Chương 258: Chăm sóc
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1504 chữ
- 2022-02-06 09:50:48
Chu Du xua tay, ngay lập tức giải thích:
Không phải, em nói là có thể bảo Bạch Nhược Y tới đút cho anh ấy, giữa họ hình như đang có hiểu lầm gì đó.
Nhờ sự nhắc nhở của Chu Du, Cố Thần Trạch mới nhớ tới Bạch Nhược Y. Anh ta chỉ lo lắng cho vết thương của Thẩm Đình Thâm, không nghĩ được nhiều như vậy.
Ừ, anh hiểu ý của em rồi, em ra ngoài trước đi, mấy phút nữa anh và Trần Duệ ra ngoài rồi hãy bảo Bạch Nhược Y vào.
Trần Duệ và Cố Thần Trạch đặt Thẩm Đình Thâm xuống giường, Cố Thần Trạch biết anh không còn nhúc nhích được nữa, nên tỉ mỉ đắp chăn cho anh. Trần Duệ vỗ hai tay, vuốt trán đầy mồ hôi, đang chuẩn bị nói không dễ dàng gì để đưa được Thẩm Đình Thâm ra đây, nhưng chưa kịp nói thì Cố Thần Trạch đã túm cậu ta ra ngoài. Trần Duệ há hốc mồm định mắng Cố Thần Trạch thì Cố Thần Trạch đã giơ tay bịt miệng của cậu ta lại, khẽ thì thầm bên tai cậu ta:
Đừng làm ồn, Thẩm Đình Thâm cần được nghỉ ngơi.
Nghĩ tới Thẩm Đình Thâm, gương mặt nhăn nhó của Trần Duệ mới dãn ra, nể mặt Thẩm Đình Thâm cậu ta mới tha thứ cho hành động thô lỗ này của Cố Thần Trạch, khẽ nói:
Vậy cậu có gì thì nói cho đàng hoàng, bịt mồm tôi làm gì.
Được rồi, là tôi sai.
Cố Thần Trạch thản nhiên giải thích.
Nhưng Trần Duệ vẫn chưa hả lòng hả dạ, vẫn muốn nói vài câu với Cố Thần Trạch. Khi nói chuyện, hai người đã ra khỏi phòng của Thẩm Đình Thâm, Trần Duệ nhìn thấy Bạch Nhược Y đang đứng ở cửa.
Cậu ta nhìn về phía Cố Thần Trạch, phát hiện Cố Thần Trạch gật đầu với Bạch Nhược Y, ý bảo cô vào đi. Lúc này Bạch Nhược Y mới nhẹ nhàng bước vào phòng của Thẩm Đình Thâm. Trần Duệ khịt mũi, nheo mắt nhìn Cố Thần Trạch:
Không đúng, trước đây không phải cậu thích Bạch Nhược Y sao? Không phải cậu thấy Thẩm Đình Thâm bị cảm lạnh nên mới có ý để Bạch Nhược Y ở riêng với cậu ấy chứ.
Cố Thần Trạch liếc mắt nhìn Trần Duệ, giơ tay đánh cho Trần Duệ một cái:
Bây giờ tôi không thích cô ấy nữa, cậu ít lo chuyện bao đồng đi.
Nhanh vậy mà đã không thích cô ấy rồi sao?
Trần Duệ vừa cố gắng tránh né cú đánh của Cố Thần Trạch, vừa chép miệng:
Xem ra lần bị bệnh này của Thẩm Đình Thâm đáng giá đấy chứ, không những có thể ở riêng với Bạch Nhược mà còn khiến cho cậu lùi bước.
Được rồi được rồi, cậu im đi cho tôi nhờ.
Cố Thần Trạch nheo mắt nhìn thấy Chu Du đang bước tới, liền lập tức dừng chủ đề này lại. Còn Bạch Nhược Y sau khi bước vào phòng của Thẩm Đình Thâm, cô bước tới bên cạnh giường của Thẩm Đình Thâm và lẳng lặng ngồi xuống.
Người nằm trên giường vẫn nhắm mắt, không biết là đã ngủ rồi hay chưa. Bạch Nhược Y bưng bát canh gừng mà Chu Du đã nấu lên, vừa mới nấu xong nên vẫn còn nóng. Bạch Nhược Y lại đặt canh gừng xuống, áy náy nhìn Thẩm Đình Thâm, cô nhẹ nhàng gọi:
Thẩm Đình Thâm, anh ngủ rồi sao? Cố Thần Trạch bảo anh uống canh gừng này đi đã.
Người trên giường vẫn không hề nhúc nhích, hình như là đã ngủ rồi. Bạch Nhược Y giơ tay muốn sở xem trán của Thẩm Đình Thâm, xem xem nhiệt độ cơ thể anh.
Ngón tay cô vươn ra vẫn chưa chạm tới anh thì anh đã khẽ mở miệng, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
Đừng đụng vào tôi.
Bạch Nhược Y sợ tới mức rụt ngay tay lại, cơ thể cũng lùi về phía sau theo bản năng.
Anh không hề ngủ! Anh đang giận dỗi cô! Nhưng cái này cũng đúng thôi, cô lại có thể để Thẩm Đình Thâm ở lại một nơi lạnh giá như vậy mà không quan tâm tới. Cho dù là do không phải cố ý nhưng cũng không thể tha thứ được. Bạch Nhược Y nuốt nước bọt, như thể hạ quyết tâm, vẫn giơ tay giữ lấy cơ thể của Thẩm Đình Thâm:
Cố Thần Trạch nói rồi, bảo anh phải uống canh này.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm từ từ mở ra, ánh mắt lạnh như băng cũng theo đó lộ ra. Anh không thể cử động nếu không thì anh đã đẩy cơ thể Bạch Nhược Y ra rồi. Không còn cách nào, Thẩm Đình Thâm vẫn được Bạch Nhược Y đỡ dậy, Bạch Nhược Y đặt hai cái gối ra phía sau lưng anh. Bạch Nhược Y để anh ngồi dậy rồi bưng canh gừng lên, sau đó múc một thìa đưa lên miệng của Thẩm Đình Thâm. Môi mỏng bợt bật của Thẩm Đình Thâm ngậm chặt, canh gừng chạm tới môi anh, khiến cho đôi môi khô khốc của anh nhuốm một chút nước. Nhưng Thẩm Đình Thâm không uống canh gừng khiến Bạch Nhược Y nhíu mày, cô bất đắc dĩ đặt thìa lại vào bát canh gừng:
Anh uống đi, nếu không còn lâu mới hồi phục được.
Đối với em thì có quan trọng không?
Lúc này Thẩm Đình Thâm lại mở miệng, ý trong lời nói khiến trái tim Bạch Nhược Y run rẩy.
Quan trọng không?
Đương nhiên là quan trọng rồi! Lúc nhìn thấy Thẩm Đình Thâm trong bẫy, Bạch Nhược Y cảm giác trái tim của mình quặn thắt lại.
Cô hận không thể đổi lại mình là người ở dưới bẫy suốt đêm hôm qua!
Nhưng những lời nói như vậy, Bạch Nhược Y không thể thốt lên lời. Cũng không phải là vì da mặt cô mỏng, chỉ là vì dù cô có nói ra, chỉ khiến Thẩm Đình Thâm cười nhạo mà thôi. Nói ra, không ai tin cả, giả dối quá. Nhưng những lời cần giải thích vẫn phải nói, mặc kệ Thẩm Đình Thâm có nghe hay không, cô vẫn phải nói:
Thực sự tôi rất xin lỗi, hôm qua vốn dĩ giận anh vì anh đùa cợt tôi, tôi muốn về để tắm rửa sau đó thì đến kéo anh lên, nhưng về tắm xong thì tôi lại ngủ quên luôn...
Nói tới đây, giọng nói của Bạch Nhược Y càng ngày càng nhỏ, gần như là nói thầm.
Nói xong rồi sao? Được, tôi tha thứ cho em, em đi đi.
Thẩm Đình Thâm nói một cách thản nhiên, trong ánh mắt không hề có một chút ánh sáng nào.
Bạch Nhược Y chưa từng thấy Thẩm Đình Thâm như vậy bao giờ, cô vô cùng luống cuống.
Tuy anh nói là anh đã tha thứ cho cô nhưng dáng vẻ như vậy quả là không muốn nói chuyện với cô nữa!
Không phải, thực sự tôi không hề cố ý, tôi cảm thấy rất có lỗi.
Bạch Nhược Y nắm chặt bát canh gừng trong tay, đôi mắt lộ rõ vẻ vội vàng và áy náy. Trái tim cô cũng đang rối bời, một năm qua cô luôn nghĩ rằng mình có thể đạt được tới trạng thái lý trí bình ổn. Nhưng bây giờ, trong lòng cô cảm thấy rất buồn bực. Cô vừa mong muốn Thẩm Đình Thâm tha thứ cho mình, lại vừa không muốn Thẩm Đình Thâm tha thứ cho mình như vậy.
Bởi vì anh càng tức giận thì Bạch Nhược Y càng biết mình còn có chút giá trị trong lòng anh, cho dù cách làm này sẽ làm ảnh hưởng đến cách nhìn của người khác, rất trẻ con và ngốc nghếch. Nhưng Bạch Nhược Y lại nghĩ như vậy. Mặt khác, cô cảm thấy mình không nên được tha thứ, bởi vì thực sự là cô đã rất quá đáng.
Xin lỗi? Xin lỗi gì chứ? Bạch Nhược Y, không có gì phải xin lỗi cả, vốn dĩ là tối trêu đùa em trước, còn em chỉ muốn trả thù tôi mà thôi, cho nên chúng ta hòa nhau, em không cần phải áy náy.
Thẩm Đình Thâm gằn giọng, cố ý nói những lời này để chọc tức Bạch Nhược, và hơn nữa là chọc giận bản thân mình.
Không... đừng mà, Thẩm Đình Thâm anh đừng như vậy, thực sự tôi không hề cố ý.
Bạch Nhược Y không thể chịu được Thẩm Đình Thâm như vậy, anh dùng miệng lưỡi châm chọc khiến cho người khác không thể chống đỡ nổi.
Vậy em muốn thế nào?
Thẩm Đình Thâm vẫn giữ thái độ lạnh lùng, cũng cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi, đột nhiên anh nhíu mày cười:
Hả? Em muốn tôi thế nào đây?