóng dáng hai người.
Thẩm Đình Thâm cũng không an tâm, nên bơi theo.
Bạch Nhược Y vẫn còn đang lặn, thỉnh thoảng lại nổi lên mặt nước hít thở, thấy Chu Du đã bị bỏ xa sau lưng. Cô không khỏi vui vẻ cười, lại mạnh mẽ bơi nhanh hơn, mới bơi được một lúc, cô cảm thấy hình như chân mình bị chuột rút, trong lòng thầm nhủ không hay rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, cô dùng hai tay, muốn ngoi lên mặt nước để gọi người.
Nhưng do bị chuột rút nên cô không ngoi lên được, còn dần dần chìm xuống. Cô nhìn xuống phía dưới, vùng biển phía dưới đen thẫm, không lường được sâu đến mức nào.
Nhưng cô biết rõ, cô đã bước nửa chân vào cõi chết rồi.
Trong lòng Bạch Nhược Y kinh hoàng, không cẩn thận há miệng, uống vào một ngụm nước lớn, hít thở không thông.
Cô chỉ mong Chu Dụ phía sau bơi tới, có thể phát hiện cô đang chìm xuống. Bởi trong lòng vẫn ôm hi vọng này nên cô cố gắng chống đỡ. Hai tay cô dần chậm lại, giống như đổ chì, không cử động được... Ý thức của cô cũng dần hỗn loạn, giống như trở về lúc ở nhà xưởng đối mặt với sự hành hạ của Hạ Tiêu Tiêu, cơ bắp toàn thân của đều đau vô cùng.
Chu Dụ phát hiện Bạch Nhược Y không có trong nước, cô sợ hãi tăng tốc bơi qua, ngay cả việc gọi bọn Cố Thần Trạch trước cũng quên.
Cuối cùng, qua làn nước lờ mờ, Chu Du cũng thấy Bạch Nhược Y đang chìm xuống. Cô giật mình, trong thời gian ngắn không biết nên làm cái gì.